Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Trái tim của Phó Dẫn Tu bị siết lại thật chặt, chỉ có người phụ nữ này mới có thể dùng lời nói làm tổn thương anh.

“Là tôi có mắt không tròng!” Minh Ngữ Đồng mặc cho nước mắt rơi xuống.

Cô có tư cách gì mà thất vọng đối với anh đây?

Sự thất vọng, đau khổ này bây giờ cô mới trải qua, còn anh đã từng trải qua một lần từ rất lâu rồi. Tại lúc cô vứt bỏ anh và Cảnh Thời mà rời đi, anh cũng đã từng lĩnh hội toàn bộ rồi. Hơn nữa, còn lĩnh hội trong bảy năm, đến bây giờ vẫn còn đang lĩnh hội.

Ha!

“Tôi không hối hận trước đây đã từng yêu, từng cố gắng, nhưng tôi hối hận người tôi yêu chính là anh!” Minh Ngữ Đồng giãy giụa như phát điên, “Tại sao anh có thể xấu xa như vậy, ghê tởm như vậy! Cho dù rời đi, lẽ nào anh cũng không thể để lại cho tôi một kỷ niệm tốt hơn à? Nhất định phải để cho tôi biết tôi đã yêu một người đàn ông ghê tởm như thế, không đáng để yêu như thế sao?”


“Không xứng đáng sao?” Đôi mắt Phó Dẫn Tu cũng tức giận đến đỏ cả lên, siết thật chặt cổ tay của cô.

“Ha ha ha ha ha ha... Bây giờ tôi thật sự... Thật sự... Được rồi, nếu như không phải còn có người nhà và Cảnh Thời chống đỡ, nếu như chỉ có một mình tôi thì tôi đã tình nguyện chết một mình để được giải thoát, chứ không muốn mệt như vậy.”

“Phó Dẫn Tu, cầu xin anh có thể tha cho tôi hay không, tôi van anh...” Minh Ngữ Đồng suy sụp khóc lóc.

Cô không để ý sắc mặt tái mét của Phó Dẫn Tu.

Hình như Minh Ngữ Đồng đã từ từ bình tĩnh lại.

“Anh muốn ngủ với tôi, phải không?” Minh Ngữ Đồng nhẹ giọng châm chọc, “Được thôi.”

Phó Dẫn Tu nhăn mày lại, người phụ nữ này có biết mình đang nói cái gì hay không vậy?

“Anh muốn làm ở trước người khác phải không?” Minh Ngữ Đồng đột nhiên buông lỏng quần áo của Phó Dẫn Tu ra, hai tay đặt lên cúc áo sơ mi của mình, “Làm ở trước mặt Giáp một và Giáp hai, có thể chứ?”

Cô lại cởi ra một cái cúc áo của mình, “Không phải là anh muốn sỉ nhục tôi trước mặt người khác sao? Tùy anh đó.”

Minh Ngữ Đồng vừa nói xong thì lại cởi một cái cúc áo nữa ra, “Sau lần này anh Phó có thể bỏ qua cho tôi được không? Tôi thật sự không chịu nổi nữa. Nếu như anh vẫn không buông tha cho tôi thì sau này nếu như anh còn muốn dằn vặt tôi thì có lẽ phải đi đến linh đường mới được.”


Nhìn vẻ mặt dửng dưng của cô, dáng vẻ như vò đã mẻ lại sứt, lại muốn cởi cái cúc áo thứ ba ra thì Phó Dẫn Tu đã dùng sức nắm lấy tay của cô, ngăn cản động tác của cô lại.

“Cô điên rồi!” Phó Dẫn Tu trầm giọng nói.

Minh Ngữ Đồng khẽ nở nụ cười, “Đúng vậy, tôi đúng là điên rồi, là bị anh ép điên đó! Anh thấy tôi không biết xấu hổ, thấy tôi đê tiện, vậy thì tôi sẽ đê tiện cho anh xem.”

Khuôn mặt Phó Dẫn Tu trở nên căng thẳng, nắm lấy cổ tay của cô rồi lôi cô vào trong khu trung cư, đi thang máy thẳng đến tầng mà Minh Ngữ Đồng ở.

Phó Dẫn Tu lôi cô đi tới cửa, đầu ngón tay đặt ở trên máy phân biệt vân tay trên cửa, cánh cửa lập tức “Cạch” một tiếng mở ra.

Minh Ngữ Đồng khiếp sợ nhìn Phó Dẫn Tu, từ lúc nào mà anh đã ghi vân tay của mình vào vậy? Thảo nào anh có thể lặng yên không tiếng động vào cửa như thế, căn bản không khác gì như mở cửa nhà mình vậy!

Cửa được mở ra, Phó Dẫn Tu lôi cô đi vào.


Minh Ngữ Đồng lập tức kinh hãi.

Cô không thể tin được nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nhà cô bị bới tung cả lên!

Phó Dẫn Tu nhíu mày, sức lực trên tay anh theo bản năng thả lỏng ra.

Minh Ngữ Đồng hất tay của Phó Dẫn Tu ra rồi lập tức vọt vào trong. Cửa tủ đều bị mở ra, tủ nào có ngăn kéo cũng đều bị kéo ra ngoài, tất cả đồ vật bên trong đều rơi đầy đất, ngay cả thứ vô cùng riêng tư như nội y cũng đều bị ném xuống đất. Màn hình TV vỡ nát, tất cả thiết bị điện rơi đầy sàn nhà.

Nhưng Minh Ngữ Đồng không đoái hoài tới những thứ này. Cô vội vàng tới trước tủ đầu giường. Cô quỳ lên trên mặt đất, tìm kiếm ở trong đống hỗn độn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận