Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Hiện giờ đã có đủ thức ăn nóng hổi để cả nhóm Tống Vũ nhanh chóng ăn.

“Mấy đứa trẻ đâu rồi? Không dẫn chúng tới sao?” Mục Lam Thục hỏi.

“Ở đây khá bận, sợ không trông chừng được chúng nó nên tụi con không dẫn tới, chúng nó đang ở nhà ông bà nội hết rồi.” Tống Vũ giải thích.

Bánh Gạo Nhỏ nghe thấy, có chút thất vọng, không thể cùng các bạn đến sảnh hôn lễ rồi.

Cả nhóm Tống Vũ ăn xong chưa lâu thì bên dưới có tin tức nói phía Sở Chiêu Dương đã đến.

Cả nhóm Sở Chiêu Dương lái một hàng Rolls-Royce Phantom thẳng tắp, đi đầu là chiếc xe mà cô dâu chú rể sẽ ngồi, phiên bản 6.7. Khi anh chọn loại xe này còn bị Ngụy Chi Khiêm bảo rằng không có gì mới mẻ, không ngạc nhiên.

Nhưng lí do của Sở Chiêu Dương rất đơn giản, “Tiểu thiên sứ trên đầu xe rất hợp với hôn lễ.”

Mọi người: “...”

Không ngờ anh lại để ý những chi tiết nhỏ như vậy.

Cả con đường ở trước tòa nhà của Cố gia, trước đó đều đã báo với bảo vệ và công ty thiết bị, tất cả đều được dọn sạch sẽ, nhường chỗ cho xe đậu. Khi bảo vệ nhận được tin phải dọn chỗ cho xe đậu, họ còn không hiểu có bao nhiêu xe mà phải dùng cả đoạn đường dài như vậy. Hôm nay xem như đã hiểu ra...

Sở Chiêu Dương và mọi người xuống xe, vừa mới vào cửa tòa nhà đã bị nhóm tình báo của Thorny do Biên Đạo Nhân dẫn đầu cản lại. Lúc này, nghe thấy một người trong đó cầm máy bộ đàm báo tin cho Cố gia ở trên lầu, nói bọn họ đã đến.

Hàn Trác Lệ quay đầu lại nhìn Phó Dẫn Tu phía sau, ngón tay cái chỉ vào Biên Đạo Nhân là thủ lĩnh của mọi người, “Bộ tình báo Thorny các người, chạy đến đây làm công việc báo tin, thật là ngầu há.”


Phó Dẫn Tu: “...”

“Chả trách lão Sở sống chết bắt Phó Dẫn Tu phải đến.” Ngụy Chi Khiêm bỗng nhiên hiểu ra.

Có vị lão đại này ở đây, Biên Đạo Nhân sao lại không nể mặt một chút chứ?

Quả nhiên, cả nhóm Biên Đạo Nhân không hề làm khó, chỉ đảm nhận công việc báo tin, sau đó thì lập tức nhường đường.

Ngụy Chi Khiêm không khỏi càu nhàu: “Lão Sở quả là tính toán như thần.”

Nhiều người như vậy đi cùng lúc, thang máy không chứa hết, rất may là có hai thang máy để đi cùng nhau.

Không lâu sau, mọi người đã đến cửa Cố gia.

Cửa lớn đóng chặt, Sở Chiêu Dương bước đến gõ cửa vài cái, nói: “Mở cửa.”

Mọi người: “...”

Có kiểu kêu cửa như vậy sao?

Bên trong có nghe thấy không?

Ngụy Chi Khiêm dứt khoát kéo anh sang một bên, vén tay áo lên đứng ra phía trước, giọng đầy hào khí nói: “Để tôi!”

Sau đó thì bắt đầu ấn chuông điên cuồng, khi chuông cửa vang lên, anh ta lại bắt đầu la lên: “Mở cửa đi! Mở cửa đi!”

“Không mở, làm xong yêu cầu của chúng tôi mới mở cửa.” Bên trong Sở Điềm nói.

“Cảnh Thịnh, Cảnh Thịnh đâu rồi, trông chừng vợ anh kìa!” Ngụy Chi Khiêm la lên.

“Anh ấy không ở đây, đang ở sảnh hôn lễ chuẩn bị rồi.” Nam Cảnh Hành trả lời.

“Chả trách lại để Sở Điềm đứng ra đầu tiên, thì ra không có ai quản được cô ấy.” Ngụy Chi Khiêm càu nhàu nói.

Sở Chiêu Dương ánh mắt ngang ngược, “Nói ai đó.”

Dù Mạc Cảnh Thịnh ở đây cũng không quản được ok? Nhà Mạc Cảnh Thịnh cũng là Sở Điềm làm chủ.


Ngụy Chi Khiêm: “... Tôi nói nè, tôi đang ở bên phía cậu đấy!”

Sở Chiêu Dương: “... Cậu tiếp tục đi.”

Ngụy Chi Khiêm lại nhìn sang Phó Dẫn Tu: “Vợ của cậu có ở trong không? Làm nội ứng đi.”

“Cô ấy cũng ở sảnh cưới chuẩn bị rồi.” Phó Dẫn Tu nói.

Ngụy Chi Khiêm: “...”

“Yêu cầu gì, cô nói đi!” Ngụy Chi Khiêm dứt khoát không trông mong vào đám người này nữa, đứng đối diện cửa nói vào.

Đối với việc làm khó Sở Chiêu Dương, trước đó mấy người phụ nữ đã bàn bạc rất lâu trên group wechat. Các cô cũng có riêng một group, group này đã lập trước đó, giờ lại thêm Cố Niệm vào đại gia đình này, vì thế cô cũng bị kéo vào group.

Group của nhóm đàn ông là “8864”, vì thế nhóm nhỏ của phụ nữa bên này sẽ gọi là “8^n”. Lí do rất đơn giản, cùng với việc số lượng thành viên trong group “8864” ngày càng nhiều, sẽ có nhiều người tham gia vào, không phải là ^n sao?

Khi bọn họ bàn bạc làm thế nào để làm khó Sở Chiêu Dương, thật sự đã rất hao tâm tổn sức.

Vì chuyện này thật sự rất khó.

Viết một tờ bảo đảm, bảo Sở Chiêu Dương đọc theo, bảo đảm sẽ đối xử tốt với Cố Niệm sau khi kết hôn?

Nhưng Sở Chiêu Dương luôn rất tốt với Cố Niệm, cơ bản không cần giấy bảo đảm như vậy. Đối với Cố Niệm luôn là ngậm vào miệng thì sợ tan, cầm trên tay thì sợ vỡ, chỉ có tốt hơn, không có tốt nhất.

Cho bao lì xì?

Quá tầm thường.


Sau đó Sở Điềm đề nghị, “Tính của anh tôi là nói nhiều với Cố Niệm, nhưng ở trước mặt người khác thì lúc nào cũng mang dáng vẻ lạnh lùng, hay là bảo anh ấy cầm loa hét xuống bên dưới ba lần, ‘cuối cùng tôi cũng lấy được vợ rồi!’”

Mọi người: “...”

Chiêu này… lỗ quá!

Nhưng cũng hay!

“Giai Giai!” Sở Điềm ở trong hét ra.

Giai Giai đứng sau lưng Biên Đạo Nhân lập tức bước lên trước, đưa loa cho Sở Chiêu Dương.

Sở Chiêu Dương mặt đầy khó hiểu nhận lấy, cầm trong tay, có chút bối rối.

Sở Điềm ở bên trong hét lên: “Rất đơn giản, anh đi xuống lầu, dùng cái loa này hét to: ‘Cuối cùng tôi cũng lấy được vợ rồi!’. Hét lên ba lần, yêu cầu là bọn em phải nghe được, âm thanh nhỏ sẽ không tính!”

Ngụy Chi Khiêm chỉ vào trong cửa, hỏi: “Đây là em gái ruột cậu sao?”

Sở Chiêu Dương: “... Cần phải xem mặt lại rồi.”

“Là em ruột mà!” Sở Điềm ở bên trong đều nghe thấy, “Anh, mau đi đi, đây là điều mà em đã cố gắng làm cho anh đấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận