Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Đến cả bác cả của Mạc Cẩm Tây, Mạc Cảnh Thịnh cũng đã đến. Anh ta không mặc cảnh phục, cả người rất thoải mái.

Nhưng bạn học của Mạc Cẩm Tây đều biết bác cả của cậu ấy là một cảnh sát. Vì thế, lúc Mạc Cảnh Thịnh bước vào, các cậu nhóc đều vô cùng hiếu kỳ nhìn sang. Dù cho đại đa số các cậu đều xuất thân từ các gia tộc lớn, từ nhỏ đã thấy không ít chuyện đời, nhưng các bạn nhỏ đối với cảnh sát vẫn có một sự sùng bái tự nhiên. Rất đông các cậu nhóc đều vây đến.

Nhìn thấy các phụ huynh đến ngày càng đông, mọi người chào hỏi lẫn nhau, lúc này Minh Ngữ Đồng rời đi thì không thích hợp lắm.

“Minh tiểu thư.” Mạc Cảnh Thịnh bước qua, nhìn Phó Dẫn Tu, lại nhìn sang Tiểu Cảnh Thời, cuối cùng ánh mắt mới dừng lại trên gương mặt Minh Ngữ Đồng, “Cô đến làm phụ huynh cho Cảnh Thời à?”

“Đồng Đồng là bạn gái của cháu!” Tiểu Cảnh Thời vội nói.

Phó Dẫn Tu: “...”

“Vốn dĩ Cảnh Thời nói ba cậu nhóc không rảnh, không ai đến tham gia hoạt động với cậu nhóc, thế nên tôi mới đến.” Minh Ngữ Đồng giải thích, “Bây giờ Phó tiên sinh đã đến rồi, tôi ở đây không thích hợp cho lắm, đang chuẩn bị cáo từ.”

Mạc Cảnh Thịnh nhìn thấy nét mặt đang trầm xuống của Phó Dẫn Tu, ánh mắt kèm theo ý cười, nói: “Chắc Minh tiểu thư đã dời lại các lịch trình buổi sáng của mình để có thời gian trống?”

Minh Ngữ Đồng sững sờ một lúc, sau đó mới gật đầu.

Cô cảm thấy, Mạc Cảnh Thịnh chắc sẽ không đến nỗi giúp Tiểu Cảnh Thời khuyên cô chứ.


Dù sao đây cũng là chuyện giữa hai ba con Phó Dẫn Tu, Mạc Cảnh Thịnh chắc sẽ không can dự vào.

Nhưng không ngờ rằng, lúc này lại nghe thấy Mạc Cảnh Thịnh nói: “Buổi sáng tôi xin nghỉ phép để đến đây, nhưng chỉ sợ bên phía Cục cảnh sát có chuyện đột xuất, mãi không làm sao yên tâm được. Nếu Minh tiểu thư không có chuyện gì, có thể thay tôi cùng Cẩm Tây tham dự hoạt động không?”

Minh Ngữ Đồng bị yêu cầu đột ngột này của Mạc Cảnh Thịnh làm cho hồ đồ. Mạc Cảnh Thịnh đi rồi, cô ở lại làm phụ huynh cho Mạc Cẩm Tây?

Cái này… thích hợp không?

Không đợi Minh Ngữ Đồng đáp, Mạc Cảnh Thịnh đã quay sang nói với Mạc Cẩm Tây: “Cẩm Tây, cháu thấy sao? Như vậy có được không?”

Mạc Cẩm Tây nhìn thấy ánh mắt mang theo ý cười của Mạc Cảnh Thịnh, liền hiểu ý.

Bác cả thật xảo quyệt quá!

Mạc Cẩm Tây cười hihi, nhướn mày nhìn Mạc Cảnh Thịnh, liền nói: “Đương nhiên là được ạ! Bác cả trở về bắt người xấu quan trọng hơn, nhất định phải bắt được thật nhiều người xấu nhé!”

“Minh tiểu thư?” Mạc Cảnh Thịnh lại trưng cầu ý kiến của Minh Ngữ Đồng.

Tiểu Cảnh Thời nôn nóng, ôm chặt Minh Ngữ Đồng, liên tục nói không được, “Không được không được, đây là Đồng Đồng nhà cháu, không cho ai cả!”

“Chuyện này phải hỏi ý của Đồng Đồng chứ.” Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười nói.

Tiểu Cảnh Thời suýt chút nữa thì nổi cáu, “Đồng Đồng chỉ có cháu được gọi thôi!”

Cuối cùng Phó Dẫn Tu cũng lên tiếng, “Chi bằng tôi gọi Sở Điềm đến thay anh.”

Về việc Mạc Cảnh Thịnh trực tiếp gọi Minh Ngữ Đồng là Đồng Đồng, anh cũng có ý kiến rất lớn.

Gã Mạc Cảnh Thịnh này bị sao vậy, để ý đến Minh Ngữ Đồng rồi sao?

Vẻ mặt Mạc Cảnh Thịnh rất bình thản liếc sang Phó Dẫn Tu một cái, “Cũng được.”


Phó Dẫn Tu đen mặt, cứ như bị Mạc Cảnh Thịnh thiếu tiền vậy.

Biết rõ Mạc Cảnh Thịnh cố ý, nhưng anh vẫn không khống chế được.

Anh chính là không thể chấp nhận chuyện để Minh Ngữ Đồng tác hợp thành một đôi với người khác.

Minh Ngữ Đồng là mẹ của con trai anh, còn từng là người phụ nữ của anh, anh không muốn thấy dáng vẻ cô cùng với người đàn ông khác trở thành một đôi, không muốn thấy cô thân mật với người đàn ông khác, cũng không muốn thấy khung cảnh cô nằm trong vòng tay người đàn ông khác. Cho dù anh không cần nữa, anh cũng không cho cô đi tìm “chân ái”!

Thế nên, anh cố ý tác hợp cho Minh Tư Liên và Tưởng Lộ Liêm đến với nhau. Anh không quan tâm Minh gia ầm ĩ đến mức nào, nhưng chỉ cần cô và Tưởng Lộ Liêm không thể thành đôi là được.

Chỉ là cô gái này cũng rất có bản lĩnh.

Cô với Tưởng Lộ Liêm không thể, nhưng cũng đã khiến Minh Tư Liên và Tưởng Lộ Liêm không thể.

Phó Dẫn Tu không kìm được híp mắt, cô gái này thật sự đã thích Tưởng Lộ Liêm sao? Thế nên, bản thân không có được, cũng không để cho người khác có được, phải không?

Cô gái này bá đạo thế nào, anh biết rất rõ.

Ngay từ lúc cô còn trẻ, trên phương diện này đã rất bá đạo theo phong cách riêng của cô.

Chỉ cần cô thích, cô nhất định sẽ chiếm hữu, không để cho người khác nhúng tay vào.

Ban đầu lúc cô và anh ở bên nhau, hai người ở bên ngoài hẹn hò. Không phải chỉ có Phó Dẫn Tu xuất chúng, Minh Ngữ Đồng cũng rất nổi bật. Hai người xứng đôi như vậy ở bên nhau, khó tránh việc thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Đối với những cô gái cứ chăm chú nhìn Phó Dẫn Tu, Minh Ngữ Đồng chẳng khách khí chút nào. Cô cũng không trừng mắt với họ, không cảnh cáo họ, chỉ vòng tay ôm lấy cổ của Phó Dẫn Tu, hôn anh ngay trên đường.


Da mặt của Minh Ngữ Đồng vốn không dày như vậy, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến Phó Dẫn Tu, cô đều có thể vứt bỏ mặt mũi của mình, bất chấp tất cả. Hôn Phó Dẫn Tu khiến người khác đỏ mặt tía tai, xong rồi còn dùng tay nâng mặt Phó Dẫn Tu, kiễng chân, vừa trịnh trọng vừa nghiêm túc nói với anh: “Đôi mắt này của anh chỉ có thể nhìn em, không được nhìn người khác, trong mắt chỉ có thể có em thôi.”

Trong mắt Phó Dẫn Tu mang theo ý cười: “Được.”

“Còn nữa, đôi môi này của anh cũng chỉ được hôn em, không được hôn người khác!” Minh Ngữ Đồng càng nói càng tức giận, vừa nghĩ đến đôi môi xinh đẹp này của anh có thể sẽ hôn, cũng có thể đã từng hôn người phụ nữ khác, cô liền tức đến đỏ mắt.

Phó Dẫn Tu vẫn nở nụ cười, dung túng gật đầu.

“Tay của anh cũng chỉ được sờ em, không được sờ người khác!” Minh Ngữ Đồng lại nói.

“Được, đều hứa với em.” Phó Dẫn Tu mỉm cười cong cong khóe mắt.

Cô không biết cô phòng mấy cô gái kia, nhưng anh thật ra cũng đang phòng những người đàn ông khác.

Cô không thích những cô gái khác nhìn anh, anh cũng không thích những người đàn ông khác nhìn cô.

“Những gì hôm nay em nói với anh, bản thân em cũng phải làm được.” Phó Dẫn Tu híp mắt, khóe mắt có chút ý lạnh, “Mắt của em không được nhìn người đàn ông khác, môi của em không thể hôn người đàn ông khác, tay của em mãi mãi nắm lấy tay anh. Em không được để người đàn ông khác chạm vào, cho dù chỉ là một sợi tóc cũng không được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận