Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Cô gái này, dám yêu người khác?

Sao cô ta dám?

Ban đầu, chính cô ta ngày ngày đến quấn lấy anh, nói cô ta yêu anh.

Lúc anh ăn sáng, cô ngồi bên cạnh, tay chống cằm, cười híp mắt nói: “Phó Dẫn Tu, em yêu anh quá, phải làm sao đây?”

Lúc đi trên phố, cô đột nhiên ôm lấy cánh tay anh, nói: “Phó Dẫn Tu, em yêu anh nhiều hơn hôm qua rồi.”

Lúc ở trên giường, cô nằm trong lòng anh, lắc lư cái chân nhỏ, “Phó Dẫn Tu, tuy có nhiều lúc anh rất hư, nhưng em vẫn rất yêu anh.”

Buổi sáng khi anh chuẩn bị đi làm, lúc cô giúp anh chỉnh lại cà vạt, đột nhiên thở dài, “Phó Dẫn Tu, cả đời này của em, ngoài anh ra có thể rất khó yêu thêm ai khác nữa. Nếu anh không yêu em, chia tay với em, em sẽ không níu kéo anh, nhưng em cũng sẽ không yêu ai khác. Kiếp này của em, không có anh, có thể sẽ sống mãi một mình thôi.”

Nhưng bây giờ, cô lại yêu người khác.

Đồ lừa đảo!


Mí mắt Minh Ngữ Đồng run run, ánh mắt bên trong cuối cùng cũng có chút lay động.

Yêu người khác?

Sao có thể chứ?

Người đàn ông này, rốt cuộc còn muốn đổ cho cô bao nhiêu tội danh nữa?

Cô cảm thấy mỉa mai, rất lâu trước đây, cô hết lần này đến lần khác dày mặt nói với anh, cô yêu anh đến nhường nào.

Có lúc, anh mỉm cười với cô.

Có lúc, chỉ đơn giản đáp một tiếng, “Ừm.”

Có lúc, đáp lại cô ba chữ, lại là, “Anh biết rồi.”

Không, anh ta không biết!

Trước nay anh chưa từng nghiêm túc.

Anh chỉ cảm thấy cô lúc đó là một cô bé chưa từng gặp nhiều kiểu đàn ông, chưa nhìn thấy nhiều cảnh đời nên dễ dàng nói ra những lời lẽ ngây thơ.

Người đàn ông này, luôn dùng ác ý để suy đoán cô.

Trái tim Minh Ngữ Đồng hoàn toàn chết lặng, một chút phản ứng cũng không có. Vừa rồi Phó Dẫn Tu nói nhiều như vậy, mãi đến khi hỏi cô có phải đã yêu Tưởng Lộ Liêm không, cô gái này mới cho anh một chút phản ứng. Trong lòng Phó Dẫn Tu dâng lên sự phẫn nộ khôn tả, cả người như bị sự phẫn nộ trong lòng làm bùng cháy.

Cô từng nói, cả đời này chỉ yêu một mình anh, không lẽ cô quên rồi sao?


“Loại phụ nữ như cô, sao xứng để yêu ai chứ?”

Bên ngoài phòng khách, đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào. Phó Dẫn Tu biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, anh nở nụ cười ác ý nhìn Minh Ngữ Đồng, “Cô không xứng yêu ai, thế nên người đàn ông cô yêu cuối cùng cũng sẽ thuộc về người khác.”

Minh Ngữ Đồng không hiểu, anh nói câu này là có ý gì?

Và trước đó không lâu, trong phòng khách phòng kế bên, vốn là căn phòng Minh Tư Liên chuẩn bị cho Minh Ngữ Đồng, lúc này bị nhân viên phục vụ gõ cửa. Nhân viên phục vụ đến là để đưa quần áo mới cho Minh Ngữ Đồng. Minh Tư Liên vẫn chưa quay lại, Phương Thiên An cũng không cảm thấy khả nghi. Minh Tư Liên chắc ở lại trong phòng với Minh Ngữ Đồng, cô con gái này của bà vẫn luôn chu đáo như vậy.

Sau khi phục vụ mua được quần áo mới, liền cùng với Phương Thiên An đến trước cửa phòng, bấm chuông.

Minh Tư Liên bị tiếng chuông cửa đánh thức, sau gáy vẫn còn rất đau. Cô ta nhíu mày mở mắt, miễn cưỡng nhớ lại trước đó cô ta đang kéo Minh Ngữ Đồng, không biết vì sao bị người ta tập kích từ sau lưng.

Là Minh Ngữ Đồng!

Sắc mặt Minh Tư Liên đột nhiên thay đổi.

Là Minh Ngữ Đồng lập kế hại cô ta!

Chẳng trách trước đó ánh mắt Minh Ngữ Đồng nhìn cô ta đã không đúng. Không biết vì nguyên nhân gì, Minh Ngữ Đồng đã biết kế hoạch của cô ta, lập kế hại cô ta.


Nghĩ đến Cổ Minh Khải, huyết sắc trên mặt Minh Tư Liên liền biến mất. Cô nhanh chóng quay đầu sang nhìn, kết quả lại ngây người ra. Người nằm bên cạnh cô ta không phải Cổ Minh Khải mà là Tưởng Lộ Liêm!

Tưởng Lộ Liêm bất tỉnh nhân sự nằm bên cạnh cô ta, quần áo trên người vẫn rất chỉnh tề.

Minh Tư Liên biết hai người thật ra vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả. Minh Tư Liên đắc ý nhếch miệng, Minh Ngữ Đồng, thật sự phải cảm ơn cô rồi.

Đây chắc chắn không phải do Minh Ngữ Đồng sắp xếp, Minh Ngữ Đồng không thể nào có lòng tốt như vậy, tác hợp cho cô ta và Tưởng Lộ Liêm thành một đôi. Cô cũng không biết vì sao Tưởng Lộ Liêm lại ở đây. Nhưng tình huống bây giờ đang có lợi với cô ta.

Minh Tư Liên hít sâu một hơi, nhỏ giọng thăm dò: “Anh Tưởng, anh Tưởng.”

Tưởng Lộ Liêm không có phản ứng, Minh Tư Liên mới nín thở, khẩn trương giơ tay sang, hết sức cẩn thận, ngón tay run run bắt đầu mở từng chiếc cúc trên quần áo anh. Vừa mở, vừa nhìn chằm chằm gương mặt Tưởng Lộ Liêm, cho dù chỉ một chút động tác nhỏ xuất hiện trên mặt anh, cô cũng lập tức dừng tay. Sau khi cởi hết cúc áo của anh, tay lại chuyển sang thắt lưng của anh.

Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cởi chiếc váy của mình xuống, rồi chui mình vào trong chăn. Kéo chăn quấn quanh người, chỉ để lộ bờ vai trắng ngần, lại làm cho đầu tóc rối loạn thêm một chút, rồi mới mở miệng, hét “Aaaaa” một tiếng.

Nhân viên phục vụ giật mình, vội nhìn sang Phương Thiên An.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận