Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Nhưng theo sát ngay phía sau cô còn có một người.

Phó Dẫn Tu!

Dưới đèn đường, bóng hai người chiếu xuống mặt đất, dường như hòa vào làm một.

Sao hai người họ lại ở cùng nhau?

Minh Ngữ Đồng đã làm lành với Phó Dẫn Tu rồi ư?

Tưởng Lộ Liêm gượng cười tự giễu, cho dù mình không quen với Nghê Nhã Lâm, vẫn cố chấp theo đuổi Minh Ngữ Đồng, bây giờ nhìn thấy Phó Dẫn Tu, cũng biết mình không có cơ hội nữa rồi.

Phó Dẫn Tu và Minh Ngữ Đồng vốn đã có một thời gian yêu nhau, cô còn sinh cho anh một đứa con trai. Minh Ngữ Đồng nói cả đời này cô khó có thể sinh con được nữa. Nhưng ở bên Phó Dẫn Tu thì khác, hai người vốn đã có một đứa con trai, sau này có thể mang thai nữa hay không cũng không quan trọng. Tất cả mọi chuyện với Tưởng Lộ Liêm đều là bất lợi và yếu thế, nhưng với Phó Dẫn Tu thì lại không có vấn đề gì.


Khi Minh Ngữ Đồng và Phó Dẫn Tu đi đến, Tưởng Lộ Liêm miễn cưỡng nở một nụ cười, gọi: “Ngữ Đồng.”

Anh ta nhìn Phó Dẫn Tu, giọng khàn đi: “Tôi không biết hai người…”

Vì để cho Tưởng Lộ Liêm từ bỏ hoàn toàn, Minh Ngữ Đồng không hề phủ nhận.

Không để Tưởng Lộ Liêm nói nhiều, Minh Ngữ Đồng liền nói: “Tôi biết lý do anh đến tìm tôi. Thật ra anh không cần phải để tâm. Những gì tôi nói với anh hôm đó là những lời tự đáy lòng của tôi, tôi cũng sẽ không trách anh.”

Tưởng Lộ Liêm lập tức hiểu ý cô. Anh ta gật đầu: “Lúc trước Ngữ Tiền có đến bệnh viện thăm anh. Anh cũng biết em ngại, cũng biết là em bảo cậu ấy đến. Sau khi xuất viện, anh không nói với em ngay để em yên tâm, thực ra là bởi vì anh không còn mặt mũi nào gặp em.”

“Trước đây anh thề non hẹn biển nói tâm ý của mình với em, nói thật, ngay đến anh cũng tự thấy cảm động. Kết quả lại vì mấy câu nói của em mà lập tức thay đổi, anh cảm thấy mình ích kỷ, vô trách nhiệm, cho nên không dám gặp em. Hôm nay ở rạp chiếu phim, lại bị em bắt gặp, anh rất hổ thẹn.”

“Anh thực sự không cần phải cảm thấy như vậy. Tôi không biết phải làm sao để anh tin. Hôm nay thấy anh vào Nghê Nhã Lâm ở bên nhau, tôi rất vui mừng cho anh, cũng thành tâm chúc phúc anh.” Minh Ngữ Đồng chân thành nói, “Cho nên, anh không cần phải áy náy tự trách, cũng không cần xin lỗi tôi. Nhưng nếu như sau này anh còn nói với tôi như vậy nữa, có lẽ tôi không thể gặp mặt anh được nữa.”

“Anh hiểu rồi.” Tưởng Lộ Liêm gật đầu, “Sau này anh sẽ không nói nữa, cũng sẽ không khiến em khó xử nữa.”

Tưởng Lộ Liêm nhìn Phó Dẫn Tu rồi quay ra nói với Minh Ngữ Đồng: “Anh cũng thật lòng hy vọng em có thể hạnh phúc. Em…”

Giọng Tưởng Lộ Liêm khản đặc, nghẹn lời, một lúc sau mới khó khăn nói ra: “Nếu như em chịu ấm ức, em còn có anh.”

Câu này khiến cho Phó Dẫn Tu khó chịu.


Vừa rồi anh vẫn không xen vào là bởi vì Minh Ngữ Đồng đã thẳng thắn vạch rõ ranh giới với Tưởng Lộ Liêm. Nhưng với câu này của Tưởng Lộ Liêm anh rất không vừa ý.

Anh cười lạnh một tiếng, ánh mắt mỉa mai nhìn Tưởng Lộ Liêm, “Em còn có anh? Có cậu hay không có cậu thì khác gì? Liên quan đến cậu sao? Cậu có người yêu, có gia đình, cậu có tư cách gì mà nói ra câu em còn có anh?”

Nói xong, anh liền kéo Minh Ngữ Đồng đi.

Khi Minh Ngữ Đồng quay đầu lại, liếc thấy gương mặt đỏ au của Tưởng Lộ Liêm, cô thầm thở dài, không quay đầu lại nữa.

Tưởng Lộ Liêm vẫn dõi theo cho đến khi bóng Minh Ngữ Đồng và Phó Dẫn Tu biến mất trong tòa nhà, bấy giờ anh ta mới cứng đờ người, máy móc quay vào xe.

Tưởng Lộ Liêm không muốn nghĩ đến cảnh tượng hai người đó ở bên nhau.

***

Phó Dẫn Tu đi theo Minh Ngữ Đồng về đến của nhà. Trước lúc vào trong, cô nói với anh, “Muộn quá rồi, anh nên quay về đi.”


“Thực sự không thể để anh ở đây sao?” Phó Dẫn Tu lập tức bày ra bộ dạng đáng thương khác hẳn với dáng vẻ bá đạo khi đối diện với Tưởng Lộ Liêm.

Minh Ngữ Đồng cụp mắt nói: “Trong nhà không có phòng thừa.”

“Đồng Đồng, cho anh ở lại đi. Để anh ngủ bừa một chỗ là được, em cứ để anh ngủ ghế sofa hay ngủ dưới sàn cũng được.” Phó Dẫn Tu đáng thương nói, “Đừng bắt anh quay về một mình!”

Lúc này, cửa nhà sau lưng Minh Ngữ Đồng mở ra. Cô quay đầu lại thì thấy Tiểu Cảnh Thời đứng ở cửa.

“Sao con lại mở cửa ra? Không phải mẹ bảo con ngoan ngoãn ở nhà sao?” Minh Ngữ Đồng không vui nói.

“Con ở trong nhà nghe thấy giọng của ba mẹ.” Tiểu Cảnh Thời ngẩng mặt lên giải thích, “Ba, ba vẫn chưa đi à? Con còn tưởng sau khi xuống dưới, ba sẽ đi về luôn chứ.”

Phó Dẫn Tu: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận