Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Nếu Minh Tịnh Sơn đem chuyện hôm nay kể ra, có lẽ sẽ không có ai tin.

“Giám đốc Phó đến phòng làm việc của tôi uống trà trước nhé? Tôi sẽ bảo Ngữ Đồng đích thân đến xin lỗi cậu.” Minh Tịnh Sơn mỉm cười nói.

“Không cần đâu.” Phó Dẫn Tu khách sáo nói, “Nếu tôi đã muốn xin lỗi Minh tiểu thư thì nên đích thân đến chỗ cô ấy mới có thành ý, nếu để Minh tiểu thư đến gặp tôi, vậy thì tôi đến là để xin lỗi, hay là để ra vẻ đây?”

Minh Tịnh Sơn chẳng qua chỉ là khách sáo với Phó Dẫn Tu, nhân tiện bày tỏ thái độ của mình. Cách xử lý của Minh Ngữ Đồng không có vấn đề, Minh Ngữ Đồng có thái độ thờ ơ, vậy thì để ông bày tỏ sự nhiệt tình để tránh việc bị Phó Dẫn Tu ghi nhớ mối thù này.

Nhưng nếu hiện giờ Phó Dẫn Tu đã có thái độ thế này, Minh Tịnh Sơn cũng sẽ không nói nhiều, như vậy sẽ khiến Minh Ngữ Đồng mất mặt.

Chẳng lâu sau, thang máy đã tới, Minh Tịnh Sơn và Phó Dẫn Tu cùng đi ra, ông đưa anh đến trước cửa phòng làm việc của Minh Ngữ Đồng.

Dương Minh Lãng nhìn thấy, lập tức đi tới: “Giám đốc Minh.”

Nhìn thấy Phó Dẫn Tu bên cạnh Minh Tịnh Sơn, Dương Minh Lãng nhíu mày, cảm thấy Phó Dẫn Tu đến chẳng phải việc tốt lành gì.

Anh nhìn Phó Dẫn Tu, sắc mặt phức tạp chào hỏi, “Ngài Phó.”


“Ngữ Đồng có ở đây không?” Minh Tịnh Sơn hỏi.

Dương Minh Lãng gật đầu, “Có ạ.”

Nói xong thì gõ cửa giúp hai người họ.

“Mời vào.” Tiếng của Minh Ngữ Đồng từ bên trong truyền ra, nhưng không to lắm.

Dương Minh Lãng mở cửa thì thấy Minh Ngữ Đồng vẫn đang cúi đầu xử lý văn bản.

“Sao lại…”

Lời tiếp theo cô nói không nên lời.

Dương Minh Lãng nói: “Thưa cô Minh, giám đốc Minh và giám đốc Phó của Tu Kỳ đến.”

Minh Ngữ Đồng gật đầu, ý là mình đã thấy rồi.

Cô không ngờ Phó Dẫn Tu lại tìm Minh Tịnh Sơn. Vì cô không chịu gặp anh, anh trực tiếp đi tìm Minh Tịnh Sơn, để ông đưa anh lên đây.

Haha!

Anh không biết rằng anh càng như vậy thì chỉ càng khiến cô cảm thấy phiền!

Dương Minh Lãng ra ngoài, Minh Tịnh Sơn và Phó Dẫn Tu bước vào phòng.

Minh Tịnh Sơn thuận tay đóng cửa lại, rồi giả vờ không vui nói với Minh Ngữ Đồng: “Sao con lại để Phó tổng đứng đợi dưới lầu? Nếu không phải ba tình cờ gặp cậu ấy, lẽ nào con định để người ta đợi cả ngày sao?”

Minh Ngữ Đồng ngẩn ra, ánh mắt nghi ngờ nhìn Phó Dẫn Tu.


Không phải là anh ta tự tìm đến Minh Tịnh Sơn?

“Đứa trẻ này, sao con lại giận dai như vậy, lễ phép đâu rồi? Ba phải nói con thế nào đây?”

Ông càng nói, Minh Ngữ Đồng càng hồ đồ.

Phó Dẫn Tu rốt cuộc đã nói gì? Lẽ nào đã đem chuyện giữa hai người họ kể cho ông rồi?

“Được rồi, hai người cứ từ từ nói chuyện, ba đi trước đây.” Minh Tịnh Sơn nói rồi dặn dò Minh Ngữ Đồng, “Con nói chuyện đàng hoàng, đừng giở tính bướng bỉnh ra nữa đấy.”

Minh Ngữ Đồng: “... ”

Minh Tịnh Sơn rời khỏi trước ánh mắt đầy nghi ngờ của Minh Ngữ Đồng, phòng làm việc chỉ còn lại hai người.

Sắc mặt Minh Ngữ Đồng lạnh lùng trở lại, Phó Dẫn Tu liền vội vàng giải thích, “Lúc nãy anh chỉ đợi ở dưới lầu, định đợi đến khi em xuống thì anh có thể gặp em. Không ngờ lại gặp phải bác trai.”

Bác trai gì chứ?

Minh Ngữ Đồng không hề khách sáo mà cười lạnh, “Anh rõ ràng biết anh có thân phận gì? Đường đường là tổng giám đốc của Tu Kỳ, anh đợi ở dưới lầu, ba tôi sao có thể thấy mà làm lơ? Anh rõ ràng là đang ép tôi gặp mặt anh.”

“Anh không có…” Phó Dẫn Tu vội vàng phản bác, nhưng bất luận anh nói gì, Minh Ngữ Đồng cũng đều không tin.


Anh đau lòng rũ vai xuống.

Anh cuối cùng cũng đã hiểu được tâm trạng của Minh Ngữ Đồng lúc trước, bất luận cô nói gì anh cũng không tin, chỉ quyết tâm định tội cho cô.

Lúc đó, cô nhất định cũng giống như bây giờ, bụng đầy lời giải thích, nhưng miệng lại không nói rõ được.

Lúc đó, anh đối không chỉ gây tổn thương bằng lời nói mà cả trên cơ thể, so với bây giờ thì quá đáng hơn rất nhiều.

“Xin lỗi.” Phó Dẫn Tu nhẹ nhàng nói. “Đồng Đồng, xin lỗi, anh thật sự... thật sự không nghĩ sẽ gây phiền phức cho em.”

“Anh không phải không nghĩ đến, mà cơ bản anh không quan tâm.” Minh Ngữ Đồng hít một hơi thật sâu, “Phó Dẫn Tu, con người anh chưa từng thay đổi. Anh chưa từng đứng ở góc độ của tôi mà suy nghĩ, anh chỉ nghĩ cho bản thân mình. Anh cảm thấy tôi nên tha thứ cho anh, bất luận tôi nói gì anh cũng không thèm nghe, nhất định phải khiến bản thân anh hài lòng, bất luận tôi nghĩ gì, bất luận tôi có đồng ý hay không.”

“Anh…” Phó Dẫn Tu ngập ngừng.

Anh định nói không phải, nhưng anh không biết nên giải thích thế nào.

“Anh định nói không phải sao? Phiền anh suy nghĩ kỹ xem có phải vậy không! Từ trước đến giờ, mỗi một chuyện anh từng làm, có phải như vậy không?” Minh Ngữ Đồng cất cao giọng, có chút kích động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận