Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Lời nói của Minh Ngữ Đồng lập tức mang theo chút cầu xin.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Tiểu Cảnh Thời ở sau lưng Minh Ngữ Đồng, túm lấy áo ngủ của cô thật chặt, không ngừng gật đầu, “Ba ơi, để con ở đây ngủ tới sáng nha ba.”

Sợ Phó Dẫn Tu không đồng ý, Tiểu Cảnh Thời trước một bước nói: “Nếu như ba không yên tâm thì cũng ở lại đi!”

Lời này của Tiểu Cảnh Thời làm Minh Ngữ Đồng càng hoảng sợ hơn, liều mạng nháy mắt với nó, đừng khuyên Phó Dẫn Tu ở lại.

Làm sao anh có thể ở lại chứ?

Minh Ngữ Đồng cũng đã chuẩn bị tâm lý, nghênh đón Phó Dẫn Tu châm chọc khiêu khích một trận.

Tiểu Cảnh Thời làm bộ không nhìn thấy ám chỉ của Minh Ngữ Đồng, đây là nó cố ý để ba ở lại đó nha. Như vậy hai người mới bồi dưỡng tình cảm cho thật tốt được, không phải sao?

Phó Dẫn Tu thấy dáng vẻ không vui của Minh Ngữ Đồng, như thể nếu anh ở lại thì sẽ tạo ra rất nhiều phiền phức cho cô vậy.

Cô ấy không muốn nhìn thấy mình đến thế sao?


Đã vậy, anh càng muốn ở lại đây. Cô càng không vui thì anh lại càng muốn làm, không thể để cho cô có tâm tình tốt được. Sao, cô ta làm chuyện đuối lý trước, đến bây giờ mới thấy hổ thẹn à?

Phó Dẫn Tu cười nhạt, ngay tại lúc Tiểu Cảnh Thời đề nghị với anh, anh lại không hề có chút suy nghĩ phản đối nào. Không phải là anh lưu luyến hơi ấm của nơi này, lại càng không phải là lưu luyến người phụ nữ này, không muốn một mình trở lại ngôi nhà vừa to lớn vừa lạnh lẽo kia. Anh chỉ không muốn để cho Minh Ngữ Đồng được vui vẻ mà thôi.

Chính là như vậy!

Khóe miệng Phó Dẫn Tu khẽ nhếch, gật đầu nói: “Cũng được, ngay sáng mai tôi sẽ mang Cảnh Thời trở về.”

Minh Ngữ Đồng kinh ngạc không biết nên phản ứng như thế nào, trợn mắt hốc mồm nhìn Phó Dẫn Tu.

Người đàn ông này, hôm nay uống nhầm thuốc à?

Anh đồng ý ở lại?!

Dáng vẻ kinh ngạc của Minh Ngữ Đồng làm sắc mặt Phó Dẫn Tu đột nhiên trầm xuống.

Cô không muốn gặp anh đến vậy à?

Tiểu Cảnh Thời thì không lo nghĩ nhiều thế, “Yeah” một tiếng thật to, lập tức vỗ lên vị trí phía sau mình, “Ba ơi, giường ở đây rất lớn, ba cũng tới đây ngủ luôn đi!”

Minh Ngữ Đồng: “...”

Cô vội vàng xuống giường, nhìn Phó Dẫn Tu một cái. Dường như là đang hỏi, anh thực sự quyết định ở lại à?

Phó Dẫn Tu vẫn lạnh lùng nhưng cũng không nói ra lời cự tuyệt.

Minh Ngữ Đồng không thể làm gì khác hơn là nói: “Tôi đi thu dọn phòng ngủ cho khách một chút.”

Dứt lời, gần như là tông cửa xông ra.


Cô vẫn tỏ ra không hiểu, rốt cuộc tại sao Phó Dẫn Tu lại ở lại?

Tủ quần áo đặt trong phòng có drap giường mới. Minh Ngữ Đồng mở tủ quần áo, muốn lấy chăn gối mới ra, nhưng bỗng nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng trầm thấp của Phó Dẫn Tu: “Không phải đã cảnh cáo cô là không được đến gần Cảnh Thời rồi sao?”

Minh Ngữ Đồng xoay người mới phát hiện Phó Dẫn Tu cách cô rất gần. Cô không thể làm gì khác hơn là lui về phía sau, nhưng vừa mới lui được nửa bước thì đã bị tủ quần áo chặn lại.

“Cảnh Thời là con trai của tôi, có phải không?” Minh Ngữ Đồng nhỏ giọng hỏi.

Gương mặt Phó Dẫn Tu đột nhiên căng cứng, giơ tay lên nắm cằm của cô, ép cô ngẩng đầu lên, “Không phải, Cảnh Thời là do tôi với người phụ nữ khác sinh. Cảnh Thời tốt như vậy, làm sao có thể có một người mẹ như cô được chứ!”

Minh Ngữ Đồng không tin lắc đầu, “Phó Dẫn Tu, tôi van xin anh, đừng không cho tôi thấy nó, tôi cầu xin anh. Cho dù nó là con tôi thì tôi đồng ý với anh tôi sẽ không nhiều lời với nó đâu. Coi như tôi không biết cái gì cả.”

Cô vừa nói vừa khóc.

“Tôi chỉ muốn được nhìn thấy nó nhiều một chút, ở bên cạnh nó nhiều một chút thôi. Tôi cầu xin anh, tôi sẽ không nói cái gì với nó hết, được không?” Minh Ngữ Đồng gấp gáp đưa tay túm lấy hai bên sườn áo sơ mi của Phó Dẫn Tu. Ngón tay thỉnh thoảng cọ lên trên hông của anh, nhiệt độ trên ngón tay xuyên qua áo sơ mi truyền vào người anh.

Sức lực Phó Dẫn Tu nắm lấy tay của Minh Ngữ Đồng tăng thêm, anh cắn răng nói: “Cô có tư cách gì để nói những thứ này hả? Cảnh Thời không phải là con của cô, đừng ôm mơ mộng hão huyền. Trước đây cô có thể vứt bỏ con của mình, bây giờ lại tới gần gũi với con của người khác, có đê tiện hay không hả?”

“Tôi…” không có!


Nhưng còn chưa kịp nói thì Phó Dẫn Tu đã không khách khí hất cằm của cô ra, xoay người đi ra khỏi phòng.

Minh Ngữ Đồng bụm mặt, dựa vào cửa tủ quần áo ngồi xổm xuống mặt đất.

Cô không bỏ con bỏ lại, cô không có mà!

Cô đã điên cuồng đi tìm như vậy nhưng không tìm được.

Không phải là cô cố ý bỏ lại đâu mà!

Cô đê tiện, hèn mọn cầu xin Phó Dẫn Tu như vậy, nhưng vì Cảnh Thời, cô cam tâm tình nguyện.

Nhưng cô cảm thấy mình đê tiện nhất chính là đến bây giờ cũng không thể quên Phó Dẫn Tu được. Mỗi lần đều tự nói với mình đã hết hy vọng đối với anh. Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, lại không thể điều khiển được mình.

Minh Ngữ Đồng nhỏ giọng khóc một hồi, rồi lập tức lén lút đi toilet rửa mặt, dùng nước lạnh hất lên mắt, nhìn qua không đỏ cho lắm, lúc này mới lau khô mặt mình.

Cô lại đi về phòng dành cho khách, trải giường cho Phó Dẫn Tu. Nếu như không phải bị bất đắc dĩ, lúc này Minh Ngữ Đồng thực sự không muốn đi tìm anh, không muốn đối mặt với anh chút nào. Cô nặng nề hít sâu mấy lần mới rời khỏi phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận