Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Edit: May22

Beta: Quỳnh

Hạ Thiên Tinh mua nước tương đưa đến phòng bếp, Hạ Đại Bạch đã rời giường. Nhóc đang ở trong phòng bếp vây quanh bà ngoại, thèm ăn bánh nướng áp chảo. Hạ Thiên Tinh chỉ là kêu một tiếng “mẹ”, cái gì cũng chưa nói, để nước tương xuống liền yên lặng đi ra ngoài.

Đơn giản thu dọn đồ vật còn lại, cô liền một lần nữa nằm lại trong ổ chăn.

Thẩm Mẫn từ trong phòng bếp thăm dò nhìn, mặt có chút lo lắng, Hạ Đại Bạch cũng nhón mũi chân ra dáng nhìn nhìn. Trong chốc lát, lo lắng hỏi: “Bà ngoại, Đại bảo có phải sinh bệnh hay không?”

“Bà đi xem.” Thẩm Mẫn rốt cuộc không yên tâm, đem bánh từ nồi to ra, dùng giấy dầu bao lại ba cái cho thằng bé, mới nói: “Con đi ra ngoài tìm đại Mao nhị Mao chơi, bà đi xem mẹ con.”

“Con cũng muốn đi xem Đại Bảo.”

“Không có việc gì, bà ngoại đi xem là được rồi. Con đi chơi đi. Đại Mao bọn họ đã sớm ở cửa chờ con lâu rồi.” Đại Mao nhị Mao là hai người bạn Hạ Đại Bạch mới quen ở chỗ này. Hai bé trai so với nhóc lớn hơn một hai tuổi, nhóc rất thích. Bọn họ chơi mấy trò đó, ở trong thành phố nhóc chưa từng thấy qua. Ngẫu nhiên mấy đứa còn đào đất bắt giun, leo cây bắt sâu lông. Ngày hôm qua đại Mao bắt một con sâu lông đen tuyền dọa tiểu nha đầu ba tuổi cách vách sợ tới mức đặt mông ngồi dưới đất gào khóc.

Hạ Đại Bạch tuy rằng là vô tội, nhưng là, lúc mẹ tiểu nha đầu cáo trạng, liên cũng tố cáo nhóc vào, kết quả buổi tối trở về bị Hạ Thiên Tinh mắng một trận.

Nhưng là, dù là như vậy cũng không hề ảnh hưởng đến tình bạn giữa Hạ Đại Bạch cùng mấy đứa nhóc quậy phá đó.

Thẩm Mẫn nhìn nhóc đi ra sân, đem bánh trong tay chia cho hai đứa bé kia mỗi người một cái, mới chạy vào bên trong. Chạy đến cửa, nghiêng đầu cùng Hạ Thiên Tinh nói nói mấy câu mới một lần nữa đi ra ngoài đi chơi.

Khi Thẩm Mẫn vào phòng, Hạ Thiên Tinh còn ở trong chăn.

“Thiên Tinh?” Thẩm Mẫn lo lắng gọi một tiếng, “Không phải là bị cảm đi?”

Bà đổ ly nước ấm, để một bên rồi ngồi xổm xuống. Hạ Thiên Tinh lúc này mới từ trong chăn nhô đầu ra, Thẩm Mẫn liếc mắt một cái liền nhìn đến hốc mắt cô đỏ lên, liền đau lòng, “Đây là làm sao vậy? Như thế nào lại khóc?”

Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi, nước mắt Hạ Thiên Tinh thiếu chút nữa thật không nhịn được mà rớt xuống.

“Là xảy ra chuyện gì? Con nói cho mẹ biết đi.”

Hạ Thiên Tinh trên người có chút không khỏe. Ôm chăn ngồi dậy, không muốn làm mẹ mình lo lắng, cô yên lặng đem đáy lòng chua xót nuốt xuống. Chỉ ngoắc ngoắc môi, đối mặt với ánh mắt quan tâm của mẹ, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Mẹ, con không có việc gì. Chỉ là…… Hôm nay ba ba Đại Bạch kết hôn……”

Còn lại, cô ngẹn ngào không thể nói tiếp.

Thẩm Mẫn kinh ngạc, “Anh ta có gia đình?”

“……” Cô không lên tiếng, đó là cam chịu.

Thẩm Mẫn thật ra không nghĩ tới sẽ là như thế này, ban đầu còn nghĩ con gái gả cho một người có tâm sẽ không kém đi chỗ nào, nhưng trước mắt……

“Kết hôn liền kết hôn đi, đàn ông đã có gia đình, mặc kệ anh ta có tâm, con đều không thể dính vào, càng không thể chạm vào!” Thẩm Mẫn đối với loại sự tình ” kẻ thứ ba” này vẫn là tương đối mẫn cảm, ấn tượng về người đàn ông kia trong lòng bà lập tức xấu đi, nhắc tới anh thần sắc cũng thanh lãnh hơn rất nhiều, “Cây trâm kia lúc con trở về liền trả cho anh ta, vật quá quý trọng mẹ cũng nhận không nổi.”

Hạ Thiên Tinh rầu rĩ “dạ” một tiếng. Tóm lại cô vẫn là phải đi về. Lần này sở dĩ đến trấn nhỏ, vốn là đến gặp mẹ, lại cũng là vì Tống Duy Nhất yêu cầu.

Cô đã đáp ứng Tống Duy Nhất, cũng là muốn dỗ cô ta, không cho cô ta đi quấy rối ở cuộc họp báo. Dù sao, hiện giờ cô ta đã cùng Bạch Dạ Kình kết hôn, là vợ chồng, cô ta cũng không ngu ngốc đến mức còn đem ảnh chụp đó giao cho phóng viên.

Làm như vậy, chính là khui ra việc xấu trong nhà.

……………………

Hạ Thiên Tinh cả đêm trước không thể nào ngủ, vốn định một lần nữa nằm xuống ngủ bù. Chính là mới nằm trong chốc lát, liền nghe được bên ngoài tiếng Hạ Đại Bạch gào khóc.

Khóc đến thảm thiết bi thương, làm người nghe đều kinh hồn táng đảm.

“Làm sao vậy con!” Thẩm Mẫn vội vàng từ bên trong chạy ra.

Hạ Thiên Tinh vốn là không ngủ đủ, đầu đau muốn nứt ra, lúc này càng đau hơn. Xốc chăn xỏ giày, cả áo khoác đều chưa mặc liền đi ra ngoài.

Vừa mở cửa ra, không nghĩ tới Hạ Đại Bạch liền đứng ở cửa.

Nhóc đi đôi giày nhỏ màu trắng chơi bóng, áo gió màu vàng nhạt, ngẩng đầu nhỏ, đứng ở kia thẳng tắp nhìn chằm chằm cô. Một đôi mắt đỏ rực, giống y như thỏ con. Hiển nhiên là đả kích quá lớn, bởi vì ủy khuất mà bẹp bẹp miệng nhỏ mếu máo, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ..

Hạ Thiên Tinh trong nháy mắt liền minh bạch. Rốt cuộc là giấu không được. Nhóc ở bên ngoài chơi, mỗi nhà đều có TV, nhà nào cũng đều đang quan tâm tin tức của Tổng Thống tiên sinh cùng đệ nhất phu nhân. Nhóc không có khả năng không thấy.

“Mẹ, mẹ đừng động, không có việc gì đâu. Khóc một lát sẽ tốt hơn.” Hạ Thiên Tinh nói với Thẩm Mẫn.

Thẩm Mẫn đang lấy giúp đứa nhỏ lau nước mắt, cũng đoán có thể là nó đã biết cái gì, thở dài, chỉ nói: “Con mau nói chuyện rõ ràng với nó.”

Hạ Thiên Tinh gật đầu, mở cửa ra, để Hạ Đại Bạch đi vào. Hạ Đại Bạch không chịu động, quật cường đứng ở kia, còn đỏ mắt trừng cô. Hạ Thiên Tinh thở dài, “Con trừng mẹ cũng vô dụng, còn muốn khóc thì vào đây khóc, bên ngoài lạnh.”

” Để con lạnh chết đi.” Hạ Đại Bạch vừa mở miệng, thanh âm liền lạnh lại. Dù sao có cha không mẹ, có mẹ không cha, cũng tính là đã chết!

Hạ Thiên Tinh chỉ mặc một cái áo ngủ đơn giản, gió lạnh tiến vào, làm cô có chút phát run. Cô chà xát cánh tay, trực tiếp đem đứa nhỏ ôm vào. Hạ Đại Bạch là thật sự cáu kỉnh, cô vừa ôm nhóc, nhóc lập tức liền xoắn thân mình giãy giụa. Hạ Thiên Tinh không có biện pháp, đành phải buông ra, khóa cửa lại.

Hạ Đại Bạch đứng ở kia, nước mắt lớn nhỏ liền rớt xuống. Cô nhìn mà trong lòng khó chịu đến muốn chết, nhưng không thể theo đứa nhỏ cùng nhau khóc.

“Khóc một lát, để mẹ rửa mặt cho, bằng không trên mặt tèm lem y như mèo hoa.”

Cô vừa nói như vậy, Hạ Đại Bạch lại gân cổ lên gào khóc càng lợi hại hơn. “Mọi người sao lại đáng ghét như vậy? Đáng ghét! Con không muốn tiểu Bạch kết hôn! Con không muốn tiểu Bạch cưới người đàn bà khác!”

Nhóc là quá đau lòng, thanh âm rút đến bén nhọn. Hạ Thiên Tinh chưa bao giờ thấy con trai khổ sở như vậy. Nhóc là bởi vì lúc trước ôm kỳ vọng quá lớn, cho nên lúc này mới cảm thấy càng thêm khó có thể tiếp thu.

Hạ Thiên Tinh ngồi xổm xuống, đem nhóc ôm vào trong ngực.

“Không có việc gì…… Ngoan, dù tiểu Bạch cưới người khác…… Con cũng vẫn là con ba…… Ba vẫn yêu con nhất……” Cô ôn nhu an ủi, cũng là lời nói thật.

Nhưng Hạ Đại Bạch hiển nhiên là không để mình bị đẩy vòng vòng, “Con không cần! Con cũng không cần ông ta yêu! Cho ông ta đi cưới người khác, cho ông ta đi cùng người khác sinh con! Con chán ghét ông ta!”

Hạ Đại Bạch nức nở kêu, từng tiếng nói chán ghét, chính là, tâm linh bé nhỏ mà yếu ớt lần này đã chịu tổn thương cùng thất vọng đối với cha. Hạ Thiên Tinh nghe được rõ ràng, trong lòng liền giống như bị đao cắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui