Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chẳng bao lâu sau, thím Hoắc vội vã đến nơi.

Đối với chuyện giữa Phó Dẫn Tu và Minh Ngữ Đồng, thím Hoắc vốn không biết gì, trong điện thoại Giáp một cũng không nói quá chi tiết. Nhưng từ trong những gì Giáp một nói, thím Hoắc vẫn nghe ra, Phó Dẫn Tu cuối cùng cũng đã thích một người, người đó còn là mẹ của Tiểu Cảnh Thời.

Trước đây có hiểu lầm gì đó, bây giờ đã làm sáng tỏ rồi. Và Minh Ngữ Đồng còn vì cứu Phó Dẫn Tu, suýt nữa phải chết.

Nếu ban đầu thím Hoắc vẫn có chút thành kiến, cảm thấy Minh Ngữ Đồng không chăm sóc tốt cho Cảnh Thời, nghe thấy chuyện này cũng chẳng còn ý kiến gì nữa. Chỉ mong cả nhà họ có thể toàn tụ, từ đó sống yên ổn bên nhau.

“Cậu chủ.” Thím Hoắc xách một túi to đến.

“Sao thím lại đến đây?” Phó Dẫn Tu kinh ngạc nhìn thím Hoắc, sau đó lại nhìn sang Giáp một.

Giáp một lập tức xin lỗi, “Ông chủ, là tôi tự mình quyết định, nhờ thím Hoắc đưa đồ đến. Nếu ngài dự định ở lại đây, dù gì cũng phải thay quần áo, thu xếp bản thân ổn thỏa, không thể như vậy mãi được.”


“Đúng đó.” Thím Hoắc gật đầu, “Ngài muốn ở lại đây cùng Minh tiểu thư, không thể lôi thôi như vậy mãi được. Thời gian lâu dần sẽ có mùi hôi, cho dù Minh tiểu thư chịu gặp ngài, cũng bị mùi hôi trên người ngài dọa chạy mất đấy.”

Phó Dẫn Tu: “...”

Anh không nói tiếng nào, chỉ đón lấy túi đồ trong tay thím Hoắc.

Giáp Vệ vội đến bệnh viện đặt một phòng VIP.

***

Từ sau khi bác sĩ rời đi, Minh Ngữ Đồng vẫn luôn nhắm nghiền mắt.

Biết cô mệt mỏi, cộng thêm chuyện của Phó Dẫn Tu, Minh Ngữ Tiền cũng không lên tiếng làm phiền. Chuyện giữa cô và Phó Dẫn Tu, cậu không ủng hộ, nhưng cũng không hỏi nhiều. Bất luận chị ấy chọn lựa thế nào, cậu cũng đều đứng về phía chị. Nếu Minh Ngữ Đồng chọn lựa tha thứ cho Phó Dẫn Tu, tuy cậu sẽ không phản đối nhưng chắc chắn cũng sẽ không vui.

Cuối cùng Minh Ngữ Đồng cũng mở mắt, Minh Ngữ Tiền lập tức hỏi: “Chị không ngủ thêm một chút sao?”

Minh Ngữ Đồng lắc đầu, “Trước đó đã ngủ lâu như vậy rồi, bây giờ không ngủ được nữa.”

Minh Ngữ Tiền liền nâng giường lên một chút, không dám nâng quá cao, sợ Minh Ngữ Đồng không thoải mái.

“Người nhà không biết chuyện chị bị thương chứ?” Minh Ngữ Đồng hỏi.


Minh Ngữ Tiền lắc đầu, “Không dám nói với họ.”

Chuyện này quá phức tạp, trong đó còn liên quan đến Phó Dẫn Tu và Tiểu Cảnh Thời.

Minh Ngữ Đồng gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt, chị cũng không muốn cho người nhà biết chuyện này. Lúc chị dưỡng thương, phải nhờ em giúp chị che giấu một chút.”

Nếu để người nhà biết, chuyện này chắc chắn sẽ phát triển theo hướng càng phức tạp hơn.

“Sau lần này...” Minh Ngữ Tiền chần chừ một lúc, nói, “Với thái độ của Phó Dẫn Tu đối với chị, cho dù chị không muốn ở cùng anh ta, nhưng anh ta chắc cũng không ngăn cản chị và Cảnh Thời gặp nhau nữa.”

Trong lòng Minh Ngữ Đồng mừng thầm, khóe môi cũng cong lên.

Đây chắc là chuyện mà cô vui nhất.

Sau này có thể quang minh chính đại gặp Tiểu Cảnh Thời, không cần băn khoan về Phó Dẫn Tu nữa, vết thương này của cô cũng đáng!


“Ừm.” Minh Ngữ Đồng nhắc đến Tiểu Cảnh Thời, nét mặt cũng dịu dàng hơn, sắc mặt tuy vẫn còn nhợt nhạt nhưng lại ánh lên chút sức sống, “Lâu rồi không gặp Cảnh Thời, đợi chị xuất viện sẽ đi tìm thằng bé.”

Minh Ngữ Tiền hít sâu một hơi, lúc này giống như một người anh an ủi em gái nhỏ của mình, vuốt ve mái tóc Minh Ngữ Đồng, “Chị, sau này sẽ ổn cả thôi, Phó Dẫn Tu sẽ không làm khó chị nữa, chị và Cảnh Thời, không nhắc đến chuyện nhận lại nhau, nhưng ít nhất cũng có thể gặp nhau thường xuyên. Chuyện sau này sẽ càng ngày càng tốt thôi.”

“Ừm.” Minh Ngữ Đồng thả lỏng.

Một lúc sau, Minh Ngữ Tiền trầm mặt, nghiêm túc nói: “Lúc em ở công ty đã điều tra hành tung trong khoảng thời gian này của Minh Tư Liên. Từ sau bữa tiệc rượu hôm trước, cô ta bị chú thím nhốt trong nhà, không cho ra khỏi cửa. Thế nên không có chứng cứ chính xác nào chỉ ra cô ta từng liên hệ với cha con Cổ Thân Lợi. Nhưng cho dù không gặp mặt, cũng không loại trừ khả năng họ dùng điện thoại hoặc cách khác để liên lạc, chỉ là không dễ tra ra.”

Minh Ngữ Đồng hơi nhíu mày, Minh Ngữ Tiền lập tức có chút hối hận. Minh Ngữ Đồng vừa tỉnh lại đã nói những chuyện này với chị ấy, làm chị ấy không cách nào nghỉ ngơi đàng hoàng, còn phải phí đầu óc nghĩ đến việc này nữa.

“Chuyện này bỏ qua một bên đã, bây giờ chị phải cố gắng nghỉ ngơi thật tốt trước, đừng suy nghĩ nhiều như vậy.” Minh Ngữ Tiền khuyên bảo, “Chuyện bên ngoài đã có em rồi.”

Minh Ngữ Đồng gật đầu, Minh Ngữ Tiền gọi điện cho thím Lưu. Minh Ngữ Đồng nằm viện, cậu lại không thể không đến công ty. Ban ngày lúc cậu không ở đây, thím Lưu có thể chăm sóc Minh Ngữ Đồng, tránh để Phó Dẫn Tu thừa cơ hội lẻn vào bám lấy cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận