Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Sắc mắt Phó Dẫn Tu tái xanh, thấy Minh Ngữ Đồng nhìn qua, liền nhếch môi mỉa mai. Tuy không nói gì nhưng Minh Ngữ Đồng lại nhìn hiểu được ý của anh ta. Anh lại đang mỉa mai cô đang dụ dỗ người đàn ông khác!

Minh Ngữ Đồng tức giận, nhưng không còn mạnh mẽ như trước, cũng không quan tâm Phó Dẫn Tu nghĩ gì nữa. Giờ cô đang độc thân, không có chút quan hệ gì với Mạc Cảnh Thịnh, nhưng dù không phải là Mạc Cảnh Thịnh, cô có mối quan hệ với người đàn ông khác thì cũng là quang minh chính đại, cô có quyền làm vậy. Cô không muốn bắt đầu mối quan hệ mới, không phải cô không thể, cuộc sống tình cảm của cô hiện tại thế nào không cần phải xem sắc mặt của Phó Dẫn Tu. Minh Ngữ Đồng lạnh lùng thu ánh mắt lại, không thèm quan tâm sắc mặt khó coi của Phó Dẫn Tu.

Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười, buông cánh tay đặt trên đỉnh đầu của Minh Ngữ Đồng xuống, lại không lo lắng gì cười mỉa mai Phó Dẫn Tu.

Đến khi Mạc Cẩm Tây nhắc nhở anh: “Bác, tới bác kìa!”

Mạc Cảnh Thịnh mới bước lên bảng, nhanh chóng điền số vào một ô trên đó.

Sau đó, Mạc Cẩm Tây lại chạy qua, người khá thấp, số phía dưới đều đã bị điền hết, còn phía trên cậu không với tới. Mạc Cảnh Thịnh liền bế Mạc Cẩm Tây lên, dựa vào đáp án đã bàn bạc trước đó, để Mạc Cẩm Tây điền vào một số. Sau đó Tiểu Cảnh Thời cũng chạy qua, cũng được Mạc Cảnh Thịnh bế lên, cũng điền một số vào bên cạnh chỗ Mạc Cẩm Tây vừa điền. Lúc này, Minh Ngữ Đồng cũng nhanh chóng chạy tới. Lần này, Mạc Cảnh Thịnh lại không thả Tiểu Cảnh Thời xuống mà vẫn bế cậu.

Minh Ngữ Đồng điền số sau cùng, hoàn thành toàn bộ ô số, nhanh hơn đội của Phó Dẫn Tu một bước.

“Yeah!” Tiểu Cảnh Thời và Mạc Cẩm Tây vui vẻ kêu lên, “Đồng Đồng, chúng ta thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!”


Minh Ngữ Đồng và Mạc Cẩm Tây vỗ tay, rồi đứng thẳng người dậy, vỗ tay với Tiểu Cảnh Thời. Mạc Cảnh Thịnh cũng mỉm người giơ một tay lên, vỗ vào tay Minh Ngữ Đồng.

Minh Ngữ Đồng ngẩng đầu, ánh mắt long lanh mỉm cười thành vầng trăng khuyết. Cô giơ ngón tay tán dương Mạc Cảnh Thịnh: “Anh lợi hại quá!”

Những chỗ khó đều được Mạc Cảnh Thịnh tìm ra hết.

“Bác Mạc thật lợi hại!” Tiểu Cảnh Thời mặt cũng đầy vẻ sùng bái, đôi mắt sáng long lanh, đã sớm dẹp ba mình sang một bên, quên sạch sẽ.

Ánh mắt Phó Dẫn Tu lạnh lùng nhìn sang bốn người đang náo nhiệt, giống hệt như một gia đình bốn người.

Mạc Cảnh Thịnh đã có đối tượng trong lòng, Minh Ngữ Đồng còn tự đi chuốc lấy nhục sao? Lại còn theo đuổi, không cần thể diện sao?

Giáo viên tuyên bố đội của Mạc Cảnh Thịnh thắng rồi phát quà cho các bạn nhỏ.

Sau đó, cuộc thi kế tiếp vẫn chia thành hai đội, giữ nguyên đội hình hiện tại không đổi.

Giáo viên chỉ vào hộp trên bàn, “Hai hộp kia là giấy in, số lượng như nhau. Tất cả mọi người không được dùng tay, chỉ được dùng miệng để truyền giấy, đội chuyển được nhiều giấy nhất sẽ thắng.

Ánh mắt Phó Dẫn Tu lướt qua Minh Ngữ Đồng và Mạc Cảnh Thịnh, hai người vẫn đứng cùng nhau, không hề cách ra. Một lát đến lúc truyền giấy, chẳng khác gì đang hôn gián tiếp!

Phó Dẫn Tu không nhịn được bước qua, nói với Mạc Cảnh Thịnh: “Có ngại đổi chỗ cho tôi không?”

Mạc Cảnh Thịnh còn chưa trả lời, Mạc Cẩm Tây đã kéo góc áo Mạc Cảnh Thịnh, mặt ngây thơ nói: “Cháu không muốn tách ra khỏi bác.”

Phó Dẫn Tu: “…”

“Vậy con đi sang đội kia với bác là được.” Mạc Cảnh Thịnh nắm tay Mạc Cẩm Tây nói.


“Nhưng như vậy thì bên này không phải sẽ thiếu người sao?” Mạc Cẩm Tây phiền não nói.

Minh Ngữ Đồng đi ra khỏi đội, nói: “Đây vốn là hoạt động gia đình, tôi không phải… không phải người nhà của Cảnh Thời, tôi rút ra là được rồi, hai người không cần qua đó.”

“Đồng Đồng!” Tiểu Cảnh Thời nắm lấy tay Minh Ngữ Đồng.

Minh Ngữ Đồng mỉm cười nói: “Cô đứng bên cạnh xem, cổ vũ cho con. Con phải cố lên, tiếp tục chiến thắng nhé.”

Chỉ cần Minh Ngữ Đồng không đi, Tiểu Cảnh Thời đã rất hài lòng, cậu cúi đầu nói: “Vậy cô đứng bên cạnh xem con nha!”

“Ừ.” Minh Ngữ Đồng mỉm cười gật đầu, rồi đứng vào chỗ Tiểu Cảnh Thời chỉ cần xoay đầu qua là nhìn thấy.

Phó Dẫn Tu u ám nhìn sang sau lưng Tiểu Cảnh Thời, Tiểu Cảnh Thời không vui phồng má nói: “Ba đến làm gì vậy? Hại Đồng Đồng không tham gia được kìa!”

Phó Dẫn Tu: “...”

Anh không đi qua, lẽ nào đứng nhìn Minh Ngữ Đồng và Mạc Cảnh Thịnh gián tiếp hôn nhau sao?

Tiểu Cảnh Thời cười “hì hì”, hỏi nhỏ: “Có phải ba sợ bác Mạc và Đồng Đồng miệng đối miệng truyền giấy không?”


Phó Dẫn Tu lạnh lùng nhìn cậu nhóc.

Tiểu Cảnh Thời mỉa mai nói: “Ba thật ngốc! Không phải còn có con và Cẩm Tây sao? Tụi con đứng giữa là được rồi.”

Phó Dẫn Tu: “...”

Lúc nãy anh thấy Minh Ngữ Đồng và Mạc Cảnh Thịnh đứng bên cạnh, tức đến phát điên, sao có thể nghĩ nhiều như vậy? Giờ mới nhận thức được, bản thân vừa làm một chuyện ngu ngốc. Phó Dẫn Tu vừa chơi trò chơi, vừa mắng thầm trong lòng, người nghĩ ra trò chơi này thật ngớ ngẩn.

Anh đưa mắt qua nhìn Minh Ngữ Đồng đang cổ vũ cho Tiểu Cảnh Thời.

Hay lắm, cô cổ vũ cho Cảnh Thời, cho Cẩm Tây, thậm chí cả Mạc Cảnh Thịnh, nhưng lại bỏ mặc anh!

Nhìn ánh mắt trong veo phát sáng của Minh Ngữ Đồng, cô thật sự nhìn trúng Mạc Cảnh Thịnh rồi?

Khó khăn lắm mới kết thúc trò chơi, vì Phó Dẫn Tu không phối hợp nên đội của họ đã thua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận