Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Mà thế lực còn lại của đối phương cũng vì không còn thủ lĩnh mà mất đi đoàn kết, rất nhanh tất cả đã được Trì Hành Đoan nhận làm thuộc hạ. Trì Hành Đoan thông qua chuyện lần đó lĩnh hội sâu sắc nhất một việc: chính vì vợ con nên mới gặp phải tai bay vạ gió, cũng từ đó ý thức được bản thân không thể có nhược điểm, nên không thể có người nhà. Thế nên ông ta không kết hôn sinh con nữa. Năm năm sau đã nhận nuôi Trì Dĩ Hằng lúc đó chỉ mới năm tuổi ở cô nhi viên.

Đứa trẻ tuổi đã lớn như hắn, rất ít người đồng ý nhận nuôi. Đa số mọi người đều thích những bé sơ sinh, hoặc nhận nuôi lúc những đứa trẻ này còn chưa nhớ được mọi chuyện. Thế nên, lúc đó được Trì Hành Đoan mặt mũi hiền lành nhận nuôi, Trì Dĩ Hằng còn ảo tưởng về cuộc sống hạnh phúc bản thân sau này.

Chỉ là...


Trì Dĩ Hằng cười lạnh. Chào đón hắn không phải cuộc sống hạnh phúc mà là địa ngục. Trì Hành Đoan nhận nuôi hắn là vì cần một người kế thừa. Năm tuổi là đã có thể bắt đầu tiến hành huấn luyện rồi. Nhưng hắn vốn không phải người duy nhất được chọn. Bị Trì Hành Đoan đưa về đến tổ chức R, Trì Dĩ Hằng mới biết Trì Hành Đoan đã tìm rất nhiều những đứa bé khoảng năm sáu tuổi để cùng huấn luyện. Trải qua huấn luyện nghiêm khắc, thậm chí có thể sẽ chết, thắng làm vua thua làm giặc, để chọn ra người kế thừa của ông ta. Trì Dĩ Hằng không muốn chết, thế nên hắn nỗ lực sinh tồn sau đủ mọi hình thức huấn luyện và khiêu chiến. Đó thật sự là địa ngục, nếu bản thân không muốn chết, vậy phải khiến những đứa trẻ còn lại chết. Thế nên, những đứa trẻ cùng nhận khảo nghiệm như hắn, trước nay chưa từng có bạn bè. Hắn phải đề phòng những đứa trẻ khác giở thủ đoạn hãm hại mình, bất luận tuổi tác lớn hơn hay nhỏ hơn hắn. Những đứa trẻ cùng hắn huấn luyện, có lẽ ban đầu vẫn còn giữ được sự ngây thơ và lương thiện. Nhưng những thứ này theo từng đợt huấn luyện và giày vò thì ngày càng bị bào mòn.

Ngây thơ và lương thiện thì không thể sinh tồn tiếp được. Còn giữ nét ngây thơ và lương thiện thì có nghĩa là phải chết. Không thể xem thường bất kỳ đứa trẻ nào trong số họ! Cho dù là những đứa trẻ chỉ bốn năm tuổi, giương đôi mắt sáng lấp lánh nhìn bạn, đưa cho bạn một ổ bánh mì, bên trong cũng có thể chứa kịch độc muốn giết bạn. Bọn chúng đều biết, bản thân muốn sống, muốn thoát khỏi đây, vậy những người khác đều phải chết. Bằng không, những huấn luyện thế này sẽ mãi không kết thúc, mãi cho đến khi có người chiếm lấy vị trí thắng lợi mới thôi.

Lúc mới bắt đầu, Trì Dĩ Hằng còn ôm một suy nghĩ ngây thơ, thật lòng muốn cùng những đứa trẻ khác đoàn kết lại, chiến thắng Trì Hành Đoan, trốn ra ngoài. Trong đám trẻ đó, hắn còn có được một người bạn thân. Bạn của hắn trong lúc huấn luyện bị thương, lúc thấy không còn cách nào để đạt chuẩn nữa, hắn đã dìu cậu bạn đó từng bước từng bước hoàn thành huấn luyện. Nhưng vì quá giờ, tối đó cả hai đều không có cơm để ăn, là hắn đã len lén vào nhà bếp trộm đồ ăn về cho cậu ta. Sau khi bị bắt, cậu bạn của hắn lại không chút do dự đã đẩy hắn ra, đổ hết trách nhiệm lên đầu hắn. Hắn vẫn nhớ rất rõ cậu bé đó, khóc đến cả khuôn mặt đều là nước mắt, trong mắt còn mang sự khủng hoảng và sợ hãi tột độ. Hắn bị phạt, toàn thân đều là vết thương, sau khi bị vứt về phòng, cậu bé đó từng đến thăm hắn, nói xin lỗi với hắn, cậu ta nói chỉ vì quá sợ hãi. Cậu bé đó khóc lóc nói, sau này nhất định sẽ không làm thế nữa, sẽ không làm chuyện có lỗi với hắn nữa, xin hắn tha thứ. Lúc đó Trì Dĩ Hằng đã biết, hóa ra ở đây chưa từng có bạn bè gì cả. Trì Dĩ Hằng dằn sự mỉa mai trong lòng lại, gật đầu nói tha thứ cho cậu bé đó. Nhưng chẳng mấy chốc đợi sau khi vết thương của hắn khỏi hắn, hắn đã ra tay. Kế hoạch đào tẩu mà hắn định sẵn đã được hắn sắp đặt đổ lên người cậu bé đó. Hắn không thoát được, ai cũng đừng hòng thoát được.


Sau đó, hắn đến xem cậu bé đó bị lôi đi. Cậu bé đó vẫn không biết gì, không biết là Trì Dĩ Hằng đã hãm hại cậu ta, còn khóc lóc gọi tên hắn, xem cậu như một cọng rơm cứu mạng. Cho dù không phải hắn hãm hại, một cậu bé như hắn có thể làm gì chứ? Sao có thể cứu được người khác chứ? Huống hồ, vốn dĩ chính là hắn làm.

Cũng chính lúc đó, Trì Dĩ Hằng biết được cậu bé đó có lẽ không cố ý đẩy hết trách nhiệm lên người hắn. Cậu ấy chỉ là quá sợ hãi, cậu ấy chỉ quen dựa dẫm vào người khác, nhờ người khác giúp đỡ, được người khác bảo vệ. Có lẽ tâm thái đó cũng do Trì Dĩ Hằng tạo thành. Vì đã trở thành bạn bè, nghĩa khí trong lòng Trì Dĩ Hằng trỗi dậy, luôn ra tay bảo vệ cậu bé đó.

***


Trì Dĩ Hằng lẳng lặng nhìn vào khẩu súng mà Trì Hành Đoan đưa tới, nhưng lại không đón lấy.

Trì Hành Đoan lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Nếu con không nhận, vậy cũng không cần làm thiếu chủ của tổ chức R nữa. Bây giờ ta sẽ đi tìm một người kế thừa khác để bồi dưỡng, tuy có tốn thời gian một chút, nhưng cũng tốt hơn lãng phí thời gian trên người con, hại tổ chức R ngày càng suy tàn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận