Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Minh Ngữ Đồng để cho Tiểu Cảnh Thời chọn trước, Tiểu Cảnh Thời cười híp mắt nói: “Con ăn giống Đồng Đồng.”

Vừa mới nói xong, lại đổi ý, “Không đúng, không thể ăn như vậy. Hai chúng ta gọi khác nhau, đến lúc đó lại đổi cho nhau ăn.”

Tưởng Lộ Liêm: “...”

Càng lúc càng thấy Minh Ngữ Đồng và thằng nhóc này mới là người đến đây hẹn hò.

Ba người gọi món ăn xong, sau khi người phục vụ rời đi, Tiểu Cảnh Thời lại quay đầu nở nụ cười ngọt ngào với Tưởng Lộ Liêm.

Tưởng Lộ Liêm: “...”

Thằng nhóc này muốn làm gì đây?

“Chú ơi, con là Phó Cảnh Thời, là bạn trai của Đồng Đồng.” Tiểu Cảnh Thời thành thật giới thiệu.

Tưởng Lộ Liêm nghiêm mặt, thằng nhóc này, mới lớn như một quả đậu tương mà còn đòi làm bạn trai cơ đấy.

Tưởng Lộ Liêm dịu dàng cười với Tiểu Cảnh Thời, sau đó lại nháy mắt mấy cái với Minh Ngữ Đồng, nói: “Thảo nào em vẫn không chấp nhận sự theo đuổi của tôi, thì ra là đã có bạn trai rồi.”

Người đàn ông này vốn mang theo sự phong độ và dịu dàng của người trí thức, dáng vẻ khẽ nháy mắt hai cái kia, hiếm khi hiện ra vài phần hoạt bát.

Tiểu Cảnh Thời hơi cong khóe miệng, tình địch có chút mạnh, nên phá như thế nào đây?


Lời này của anh làm sao Minh Ngữ Đồng có thể chấp nhận được chứ? Coi lời nói của Tiểu Cảnh Thời là lời nói của trẻ con, không phải thật, thì sẽ không nể mặt Tiểu Cảnh Thời, hơn nữa trông như có vẻ sợ Tưởng Lộ Liêm hiểu lầm, như thể có một chút ý tứ với anh.

Cái này không phải là kết quả mà Minh Ngữ Đồng mong muốn.

Minh Ngữ Đồng nở nụ cười, sờ cái đầu dưa mềm mại của Tiểu Cảnh Thời, nói: “Đúng vậy, hôm qua mới có bạn trai nhỏ này đó.”

Tưởng Lộ Liêm nở nụ cười, lại hỏi Tiểu Cảnh Thời bao nhiêu tuổi rồi.

Tiểu Cảnh Thời thấy, Tưởng Lộ Liêm là đang cố ý chê nó bé đây mà.

Cái đùi nhỏ bé của nhóc dịch sang bên cạnh một chút, đến gần Minh Ngữ Đồng, không tình nguyện nói: “Bảy tuổi.”

Nói xong, như là đang xấu hổ, lập tức chui vào trong lòng Minh Ngữ Đồng.

Tưởng Lộ Liêm: “...”

Bảy tuổi rồi còn nhõng nhẽo!

Nhưng mà không đợi Tiểu Cảnh Thời cọ mấy cái ở trong lòng Minh Ngữ Đồng thì món khai vị đã tới rồi.

Dưới ánh mắt của Tưởng Lộ Liêm, Tiểu Cảnh Thời nói với Minh Ngữ Đồng: “Đồng Đồng, con muốn nếm thử đồ ăn của cô, có được không ạ?”

“Có thể chứ.” Minh Ngữ Đồng lập tức chuyển cái đĩa sang bên đó.

Tiểu Cảnh Thời nếm thử salad tôm hùm của Minh Ngữ Đồng, rồi lại chuyển cái đĩa của mình sang, để cho Minh Ngữ Đồng nếm thử salad cá tuyết của nó.

Sau đó, cậu bé quay đầu nhếch miệng hỏi Tưởng Lộ Liêm: “Chú à, chú có muốn nếm thử không?”

Tưởng Lộ Liêm nở nụ cười với Tiểu Cảnh Thời, như thể là đang bao dung đứa trẻ ngây thơ, vừa chuyên chú vừa thâm tình nhìn Minh Ngữ Đồng, hỏi: “Có thể không?”

“Đương nhiên là không thể rồi!” Tiểu Cảnh Thời lập tức ôm cái đĩa của Minh Ngữ Đồng vào trong lòng của mình để bảo vệ thức ăn, “Đây là đồ ăn của bạn gái con, chỉ có con mới có thể ăn.”

Trên mặt Tưởng Lộ Liêm vẫn duy trì nụ cười: “...”

Thằng nhóc thối này từ đâu ra vậy!

Khó khắn lắm hôm nay Minh Ngữ Đồng mới đồng ý đi ăn với anh, nhưng lại bị thằng nhóc này phá hỏng.


Món ăn chính được bưng lên, ba người đều gọi thịt bò beefsteak. Minh Ngữ Đồng muốn bò beefsteak sườn ngắn, đã được cắt thành từng miếng nhỏ. Bên ngoài được nướng thành màu caramel cháy, sát viền thịt là màu hồng nhạt tươi non, ở chính giữa, lại là màu đỏ của thịt tái, nhìn rất đẹp. Tiểu Cảnh Thời gọi món beefsteak nổi tiếng của nhà hàng. Miếng thịt bò được cắt thành miếng khá dày, phải chừng nắm tay.

Tiểu Cảnh Thời cầm dao nĩa lên, cắt vô cùng khó khăn.

Tưởng Lộ Liêm thấy thế, lập tức nói: “Chú cắt giúp con nhé.”

“Không cần.” Tiểu Cảnh Thời vùi đầu chiến đấu với miếng thịt bò, “Tự con có thể làm được.”

Nó còn lâu mới cần tình địch giúp đỡ nhá.

Minh Ngữ Đồng thấy Tiểu Cảnh Thời cắt rất vất vả, lập tức nói: “Nếu không để cô giúp con?”

Tiểu Cảnh Thời lập tức buông dao nĩa xuống, sảng khoái nói: “Được ạ!”

Tưởng Lộ Liêm: “...”

Minh Ngữ Đồng cắt bò thành từng miếng nhỏ cho Tiểu Cảnh Thời, thuận tiện đút vào miệng cậu.

Tiểu Cảnh Thời rạo rực ăn một miếng, cười híp mắt: “Đồng Đồng, cô thật tốt, thật hiền!”

Tưởng Lộ Liêm: “...”

Minh Ngữ Đồng đã thành thói quen, bình tĩnh cười, lại đưa một miếng sườn ngắn trong đĩa của mình cho Tiểu Cảnh Thời nếm thử.

“Đồng Đồng, cô có nhớ con không ạ?” Tiểu Cảnh Thời hỏi.

“Đương nhiên là nhớ rồi.” Minh Ngữ Đồng nhìn Tiểu Cảnh Thời, không muốn thu hồi ánh mắt.


Cô hận không thể dán mắt vào trên người cậu, nhưng mà đang ở ngay trước mặt Tưởng Lộ Liêm nên cũng không tiện biểu hiện quá mức.

“Trong giờ học hôm nay con muốn gọi điện thoại cho cô, lại sợ quấy rối công việc của cô.” Tiểu Cảnh Thời nói.

“Không phải chúng ta có thêm wechat của nhau rồi hay sao? Con có thể gửi wechat cho cô mà. Nếu như cô đang làm việc không nhìn được thì con cũng không cần vội. Lúc nào cô làm xong thì sẽ lập tức trả lời con.” Minh Ngữ Đồng nói, “Nhưng mà con phải đồng ý với cô là lúc đang học thì không được nhắn tin, cũng không được xem wechat, khi nào kết thúc tiết học mới có thể xem.”

“Vâng ạ!” Tiểu Cảnh Thời vui vẻ gật đầu.

Minh Ngữ Đồng suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra nói: “Con nói cho cô biết thời khóa biểu của con đi, cô sẽ nhớ kỹ, lúc nào hết giờ học cô sẽ gửi tin nhắn trả lời cho con. Như vậy lúc con đi học cũng sẽ không bị phân tâm.”

Mắt Tiểu Cảnh Thời có chút ướt át, dáng vẻ của Minh Ngữ Đồng thật sự rất giống mẹ cậu. Chỉ có mẹ mới cẩn thận tỉ mỉ quan tâm việc học tập của cậu như vậy, sợ sẽ quấy rầy cậu. Chỉ có mẹ mới nhắc nhở cậu, nhưng cũng sẽ không quá mức nghiêm khắc.

“Cảnh Thời, làm sao vậy?” Minh Ngữ Đồng vội vàng hỏi.

Tiểu Cảnh Thời lắc đầu, lấy thời khóa biểu do nhà trường phát từ trong cặp sách ra, đưa cho Minh Ngữ Đồng: “Đây là thời khóa biểu ạ.”

Minh Ngữ Đồng lấy điện thoại di động chụp thời khóa biểu lại, nói: “Cô biết rồi, về sau lúc hết tiết học học của con, cô sẽ gửi tin nhắn cho con nha.”

Tiểu Cảnh Thời nặng nề gật đầu, sau đó lại nói một vài chuyện lí thú ở trong trường học với Minh Ngữ Đồng, làm cho Tưởng Lộ Liêm không thể chen vào một câu nào cả, cũng làm cho anh buồn bực muốn chết.

Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc ăn cơm xong xuôi, Tưởng Lộ Liêm cười nói với Tiểu Cảnh Thời: “Cảnh Thời à, mau về nhà sớm một chút đi, trở về còn phải làm bài tập nhỉ? Đừng để cho người nhà lo lắng nhé!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận