Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Mùi cà phê bay ra, lúc vừa thức dậy, ngửi thấy liền đặc biệt tỉnh táo. Cố Niệm hít hít mũi, ngửi thấy mùi trứng gà chiên, còn có cả mùi thơm của nước tương. Cô đi vào bếp, vốn định hù Sở Chiêu Dương một cái, nhưng nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Sở Chiêu Dương, ý định này liền đột ngột biến mất.

Mũi Cố Niệm chua xót, cổ họng nghẹn ngào, đây là một loại cảm giác vừa hạnh phúc cảm động, lại vừa sợ hãi mất mát.

Cố Niệm bước đến sau lưng Sở Chiêu Dương, ôm chặt lấy anh. Động tác bất ngờ như vậy khiến cho Sở Chiêu Dương giật mình.

“Sao dậy sớm vậy?”

“Vì anh không ở bên cạnh.” Cố Niệm cọ cọ vào lưng anh, “Không ngủ được.”

Người phụ nữ này, sao hôm nay lại nói ngọt như vậy?

Sở Chiêu Dương đặt đĩa sang một bên, quay đầu lại, cúi đầu hôn thật sâu lên môi cô. Một lúc sau Cố Niệm đẩy anh ra, “Ăn sáng thôi.”


Sở Chiêu Dương lúc này mới nhớ ra, đành quyến luyến bờ môi của cô, nói: “Sắp xong rồi.”

Cố Niệm thở dài hài lòng, ôm lấy eo Sở Chiêu Dương: “Người đàn ông của em, hiện giờ biết cả nấu ăn rồi. Ở ngoài có thể kiếm tiền, về nhà có thể nấu ăn cho em, thật là tốt.”

Sở Chiêu Dương vừa nghe, lập tức tự hào sung sướng.

“Em nhìn ra ngoài cửa sổ chưa?” Nhìn phản ứng lúc nãy của Cố Niệm, có lẽ là chưa nhìn thấy, nếu không đã vui vẻ nói với anh về cảnh tuyết bên ngoài trước đó rồi.

Quả nhiên Cố Niệm ngẩn ra, ngây ngô chớp mắt, “Chưa, không thấy anh bên cạnh nên liền đi tìm anh.”

Từ trong câu nói vừa vô tâm vừa thật thà của Cố Niệm, trong lòng Sở Chiêu Dương lại xuất hiện một câu tỏ tình ngọt ngào. Sở Chiêu Dương lại cúi đầu hôn chân mày của Cố Niệm, mỉm cười nói: “Mau đi xem đi.”

Ánh mắt Cố Niệm sáng lên, lập tức chạy đến cửa sổ của phòng khách. Sở Chiêu Dương đang xúc trứng gà trong chảo thì nghe thấy tiếng hoan hô ngạc nhiên của Cố Niệm. Anh bưng đồ ăn sáng ra thì thấy Cố Niệm gần như dán cả người lên cửa sổ, những nơi tay và miệng kề gần vào đều bốc lên hơi nước, phủ một lớp mờ trên mặt kính. Cố Niệm có chút sốt ruột muốn ra ngoài xem, không biết trong thành tuyết rơi thế nào, Bánh Gạo Nhỏ nhất định rất thích.


Nhìn một hồi, Cố Niệm tự giác trở lại phòng ăn. Đúng lúc Sở Chiêu Dương vừa bưng bữa sáng để lên bàn. Ngoài cà phê đang đun, Sở Chiêu Dương còn chuẩn bị sữa. Anh làm sandwich gà, trứng gà chiên, còn có cả mì xào.

Cố Niệm ngạc nhìn bữa sáng mà Sở Chiêu Dương chuẩn bị: “Không tệ nha, đây thật sự là lần đầu tiên anh làm sao?”

“Lần thứ hai.” Sở Chiêu Dương giơ hai ngón tay ra.

Cố Niệm kinh ngạc, lẽ nào trước kia từng lén làm?

Sở Chiêu Dương liền nói: “Không phải tối qua đã làm rồi sao?”

Cố Niệm: “...”

Con gà nướng đó gia vị đều đã ướp theo tỷ lệ, sau đó bỏ vào lò nướng, chỉ cần liên tục quan sát mức độ chín là xong. Xem ra Sở Chiêu Dương đã đem chuyện tối qua biến thành một kinh nghiệm.

Cố Niệm ngồi xuống, tự gắp một ít mì để lên đĩa trước mặt, vô cùng tin tưởng, chuẩn bị ăn một đũa thật ngon. Kết quả suýt chút nữa bị mặn chết, cảm giác đầu lưỡi mặn tê tái. Nhưng Cố Niệm vẫn chưa nhổ ra, dù sao cũng là Sở Chiêu Dương làm, không dễ dàng gì, cho dù mặn chết cô cũng phải nuốt xuống. Vì thế Cố Niệm không dám nhai mà nuốt trực tiếp vào, sắc mặt không thay đổi uống thêm một ngụm sữa, nếu bắt cô nói ngon thì thật trái lương tâm.

Sở Chiêu Dương nhìn mặt Cố Niệm bình tĩnh, không nói ngon hay không, trong lòng cũng đã có chuẩn bị. Nếu ngon, dù chỉ bình thường, có thể bỏ vào miệng, cô gái nhỏ này đã sớm khen ngợi anh rồi. Hiện giờ có thể khiến cô không nói lên lời, có lẽ là rất khó ăn khó nuốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận