Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Cố Niệm cắn răng, hai chân rời khỏi bệ cửa sổ, không gắng sức nữa, cả người ngả xuống dưới, hai tay lại bám chặt vào thanh sắt, cả người treo lơ lửng. Cô cố sức kéo xuống, thanh sắt vừa rồi mãi mới đong đưa, giờ đây càng lúc càng lỏng, cuối cùng cũng rơi xuống. Hai chân Cố Niệm chạm đất, đầu gối khụy xuống, bên ngoài không nghe thấy động tĩnh gì. Bấy giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm, đem thanh sắt đút vào dưới nệm. May mà đồ dùng trong căn phòng này đều rất cũ kĩ, hiển nhiên đối với việc giam cầm cô, Trì Hành Đoan cũng không muốn cho cô nhiều đãi ngộ tốt như vậy. Thanh sắt đó bám đầy bụi, vì đã nhiều năm nên bản thân nó đã có chút lỏng lẻo, vừa rồi bị Cố Niệm kéo một chút đã rơi xuống.

Cố Niệm ngồi trở lại giường. Cô không biết đối phương muốn gì. Nhưng giam giữ phạm nhân, giày vò người khác, cách phổ biến nhất chính là không cho ăn cơm, không cho nước uống, nhốt người đó vào một không gian kín, hành hạ cả thể xác và tinh thần cho đến khi người đó hoàn toàn sụp đổ.

Ánh mắt Cố Niệm lại rơi trên chai nước, tin chắc Trì Hành Đoan muốn ra tay từ cách thức này. Để bảo tồn thể lực, Cố Niệm không cử động nữa. Cô ngồi trên giường gập hai gối lại, hai tay vòng qua ôm lấy gối. Sau đó lại nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của tay trái mình. Cô vô thức xoay xoay chiếc nhẫn, thật ra bên trong chiếc nhẫn này còn cất giấu một con chip. May mà không bị lấy mất. Trước đây Lam Sơn Đại Viện làm con chip đó giấu trong lắc chân của cô, Cố Niệm luôn đeo nó. Nhưng sau đó xảy ra chuyện bắt cóc, lắc chân bị người ta tháo xuống. Tuy sau đó đã tìm thấy, nhưng tác dụng của lắc chân đã bị người ta nghi ngờ, Sở Chiêu Dương không cho cô đeo nữa. Đưa lắc chân trở về Lam Sơn Đại Viện, lấy con chip ra kiểm tra một lượt, bên trong không có vật gì nghi ngờ được chèn vào. Ba năm sau cô trở về, con chip đó được giấu trong chiếc nhẫn này. Cố Niệm cảm thấy thật may mắn vì có Sở Chiêu Dương lo trước mọi việc, giờ chỉ mong sao Sở Chiêu Dương có thể nhanh chóng tìm thấy cô.

***

Người của Thorny, Lam Sơn Đại Viện và Tộc bộ ở nước Y đều dùng tốc độ nhanh nhất để đến tụ hợp với Sở Chiêu Dương. Sở Chiêu Dương không ngờ Phó Dẫn Tu cũng đích thân đến.


“Nhận được tin thủ lĩnh của tổ chức R xuất hiện ở nước Y, thế nên tôi đến đây xem.” Phó Dẫn Tu giải thích.

Nghe vậy, con ngươi của Sở Chiêu Dương co mạnh lại. Phó Dẫn Tu nhìn ra suy đoán của anh, gật đầu nói: “Tôi cũng nghi ngờ thế.”

Sở Chiêu Dương biết không thể chậm trễ nữa, lấy điện thoại ra.

***

“Thiếu chủ.”

Cùng với một tiếng gọi cung kính, Trì Hành Đoan chầm chậm quay đầu lại, thấy Trì Dĩ Hằng sải bước vào.

“Đến nhanh hơn ta tưởng đấy.” Trì Hành Đoan như cười như không nhìn Trì Dĩ Hằng.


“Ba.” Trì Dĩ Hằng bước đến trước mặt Trì Hành Đoan, lên tiếng.

“Bốp!”

Trì Hành Đoan lại đột nhiên trở mặt, giơ tay giáng một bạt tai xuống mặt Trì Dĩ Hằng.

“Con còn mặt mũi gọi ta!” Trì Hành Đoan nghiêm giọng chất vấn, “Con quên mất thân phận của mình, trách nhiệm của mình rồi sao? Vì một người phụ nữ mà lơ là đến vậy, suýt chút nữa đã phải đền bằng mạng sống chính mình, còn cần ta phái người đi cứu con ra. Con có tư cách gì làm thiếu chủ của tổ chức R!”

Trì Dĩ Hằng bị đánh nghiêng đầu sang một bên, trên mặt vẫn in một dấu tay đỏ hơi sưng lên. Phần tóc trước trán che đi ánh mắt, Trì Dĩ Hằng vẫn duy trì tư thế này không đổi, lặng lẽ đứng đó bất động. Mãi một lúc sau, Trì Dĩ Hằng mới quay đầu lại, đối mặt với Trì Hành Đoan: “Là con sai rồi.”


Trì Hành Đoan không nói tiếng nào cứ lặng lẽ nhìn anh ta một lúc lâu, rồi bỗng nhiên nói: “Muốn trở thành thủ lĩnh của tổ chức R thì không được có bất kỳ nhược điểm tâm lý nào. Độc ác với người khác, nghiêm khắc với bản thân.”

“Vâng.” Trì Dĩ Hằng cúi đầu đáp.

Người đàn ông trước mặt này thật sự làm đúng theo những gì ông ta nói. 30 năm trước, vợ con Trì Hành Đoan bị đối thủ bắt cóc. Đối phương yêu cầu ông đem một phần phạm vi ảnh hưởng trong tay ra trao đổi. Lúc hai bên đối mặt, Trì Hành Đoan cầm súng, ở trước mặt đối phương đích thân bắn chết vợ và con ông ta. Người đầu tiên ông ta giết chính là con trai mình, tính tình quyết đánh đến cùng, tráng sĩ tự chặt chân, con trai duy nhất đã chết trước, không cho phép bản thân ông ta có bất kỳ cơ hội nào để hối hận và do dự nữa. Dựa theo cách nói của Trì Hành Đoan, đây là vì muốn cho con trai mình một sự thống khoái, tránh trước khi chết còn phải chịu giày vò tâm lý. Cậu con trai năm tuổi, dưới súng của ông ta một phát mất mạng. Cách sau đó chưa đến một giây, ông ta nổ phát súng thứ hai giải quyết tính mạng của vợ mình, đồng thời ra lệnh thuộc hạ xạ kích bắn chết thủ lĩnh của đối phương.

Đối phương cũng bị hành động chính tay bắn chết vợ con này của ông làm cho kinh sợ. Từ thủ lĩnh đến thuộc hạ, tất cả đều ngây người, quên mất hành động. Điều này đã khiến Trì Hành Đoan bắt được cơ hội, tiêu diệt được hết đối phương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận