Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
Càng không dám nhìn tới đôi mắt rất có hứng thú của anh, chỉ ho nhẹ một tiếng, giả vờ bình tĩnh nhìn người chủ trì đang hừng hực khí thế ở trên sân khấu làm trò chơi, lại cùng anh nói: “Tôi không có nói tôi là……”
Ba chữ "Bạch phu nhân" kia cô không thốt lên được. Dừng một chút, mới nói: “Là Đại Bạch và cô giáo gọi bừa thôi.”
Bạch Dạ Kình không trả lời cô, giống như căn bản không nghe thấy cô nói gì, chỉ cúi đầu cùng Hạ Đại Bạch nói chuyện phiếm.
…………………………
Trên sân khấu làm trò chơi, người chủ trì nói muốn mời cha với con lên cùng. Tổng Thống tiên sinh ngồi ngay ngắn ở kia, ai dám mời? Kết quả, Hạ Đại Bạch hứng thú rất cao, vẫn luôn nhấc tay nóng lòng muốn thử. Tổng Thống tiên sinh lại không nhấc tay, nên người chủ trì vẫn luôn bỏ qua thỉnh cầu của Hạ Đại Bạch.
Kết quả……
Không nghĩ tới Tổng Thống tiên sinh tự động giơ tay.
Người chủ trì có chút không biết làm như thế nào cho phải, ghé mắt trưng cầu ý kiến hiệu trưởng. Đến khi hiệu trưởng cho phép mới cười kích động giương giọng: “Chúng ta đây cho mời Tổng Thống tiên sinh, cùng "con trai" ngài ấy lên sân khấu, cũng mời mẹ cậu bé lên cổ vũ cho hai người.”
Kết quả, Bạch Dạ Kình cùng Hạ Thiên Tinh mỗi người nắm một tay nhóc, ở dưới tầm mắt vừa hâm mộ vừa kinh ngạc cảm thán của mọi người chậm rãi đi lên sân khấu.
Có ba cùng chơi, Hạ Đại Bạch tự nhiên cao hứng thật sự.
“Thật giống người một nhà nha!” Có người cảm thán.
“Cũng không phải thế sao. Tổng Thống tiên sinh, ngài cũng nhanh chóng tìm đệ nhất phu nhân cho chúng tôi, sinh một bảo bảo đáng yêu đi!”
Có quần chúng quan tâm kêu gọi.
Bạch Dạ Kình không đáp lại, chỉ liếc mắt Hạ Thiên Tinh một cái. Ánh mắt kia, có ý vị khác, làm như có ám chỉ. Tim Hạ Thiên Tinh đập lỡ một nhịp, trước mắt bao người, không dám đối diện trực tiếp với ánh mắt kia của anh.
Anh thật đúng là…… Cũng không lo lắng bị người ta nhìn thấy lấy ra đăng lên báo?
Có người cầm di động ra muốn chụp được một màn này, nhưng đã bị bảo vệ của Tổng Thống tiên sinh lễ phép ngăn lại. Đối phương cũng không chụp loạn nữa.
Trên sân khấu đang chơi trò khảo nghiệm sự ăn ý của hai cha con. Đứa nhỏ sẽ khoa tay múa chân, người bố sẽ đoán từ ngữ.
Ngày thường nhìn một chút cũng không nhìn ra hai cha con hợp ý, lần này chơi trò chơi lại mười phần ăn ý.
Tỷ như:
Đại Bạch: Ba ba cưới một người vợ lại muốn cưới thêm một người vợ, gọi là cái gì? Hai chữ.
Bạch Dạ Kình trầm mặt: Hoa tâm.
Đại Bạch: Ba ba rõ ràng rất thích Đại Bảo, thế nhưng lại không chịu thừa nhận. Là cái gì? 5 chữ.
Sắc mặt Bạch Dạ Kình lại đen thêm: Vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng.
Lại lần nữa đáp đúng. Trọng tài kích động nói: “Đội Tổng thống lại thêm một điểm!”
Hạ Đại Bạch cười hì hì, vẻ mặt đắc ý.
Hạ Thiên Tinh nằm không cũng trúng đạn, vừa xấu hổ vừa quẫn bách, tiếp xúc với tầm mắt sâu thẳm của Bạch Dạ Kình phóng lại đây, tim đập cũng phải ngừng, thật là không biết có nên vỗ tay hay không.
Bất quá, cũng may đề tài như vậy không liên tục ở lâu trên người cô.
Hai cha con người hỏi ta đáp, phối hợp rất khá. Hạ Thiên Tinh ở một bên nhìn, hốc mắt không khỏi có chút ướt. Cô chưa bao giờ nghĩ tới ngày mà anh cùng với con trai tham gia trò chơi sẽ đến mau như vậy.
“Nếu mà không biết thật đúng là cho rằng con trai nhà cô là con của Tổng Thống tiên sinh đấy!” Nữ chủ trì ở một bên vừa nhìn vừa ghé vào bên tai cùng cô nói chuyện, “Thật hâm mộ cô a, hôm nay cả ngày đều có thể cùng Tổng Thống tiên sinh gần nhau như vậy.”
Hạ Thiên Tinh 囧.
Nữ chủ trì lại hâm mộ nói: “Thật không biết là Tổng Thống tiên sinh sẽ tìm cho chúng ta đệ nhất phu nhân có bộ dáng như thế nào đây, con của ngài ấy nhất định cũng sẽ rất đáng yêu!”
Hạ Thiên Tinh vẫn như cũ không mói tiếp, chỉ là đem tầm mắt phóng đến trên người của anh và con trai. Sau khi trọng tài tuyên bố bọn họ thắng lợi, anh bế nhóc lên, nhóc ở trên má anh "ba" thật mạnh một ngụm, tuy rằng biểu tình của anh vẫn như cũ là bình đạm, nhưng Hạ Thiên Tinh nhìn ra được, anh cũng rất vui vẻ.
Đúng vậy……
Con trai anh xác thật là rất đáng yêu.
Chỉ là cô cũng rất hiếu kì, người đàn ông này tìm đệ nhất phu nhân tương lai cho nước S sẽ là bộ dáng gì?
……………………
“Đại Bảo, chúng ta có phải rất tuyệt hay không?” Thi đấu xong, Hạ Đại Bạch cầm giấy khen hạng nhất vui sướng hài lòng khoe ra ở trước mặt cô.
“Ừ,” Hạ Thiên Tinh sờ sờ đầu nhóc, cúi người cho nhóc một cái hôn, “Khen thưởng! Giỏi quá!”
Bạch Dạ Kình liếc mắt cô một cái, “Tôi đâu?”
“……” Hạ Thiên Tinh ngồi thẳng dậy, không dám tin tưởng liếc anh một cái, “Anh…… Cái gì?”
Anh híp mắt, “Bạch phu nhân biết rõ còn cố hỏi?”
Một tiếng "Bạch phu nhân" kêu lên tràn đầy ái muội nói không nên lời.
“Bạch phu nhân bế con!” Hạ Đại Bạch giơ giơ tay nhỏ, chờ đợi "Bạch phu nhân" ôm. Chờ cô bế lên, nhóc liền cười hì hì nói: “Bạch tiên sinh cũng muốn mẹ khen thưởng nga ~ khen thưởng cái này!”
Hạ Đại Bạch nói xong, còn tự mình biểu thị, xoay mặt qua hôn lên trên mặt anh một chút.
Cả người Hạ Thiên Tinh đều không ổn chút nào. Cơ hồ là theo bản năng nhìn quanh bốn phía. Còn may, nơi này là trong góc dưới sân khấu, đoàn người trọng tài đều cách xa chừng mấy mét, tuy rằng tầm mắt mọi người vẫn thường hướng về phía bọn họ, nhưng mà đối thoại giữa cha con họ thì tuyệt đối nghe không được.
Bạch Dạ Kình lại bồi thêm một câu: “Để lại, trở về bổ sung!”
…………………………………………
Cả buổi sáng chính là chơi trò chơi.
Thời gian vui vẻ liền trôi qua càng nhanh. Giữa trưa Bạch Dạ Kình đương nhiên là được hiệu trưởng cùng những người trong bộ giáo dục mời đi đến một nhà ăn khác dùng cơm, Hạ Thiên Tinh cùng Hạ Đại Bạch ở nhà ăn bình thường ăn cơm.
Tuy rằng ba ba không có cách nào ăn cơm cùng nhóc, nhưng nhóc lại vẫn rất rất vui vẻ, gặm hai cái chân gà lớn.
“Buổi chiều con diễn xuất, nếu ba ba không rảnh, con sẽ không giận nữa chứ?” Hạ Thiên Tinh thừa dịp nhóc đang hứng thú hỏi trước. Anh bận rộn như vậy, sợ là rất khó rút ra thời gian mà tới.
“Con mới không keo kiệt như vậy.” Khuôn mặt nhỏ của Hạ Đại Bạch bị chân gà dồn thành mặt bánh bao, ngồm ngồm ngoàm ngoàm nói.
Nghe nhóc nói như vậy, cục đá treo trong lòng cô rốt cuộc cũng rơi xuống.
Sau cơm trưa chính là thời gian học sinh chuẩn bị diễn xuất. Hạ Thiên Tinh dắt con trai cùng các phụ huynh khác cùng nhau đi vào lễ đường.
Sau khi ngồi xuống, bọn nhỏ đều lục tục vào hậu trường chuẩn bị. Cho đến khi sắp bắt đầu, ánh đèn của lễ đường đều hoàn toàn tắt hết. Hạ Thiên Tinh nhìn bọn nhỏ diễn xuất, nghĩ thầm Hạ Đại Bạch từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên ở trên sân khấu chính thức biểu diễn, anh bỏ lỡ, chung quy là có chút đáng tiếc.
Cô lấy di động ra, nghĩ là sẽ chờ lát nữa khi Đại Bạch ra tới, cô sẽ quay lại rồi đưa cho anh xem.
Cứ như vậy, cũng coi như không quá tiếc nuối
Trong lúc đang nghĩ như vậy, di động của cô đột nhiên sáng lên, một cuộc gọi vang lên. Cô vừa nhìn hai chữ "Tiểu Bạch" lập loè, tráu tim đập nhanh một chút.
Cô vội vàng tiếp, ấn ở bên tai, “Alo.”
“Ở đâu?”
“Tôi ở lễ đường.”
“Số ghế cụ thể.”
Hạ Thiên Tinh vừa nghe, theo bản năng quay đầu lại nhìn