Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Tiểu Cảnh Thời nhấp nháy mắt nhìn vào màn hình, “Đồng Đồng, mẹ đến thăm con được không? Con rất muốn mẹ ở bên cạnh!”

“Để mẹ đến.” Minh Ngữ Đồng để điện thoại sang bên cạnh, “Con xem, trước khi con tìm mẹ, mẹ đã đi rồi. Con bị bệnh, sao mẹ có thể không đến thăm con chứ?”

Tiểu Cảnh Thời nhìn thấy Minh Ngữ Đồng ngồi trên xe, vô cùng vui vẻ.

Cô khởi động xe, động tác hơi ngập ngừng, hỏi: “Ba con có ở nhà không?”

“Không có, ba đang ở công ty.” Tiểu Cảnh Thời đột nhiên phấn khởi, “Đồng Đồng, mẹ muốn gặp ba hả?”

“Không muốn.” Minh Ngữ Đồng không cần suy nghĩ mà nói, “Con đừng nói với ba mẹ đến tìm con.”

Tiểu Cảnh Thời nghe xong thì bĩu môi, “Hai người, một người là ba một người là mẹ con, hai người vốn nên ở cạnh nhau, tại sao lại không muốn ở cùng nhau nữa?”

Minh Ngữ Đồng nghe xong thì trầm mặt.

Tiểu Cảnh Thời dịu dàng nói: “Con muốn hai người ở cùng nhau.”


Minh Ngữ Đồng hơi sợ Tiểu Cảnh Thời tinh nghịch, sẽ giấu cô bảo Phó Dẫn Tu về nhà.

Vì thế, Minh Ngữ Đồng dặn dò cậu: “Không được nói cho ba con nghe, có biết không? Sau này… sau này hãy nói. Lần này, mẹ không muốn gặp ba con.”

“Dạ, được rồi.” Tiểu Cảnh Thời bĩu môi, không cam tâm nói.

“Con hứa với mẹ rồi, không được nuốt lời đấy.” Minh Ngữ Đồng không yên tâm nhắc nhở.

“Con hứa rồi, mẹ yên tâm đi.” Tiểu Cảnh Thời bảo đảm.

***

Minh Ngữ Đồng đến trước cửa nhà Phó Dẫn Tu. Đây là lần đầu tiên cô đến đây, Lãng Viên là một khu biệt thự nhỏ, biệt thự bên trong không quá nhiều, đa phần diện tích của khu này đều được dùng để trồng cây trang trí.

Minh Ngữ Đồng ấn chuông cửa nhà Phó Dẫn Tu. Không lâu sau, Thím Hoắc ra mở cửa.

Có lẽ trước đó Tiểu Cảnh Thời có nói với Thím Hoắc cô sẽ đến, nên Thím Hoắc nhìn thấy cô thì không có chút ngạc nhiên gì.

“Cô…” Chữ chủ được Thím Hoắc nuốt trở lại, bà đã gọi vậy quen miệng rồi, bình thường hay gọi Minh Ngữ Đồng như vậy với Phó Dẫn Tu.

“Cô Minh.” Thím Hoắc vội sửa ngay.

Nhưng Minh Ngữ Đồng đã nghe được từ đó, thím Hoắc không lẽ muốn gọi cô là “cô chủ” sao?

Minh Ngữ Đồng không muốn tự mình đa tình, nhưng Thím Hoắc gọi như vậy, thật sự không thể khiến cô không nghĩ thế.

Thật không biết bình thường Phó Dẫn Tu đã nói gì ở nhà.


“Thím Hoắc.” Minh Ngữ Đồng lễ phép gọi.

“Mau vào đi.” Thím Hoắc nhiệt tình kéo Minh Ngữ Đồng vào, “Cảnh Thời có nói với tôi rồi, cô sẽ đến thăm cậu ấy. Cảnh Thời rất vui, còn nói đợi cô đến nếu cậu ấy vẫn còn ngủ thì phải gọi cậu ấy dậy.”

“Nó vẫn còn ngủ sao?”

“Vâng, vẫn còn ngủ, lúc nãy trước khi cô đến, tôi còn ở trên đó với cậu ấy.” Thím Hoắc nói, rồi dẫn Minh Ngữ Đồng lên lầu, khi sắp đến phòng của Tiểu Cảnh Thời, thím Hoắc lại nhỏ tiếng nói, “Cậu ấy đã hết sốt rồi, cô không cần lo lắng.”

Minh Ngữ Đồng gật đầu, thím Hoắc liền nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

“Có cần gọi cậu ấy dậy không?” Thím Hoắc thấy Tiểu Cảnh Thời ngủ rất ngon,

Minh Ngữ Đồng lắc đầu, “Không cần đâu, để nó ngủ đi, tôi ở đây với nó là được rồi.”

“Vâng.” Thím Hoắc mỉm cười nói, “Lúc nãy tôi có nấu nước trái cây, đang để trong nhà bếp đợi nguội thì có thể để vào tủ lạnh, đợi Cảnh Thời dậy thì cho cậu ấy uống, cô có muốn uống một chén không?”

Minh Ngữ Đồng suy nghĩ rồi mỉm cười nói: “Lát nữa tôi sẽ uống cùng Cảnh Thời.”

Thím Hoắc mỉm cười trả lời rồi để Minh Ngữ Đồng ở lại trong phòng, bà thì đi xuống lầu.

Cô nhón chân nhẹ nhàng đi đến cạnh giường Tiểu Cảnh Thời, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, nhìn Tiểu Cảnh Thời một lúc lâu, nhìn thế nào cũng thấy không đủ.


Nói rõ với Phó Dẫn Tu rồi cũng rất tốt. Đổi lại là lúc trước, cô làm gì có cơ hội đến gặp Tiểu Cảnh Thời thế này?

Minh Ngữ Đồng suy nghĩ, lại nhẹ nhàng nhón chân đứng dậy đi xuống lầu. Thím Hoắc đang để nước trái cây vào tủ lạnh, thấy Minh Ngữ Đồng đi ra, liền hỏi cô cần gì.

“Hiếm có dịp đến đây, tôi muốn làm cho Cảnh Thời chút gì đó.” Minh Ngữ Đồng nói, “Buổi trưa nó đã ăn gì chưa?”

“Những thứ ăn vào buổi trưa trong trường đều nôn ra hết rồi, sau đó thì đến bệnh viện, khi trở về thì đã 14:30, do tác dụng của thuốc nên ngủ đến tận bây giờ, vẫn chưa ăn gì cả. Tôi vừa nấu nước trái cây, đợi cậu ấy tỉnh dậy thì có thể uống một chút, sau đó sẽ nấu cho cậu ấy một ít cháo.”

“Thím Hoắc, có thể để tôi nấu cháo cho nó được không?”

“Dĩ nhiên là được rồi.” Thím Hoắc dẫn Minh Ngữ Đồng vào nhà bếp, chỉ cho cô chỗ để nguyên liệu và gia vị, “Còn cần thứ gì cứ nói với tôi là được.”

Cô đang chuẩn bị thì nghe thấy tiếng chuông cửa bên ngoài truyền vào.

Thím Hoắc ra mở cửa thì nhìn thấy Hà Nhược Di đứng bên ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận