Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

“Cho dù muốn mạng của cô thì cô cũng sẽ không rời khỏi nó nữa.”

Tiểu Cảnh Thời dùng sức ôm lấy Minh Ngữ Đồng, “Đồng Đồng, cô thật tốt! Mẹ con... nhất định cũng sẽ tốt như cô vậy!”

“Cảnh Thời cũng rất tốt.” Minh Ngữ Đồng nhẹ nhàng vỗ về lên lưng của Tiểu Cảnh Thời, “Cảnh Thời có thể không trách mẹ con, Cảnh Thời là đứa bé tốt nhất!”

Tiểu Cảnh Thời gật đầu, “Con chính là tốt nhất, con muốn làm một người con khiến cho mẹ con tự hào.”

“Đúng vậy, con là tốt nhất.” Minh Ngữ Đồng liên tục nói.

Tiểu Cảnh Thời khóc xong nên có chút mệt, vả lại đã nghe được chính mồm Minh Ngữ Đồng nói là năm đó không phải là cô bỏ cậu lại. Mặc dù vẫn không thể xác định, Minh Ngữ Đồng có phải là mẹ của cậu hay không, nhưng cậu tin rằng cô ấy chính là mẹ mình. Tiểu Cảnh Thời hít mũi, sau đó ngáp một cái.


Minh Ngữ Đồng vội vàng lau nước mắt đi, rồi lại dỗ cậu ngủ, “Ngủ sớm một chút đi, sáng sớm ngày mai cô làm bữa sáng cho con ăn.”

“Đồng Đồng tự làm, nhất định ăn sẽ rất ngon.” Tiểu Cảnh Thời vui vẻ nói, lập tức nhắm mắt lại, để cho mình ngủ sớm một chút, như vậy ngày mai mới có thể dậy sớm, ăn được bữa sáng do Đồng Đồng làm.

Hai người đều ngủ rất say, có Tiểu Cảnh Thời ở trong lòng nên đây là giấc ngủ tốt nhất của Minh Ngữ Đồng. Ngay cả cửa bị người khác mở ra cũng không nghe thấy.

Phó Dẫn Tu vốn phải đi công tác mất hai ngày, nhưng buổi tối lại nhận được điện thoại của giáp bốn, nói là Cảnh Thời về nhà với Minh Ngữ Đồng. Nếu không phải vì công việc đã tiến hành đến bước cuối cùng, thật sự không đi được thì Phó Dẫn Tu đã lập tức muốn trở về rồi.

Khi các loại công việc hoàn toàn kết thúc thì đã là hơn một giờ đêm rồi. Anh không nghỉ ngơi mà lập tức ngồi máy bay tư nhân trở về. Có Giáp vệ ở đây, cửa nhà của Minh Ngữ Đồng, căn bản không ngăn được anh. Không cần phải phá hỏng khóa cửa đã dễ dàng mở được cửa ra.

Rõ ràng là lần đầu tiên đến đây, nhưng anh lại như rất quen thuộc với nơi này, tìm được ngay phòng ngủ của Minh Ngữ Đồng. Anh đẩy cửa ra, cho dù là đêm khuya đen kịt thì anh vẫn có thể nhìn rõ như ban ngày, thấy Minh Ngữ Đồng đang ôm Tiểu Cảnh Thời ở trên giường. Khuôn mặt Phó Dẫn Tu kéo căng ra, ánh mắt không đổi nhìn bọn họ chằm chằm, đưa tay nhấn lên cái công tắc ở trên vách tường bên cạnh. Đèn trên trần nhà theo một tiếng “Tách” kia lập tức sáng lên, chiếu sáng cả gian phòng.

Minh Ngữ Đồng và Tiểu Cảnh Thời đều bị ánh đèn đâm vào mắt. Tiểu Cảnh Thời còn đang trong giấc mộng không muốn mở mắt ra, nói lẩm bẩm mấy câu rồi chui vào trong lòng Minh Ngữ Đồng. Chân mày Minh Ngữ Đồng nhíu lại thật chặt, trong lúc ý thức vẫn còn mơ hồ, cuối cùng cũng ý thức được có gì đó thì lập tức ngồi dậy, mở mắt ra nhìn.

Bỗng nhiên nhìn thấy trong phòng có thêm một người với thân hình cao lớn thì vô cùng hoảng sợ, vội vàng che chở cho Tiểu Cảnh Thời ở sau lưng.

“Đồng Đồng, làm sao vậy ạ?” Tiểu Cảnh Thời dụi mắt, cũng ngồi dậy, dán khuôn mặt nhỏ bé còn chưa tỉnh hẳn lên trên lưng của Minh Ngữ Đồng.

Minh Ngữ Đồng phải thích ứng một lúc mới nhìn rõ người đang đứng ở trong phòng kia là Phó Dẫn Tu.

Cũng may là anh.


Sau khi cảm thấy may mắn xong thì tâm tình khiếp sợ của Minh Ngữ Đồng lại lập tức dâng lên, mở to hai mắt ra nhìn anh: “Anh vào đây bằng cách nào vậy?”

Sao cô lại không nghe thấy một chút âm thanh âm nào?

Cô đã khóa cửa nhà rồi cơ mà, đó là thiết bị bảo vệ tiên tiến nhất, thế mà anh lại có thể đi vào một cách im hơi lặng tiếng như vậy được!

Phó Dẫn Tu không trả lời vấn đề của Minh Ngữ Đồng ngay, ánh mắt rơi trên người cô, có chút giật mình. Tóc cô để xõa, đuôi tóc hơi cuộn lại, nhìn thật mềm mại, ở dưới ánh đèn hiện lên vầng sáng nhu hòa. Khuôn mặt không có trang điểm nhưng vẫn sạch sẽ trong suốt, đẹp như được trang điểm nhẹ vậy. So với nhìn dáng vẻ giỏi giang tươi đẹp trong ngày thường thì dáng vẻ của cô của giờ phút này càng giống bảy năm trước hơn, vừa hồn nhiên vừa ngây thơ. Dường như trong bảy năm này, cô không thay đổi một chút nào vậy.

Khí lạnh do Phó Dẫn Tu từ bên ngoài đem vào cũng trở nên ấm áp hơn. Phòng ngủ ấm áp như vậy, còn có một người con gái xinh đẹp đang ngồi ở trên giường, Phó Dẫn Tu đã bị cô hấp dẫn, toàn thân đều bình tĩnh lại. Tựa như trở về ngôi nhà ấm áp.

“Ba ơi!” Tiểu Cảnh Thời cũng kinh ngạc kêu lên.

Cuối cùng Phó Dẫn Tu cũng hoàn hồn, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tiểu Cảnh Thời: “Ai cho con tới đây hả?”


“Con muốn ở với Đồng Đồng, dù sao ba cũng không có ở nhà!” Tiểu Cảnh Thời không sợ dáng vẻ tức giận này của anh một chút nào.

“Đi về với ba!” Phó Dẫn Tu lạnh giọng nói.

“Con không muốn!” Tiểu Cảnh Thời ôm lấy Minh Ngữ Đồng, “Con không muốn đi về!”

Toàn thân Phó Dẫn Tu đầy lạnh lẽo và tức giận, làm cho Tiểu Cảnh Thời không nhịn được mà co lại trên người Minh Ngữ Đồng.

Minh Ngữ Đồng quay đầu lại, nhẹ nhàng vỗ lên lưng của nó, rồi lại nói với Phó Dẫn Tu: “Bây giờ đã muộn thế này, cũng đã...”

Minh Ngữ Đồng cuống quít cầm điện thoại di động đến xem, “Đã ba giờ rưỡi rồi, quả thực không thích hợp để cho Cảnh Thời đi qua đi lại nữa. Không bằng để nó ngủ ở chỗ này đi, sáng mai tôi sẽ đưa nó trở về, hoặc là anh để cho người làm tới đón cũng được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận