Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Nhưng cứ chạm vào cô thì anh lại không khống chế được bản thân.

Vốn chỉ định hôn một chút, nhưng lại dính lấy không rời.

Hai tay Minh Ngữ Đồng đẩy vai anh. Phó Dẫn Tu cũng cảm nhận được, tuy vô cùng không nỡ nhưng đành buông cô ra.

Minh Ngữ Đồng rất muốn tát anh một cái, nhưng nhìn thấy trán anh bị thương, cô nắm chặt tay lại, cuối cùng vẫn không ra tay.

“Vậy anh đi đây.” Phó Dẫn Tu vui vẻ cười nói.

Đồng Đồng đích thân đưa anh đến công ty, anh rất vui.

Minh Ngữ Đồng do dự rồi nói một câu, “Sau này… lúc lái xe đừng gọi điện thoại.”

“Ừ, em yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện nữa.” Nụ cười trên mặt Phó Dẫn Tu càng tươi hơn, “Sẽ không gọi điện khi lái xe nữa.”


Minh Ngữ Đồng không chịu được nụ cười của Phó Dẫn Tu, dứt khoát lái xe đi.

Đến khi không còn nhìn thấy đuôi xe của Minh Ngữ Đồng, Phó Dẫn Tu vẫn còn đứng đó mỉm cười ngẩn ngơ, khiến cho nhân viên của Tu Kỳ ai nhìn thấy cũng ngạc nhiên đến nổi da gà.

Tổng giám đốc làm sao thế?

Bị cái gì nhập rồi à?

Phó Dẫn Tu không hề biết anh vừa khiến cho nhân viên công ty mình một phen hú vía, gương mặt vẫn nở nụ cười không đổi, xoay người đi vào công ty, vừa đi vừa hát ngân nga vài câu.

***

Suốt đoạn đường Minh Ngữ Đồng đều mất bình tĩnh, trong miệng vẫn còn mùi vị của Phó Dẫn Tu. Cô đậu xe xong, mặt vẫn còn nóng ran. Hai tay dùng sức quạt vào mặt, nhưng trước đó nói chuyện điện thoại với Phó Dẫn Tu, sự hoài nghi về tình cảm trước đó đều không còn nữa.

Tưởng Lộ Liêm vì cô mà bị thương, nhưng tối qua vừa nói rõ mọi chuyện với Tưởng Lộ Liêm, hiện giờ gặp mặt không phù hợp lắm. Vì thế cô đành phải nhờ Minh Ngữ Tiền thay cô đến thăm anh ta.

Minh Ngữ Tiền bất đắc dĩ lắc đầu, “Làm em trai của chị, sao còn làm cả mấy chuyện vặt này nữa.”

“Rốt cuộc em có giúp hay không?” Minh Ngữ Đồng trừng mắt nhìn.

“Giúp, giúp, đương nhiên giúp.” Minh Ngữ Tiền vội vàng nói.

Minh Ngữ Tiền sau khi đi thăm về thì nói với Minh Ngữ Đồng: “Tưởng Lộ Liêm hiểu ý của chị khi không đến thăm anh ta, anh ta chỉ nói chị cứ yên tâm, anh ta không bị thương nặng.”

***

Mấy ngày tiếp theo, không nhìn thấy Tưởng Lộ Liêm nữa. Nhưng mỗi ngày Tiểu Cảnh Thời đều mang canh mà Phó Dẫn Tu đích thân nấu đến cho cô. Có lúc thì đến vào sáng sớm trên đường đi học, có lúc thì đến vào giờ nghỉ trưa, khiến cho Minh Ngữ Đồng cảm thấy như một thói quen, mỗi ngày không nhận canh của Phó Dẫn Tu, dường như ngày đó không được hoàn chỉnh cho lắm.


Sáng sớm hôm đó, Minh Ngữ Đồng không nhìn thấy Tiểu Cảnh Thời đến, đến trưa thì Giáp bốn đến, nhưng vẫn không thấy Tiểu Cảnh Thời.

Minh Ngữ Đồng nhận lấy bình giữ nhiệt mà Giáp Tứ đưa cho cô, hỏi: “Cảnh Thời đâu?”

“Cậu chủ bị sốt rồi, buổi trưa lúc ăn cơm thì đột nhiên nôn mửa, sau khi đưa đến bệnh viện khám thì đã về nhà nghỉ ngơi.”

“Đứa trẻ này, sao lại không nói với tôi chứ?” Minh Ngữ Đồng sốt ruột, “Nó bây giờ sao rồi?”

“Lúc ở bệnh viện đã chích một mũi, bác sĩ cũng kê thuốc, hiện giờ đã bớt sốt, nhưng cả người vẫn còn choáng váng, không được khỏe lắm… Ở nhà có thím Hoắc đang chăm sóc cậu ấy.”

Minh Ngữ Đồng đương nhiên biết, Tiểu Cảnh Thời ở nhà sẽ không chịu bất kỳ uất ức nào.

Nhưng nghe nói cậu bị bệnh, cô liền cảm thấy không yên tâm.

Minh Ngữ Đồng gật đầu, xách bình canh, trong lòng lo lắng trở lại phòng làm việc. Cô suy nghĩ rồi quyết định thu dọn, đến Lãng Viên thăm Tiểu Cảnh Thời.

Trong lòng cô từng tự thề rằng sẽ không bao giờ bước vào Lãng Viên một bước. Bất luận thế nào cũng không bước vào nhà của Phó Dẫn Tu. Đó là lãnh địa cá nhân của anh, cũng là ranh giới cuối cùng của cô. Nhưng hiện giờ, cô lại làm trái lời thề. Hi vọng lúc cô đến đó, Phó Dẫn Tu không có ở nhà.


Đang đi ra ngoài thì nhận được yêu cầu gọi video call của Tiểu Cảnh Thời.

Minh Ngữ Đồng lập tức bắt máy, “Cảnh Thời, con bị sốt sao?”

Trong màn hình, Tiểu Cảnh Thời đang nằm trên giường, gương mặt nhỏ vẫn còn hơi đỏ bất thường.

“Dạ.” Tiểu Cảnh Thời ngoan ngoãn gật đầu trả lời, “Vốn định mang canh đến cho mẹ, nhưng không đi được, sợ mẹ lo lắng.”

“Con bệnh sao không nói với mẹ, mẹ không phải sẽ rất lo lắng sao?” Minh Ngữ Đồng vừa đi vừa nói, “Hiện giờ con cảm thấy thế nào?”

“Đầu vẫn còn hơi choáng, nhưng đỡ hơn trước nhiều rồi. Thím Hoắc đang làm canh cho con dưới nhà bếp, lát nữa con uống thuốc xong thì có thể uống rồi.” Tiểu Cảnh Thời liếm liếm môi.

“Sao lại bị sốt?” Minh Ngữ Đồng hỏi.

Tiểu Cảnh Thời bĩu môi, ngại ngùng nói: “Tại con chơi dữ quá, sau đó thì bị trúng gió rồi bệnh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận