Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Cũng chỉ có Minh Ngữ Đồng mới dám với đối xử với anh như vậy thôi!

Hôm nay để anh ta nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Phó Dẫn Tu, không biết ngày mai có bị Phó Dẫn Tu tìm đến tính sổ hay không nhỉ?

Chuyện ngay sau đó lại làm cho quản lý hận không thể lập tức chọc luôn hai mắt của mình ra.

Minh Ngữ Đồng một cước đạp lên chân của Phó Dẫn Tu.

“Khốn kiếp!” Minh Ngữ Đồng mắng.

Vừa mới tìm cô xong thì lại chạy ngay đi tìm người phụ nữ khác. Từ khi gặp lại anh, anh vẫn luôn bắt nạt cô như vậy.

Minh Ngữ Đồng tức giận lại đạp lên đùi anh thêm phát nữa, hai mắt nhìn chòng chọc đến trên khố quần của anh, bỗng nhiên híp lại một cái, nhấc chân muốn đạp tới.

Quản lý sợ đến mức trái tim cũng muốn nhảy luôn ra ngoài, vội vàng đi tới ôm lấy chân của Minh Ngữ Đồng, “Minh tiểu thư, một cước này mà đạp xuống thì nguy to đấy ạ!”

Cô tuyệt đối không được đạp!

Minh Ngữ Đồng: “...”

“Anh buông tay ra!” Minh Ngữ Đồng mặt đầy sọc đen nhìn quản lý.


Nam Cảnh Hành tìm được một cực phẩm như thế này ở chỗ nào vậy.

“Không được, không thể thả, cô cũng không thể đạp chỗ ấy.” Quản lý lắc đầu như trống bỏi, “Nếu không thì cô đạp chỗ khác đi.”

Minh Ngữ Đồng: “...”

Quản lý nói như vậy, cô cũng không muốn đạp nữa rồi.

Minh Ngữ Đồng bất đắc dĩ nói, “Anh thả tay ra trước đi.”

Ôm chân cô như thế thì còn ra thể thống gì nữa chứ!

Rõ ràng quản lý đã không quan tâm nhiều như vậy rồi, hổn hển lắc đầu, “Cô không đạp thì tôi mới buông tay ra.”

Minh Ngữ Đồng hít một hơi thật sâu, “Không đạp.”

Lúc này quản lý mới thở ra một hơi, vội vàng buông tay ra.”Thật sự là mạo phạm cô rồi.”

Minh Ngữ Đồng thu chân về, nhìn dáng vẻ say như chết này của Phó Dẫn Tu, vẫn chưa hết hận. Cô lại hung hăng đá một cước lên trên mông của anh, lúc này mới nổi giận đùng đùng rời đi.

Cô vừa ra khỏi quán bar thì nhìn thấy Giáp một đứng ở trước xe. Lúc trước khi cô đến, Giáp một đã ở đây rồi, nhưng chỉ vì lúc cô đến quá gấp, cho nên không chú ý tới. Bây giờ nhìn thấy Giáp một, Minh Ngữ Đồng không nhịn được muốn mắng người. Có Giáp một ở đây, làm sao mà Phó Dẫn Tu lại không có ai trông coi được chứ!

Thế anh chàng quản lý kia là sao vậy hả?

“Cô Minh.” Giáp một cung kính.

Minh Ngữ Đồng nhàn nhạt gật đầu, nói: “Phó Dẫn Tu uống say ở bên trong, anh đi đón anh ta đi.”

Trên mặt Giáp một hiện lên vẻ ngoài ý muốn, anh ta thật sự không nghĩ ra là sẽ có một ngày Phó Dẫn Tu lại có thể uống say đến mất đi năng lực hành động như vậy.

“Vâng.” Giáp một gật đầu một cái, thấy Minh Ngữ Đồng muốn đi, anh ta lại nói, “Cô Minh.”

“Có việc gì à?”

“Cô không đi cùng với tôi sao?” Giáp một hỏi.


Minh Ngữ Đồng nhướn mày, “Một mình anh không xử lý được à?”

Không ngờ Giáp một vẫn luôn vô vị ít nói như một người máy chỉ biết tuân theo mệnh lệnh, lại lắc đầu, “Không xử lý được.”

Minh Ngữ Đồng: “...”

Mặc dù Phó Dẫn Tu chưa nói, nhưng từ sau khi Phó Dẫn Tu đi tới Thành phố B, mỗi khi có chuyện gì liên quan đến Minh Ngữ Đồng thì sẽ tỏ ra khác thường, cho dù Giáp một thật sự là một người máy thì cũng có thể nhận ra Phó Dẫn Tu đối xử với Minh Ngữ Đồng rất khác biệt.

“Ha ha.” Minh Ngữ Đồng nở nụ cười có lệ, “Vậy thì tìm Giáp hai đến cùng đi.”

Nói xong, Minh Ngữ Đồng không dừng lại nữa, sải bước đi, toàn thân toát lên sự tức giận.

Giáp một: “...”

Rốt cuộc ông chủ đã làm cái gì, chọc cho cô Minh giận thành như vậy chứ?

Anh ta nghi ngờ đi vào quán bar, Phó Dẫn Tu đã được đỡ lên trên ghế. Nhưng mà vẫn say như một đống bùn nhão.

Minh Ngữ Đồng thở phì phò, hơn nửa đêm mới về đến nhà, thay quần áo rồi ngã luôn lên trên giường, nhưng cô tức giận đến mức dù làm thế nào cũng không ngủ được.

Phân rõ giới hạn với anh, từ nay về sau không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Rõ ràng cô đã chuẩn bị rồi mà, nhất định là anh có những người phụ nữ khác, lại còn không phải số ít nữa. Hơn nữa sớm muộn gì cũng có một ngày còn kết hôn với người khác.

Cô biết, vẫn luôn biết.


Nhưng mà vẫn sẽ tức giận, trái tim vừa đau vừa khó chịu.

***

Phó Dẫn Tu dậy sớm, đầu như muốn phình to ra.

Anh không nhớ ra được lần trước mình uống say thành dáng vẻ như vậy là khi nào. Nhưng tối hôm qua anh lại quên mất chừng mực, say đến mức ngay cả tại sao mình trở về được cũng không biết.

Anh chỉ nhớ tối hôm qua có một người phụ nữ đến gần, bị anh mắng đuổi đi, rồi lại đánh một trận với năm người đàn ông, trút giận xong, sau đó lại một mình uống rượu giải sầu, uống rồi lại uống, tiếp đó thì không nhớ được cái gì nữa.

Phó Dẫn Tu khó chịu ngồi dậy, bàn tay ấn lên trán, đầu vẫn căng ra khó chịu, như là muốn nứt luôn ra vậy.

Vừa muốn xuống giường, Phó Dẫn Tu hít một tiếng, dừng động tác lại. Chân và mông của anh sao lại đau như thế chứ?

Phó Dẫn Tu xuống giường, phát hiện mình vẫn mặc quần áo hôm qua. Anh trầm mặt, lấy quần áo mới từ trong tủ quần áo ra, lúc thay lại phát hiện phần bắp thịt bị đau trên đùi mình có khối máu ứ đọng rất to. Anh nhíu mày đi vào phòng tắm, soi gương nhìn một cái, quả nhiên trên mông cũng có một khối máu ứ đọng rất lớn.

Rõ ràng là bị đánh.

Anh còn nhớ rất rõ, lúc tỉnh táo tuyệt đối không bị người khác đánh tới những vị trí này. Lúc đánh nhau với năm người đàn ông, bọn họ hoàn toàn bị anh áp đảo. Cho nên vết thương này là xuất hiện sau khi anh say.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận