P/s: Do ad Quỳnh đang nghỉ hưu=)) nên mình sẽ phụ trách đăng truyện cho mọi người trong tháng này, mong mọi người giúp đỡ.
———————— ————————–—
“Hơi nâng tay một chút là được rồi” Hạ Thiên Tinh không có nhìn anh, chỉ cúi đầu giống như là rất chuyên chú giúp anh mặc quần áo “Đúng rồi, cứ như vậy….. Xong, anh có thể bỏ tay xuống rồi.”
Ăn mặc chỉnh tề xong, cô lại kiên nhẫn từng nút từng nút một giúp anh đem nút trên đó cài lại. Ánh sáng từ viên đá được khảm trên chiếc nút nhanh chóng rọi vào đáy mắt cô.
Cô cầm cà vạt, nhón chân lên giúp ann đeo.
Động tác của cô rất lưu loát, bộ dáng giống như đã làm rất nhiều lần rồi.
Ánh mắt Bạch Dạ Kình nhìn xuống năm ngón tay thuần thục của cô, nhịn không được hỏi “ Cô thường xuyên làm?”
“Hửm?”
Hạ Thiên Tình hơi ngạc nhiên nâng mắt lên
Anh nhìn cô, ấn đường hơi nhăn “Nhăn hết rồi”
Động tác của cô rất thuần thục, là giúp người đàn ông khác thắt sao?
“A? Ừ” Hạ Thiên Tinh hồi thần nói “Đúng vậy, nhà trẻ trước kia của Đại Bạch khi đi học phải thắt cà vạt, có chuyện gì sao?”
Thì ra là thế.
Trên mặt Bạch Dạ Kình không có nhiều cảm xúc gì lắm, chỉ như là đang thuận miệng hỏi mà thôi. Chỉ là, ấn đường liền giãn ra rất nhiều
Sắc mặt cũng tốt hẳn lên
Lãnh Phi ở một bên nhìn, nhịn không được mở miệng khen ngợi, nói “ Hạ tiểu thư, thật không ngờ cô không phải chỉ là một người vợ hiền mà còn là một người mẹ đảm đang, cũng khó trách Tổng thống tiên sinh ai đều cũng không tin, khi bị thương mê mê màng màng cũng chỉ tin cô”
Bạch Dạ Kình trừng mắt, liếc Lãnh Phi một cái, hắn thật nhiều chuyện
Hạ Thiên Tình nói “Anh cũng đừng lấy tôi ra làm trò cười. Nếu tôi là một người như anh nói, thì lại sao tới bây giờ tôi vẫn chưa có bạn trai?”
“Ai có thể cưới được cô, đó là phúc ba đời nhà hắn. Nếu cô muốn có bạn trai, tôi có thể giới thiệu cho cô vài người”
“Thật sao?” Hạ Thiên Tinh cười cười xoay mặt qua nhìn Lãnh Phi đùa nói “Vậy được, chung thân đại sự của tôi, cho anh toàn quyền quyết định”
“Cô yên tâm, tôi sẽ để ý tới chuyện này. Nếu gặp được người thích hợp, khẳng định…”
“Lãnh bí thư, anh bắt đầu từ khi nào kiêm luôn chức bà mai rồi vậy?” Một giọng nói kín đáo, đánh gãy lời của Lãnh Phi
Ánh mắt của anh lạnh thấu xương, xẹt qua Lãnh Phi cùng Hạ Thiên Tinh, độ sắc nhọn thì khỏi phải nói, giống với mũi tên vậy
Lãnh Phi giật mình, ngậm miệng lại
Vừa mới đây cảm thấy Tổng thống tiên sinh với Hạ tiểu thư mơ hồ có gì đó không thích hợp, bây giờ lại càng không thích hợp
Hạ Thiên Tinh chỉ tưởng Lãnh Phi “không làm việc đàng hoàng” chọc cho Tổng thống đại nhân không vui, cũng không nói gì mà chỉ chuyên tâm vào việc của mình
Lát sau “Xong rồi!”
Sau đó lại mặc áo choàng cùng âu phục, cô hơi lùi về phía sau một bước
Khi mặc bộ âu phục này, cùng với anh mấy ngày nay bị thương mặc đồ bệnh nhân thì cứ như một người khác
Khi dưỡng bệnh, thời điểm yêu cầu cô chăm sóc thoạt nhìn rất dễ tiếp xúc, thân thiết.
Hiện giờ, anh thay đổi bộ dáng, thật giống với con của trời
Toàn thân tỏa ra sự khí phách, đều làm người ta cảm thấy anh là một ngọn núi khó có thể mà leo lên, làm người ta thực muốn làm việc dưới trướng của anh
Cái bộ dáng này, mới là Bạch Dạ Kình chân chính, Tổng thống đại nhân của nước S của bọn họ
Mà cô, là một người bình thường, việc có thể làm duy nhất đó là nhìn lên
“Hạ tiểu thư, tiên sinh đã khôi phục rất nhiều, từ hôm nay trở đi cô có thể trở về phủ Tổng thống.” Thanh âm của Lãnh Phi đánh gãy những suy nghĩ của cô
Cô ngẩng đầu, Bạch Dạ Kình đã đi ra khỏi cửa
“Hôm nay liền trở về sao?” Việc trở về cô nghĩ cũng đã nghĩ tới nhưng là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, theo bản năng nhìn tấm lưng kia nói “Nếu bác sĩ Phó muốn đổi thuốc..”
“Chỉ cần hôm nay tiên sinh thuận lợi giấu diếm mọi người thì từ nay về sau việc đổi thuốc sẽ không thành vấn đề”
“Vậy thì tốt rồi!” Hạ Thiên Tinh gật đầu “Tôi tùy tiện thu dọn một chút rồi sẽ đi ngay”
“Vâng, tài xế sẽ ở trước cửa chờ cô, tôi và tiên sinh đi trước”
“Anh đi đi” Hạ Thiên Tinh suy nghĩ một chút, nhịn không được dặn dò “Vết thương của anh ấy chưa khỏi hẳn, không được mệt mỏi quá”
Lãnh Phi cười “Nghe cô”
Nhìn hắn cười như thể hắn hiểu rõ hết vậy, làm Hạ Thiên Tinh có chút thẹn thùng. Cũng may Lãnh Phi không ở lại lâu, liền vội vã rời đi
Nhìn dàn xe dần dần biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng cô nhịn không được liền cảm thấy có chút mất mác
Phải về nhà, nhìn thấy Hạ Đại Bạch, hẳn là cô sẽ rất vui vẻ đi!
________
Trên xe
Bạch Dạ Kình hỏi “Về công việc của cô ấy, sao anh lại không nói với tôi?”
Lãnh Phi nói “Ngài không hỏi, tôi cũng không nói”
Chuyện công việc của Hạ tiểu thư so với quốc gia đại sự mà nói, thật là một việc nhỏ không thể nhỏ hơn. Loại việc này, làm sao hắn có thể chọn lúc này mà nói đi
“Tùy tiện lấy danh nghĩa của ai đó, qua bên kia xử lí đi” Ngữ khí nhàn nhạt, ánh mắt Bạch Dạ Kình nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ
“Chỉ cần làm cho cô ấy có một cơ hội thi sát hạch là được!”
Đối với thi sát hạch, cô đã chuẩn bị rất nhiều. Cho nên, anh cho cô có cơ hội thể hiện thực lực của bản thân là được rồi
Lãnh Phi trong lòng hiểu rõ, nhìn Tổng thống đại nhân, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi
Bạch Dạ Kình quay mặt lại liếc hắn một cái “Có chuyện gì thì nói đi”
“Ngài cùng Hạ tiểu thư,,,,”
“Cậu đang lo lắng cái gì?”
“Kì thật cũng không phải lo lắng. Chỉ là, gần đây Tống tiểu thư có đặc biết gọi cho tôi mấy cuộc, cô ấy đương nhiên quan tâm ngài. Tôi có thể thấy rõ, cô ấy đối với ngài quả thực có ý”
Bạch Dạ Kình trầm mặc thật lâu, sắc mặt âm trầm, làm người khác nhìn không ra anh đang nghĩ gì. Cuối cùng anh hơi gật đầu “Lòng tôi biết rõ”
Nghe anh nói như vậy, Lãnh Phi cũng không nói gì nữa
Là người làm đại sự, luôn luôn phải phân biệt rõ ràng cái nào nặng cái nào nhẹ, Ở quốc gia này khi quyền lực ở trước mắt chỉ sợ phụ nữ và tình yêu luôn là vật hi sinh
Đây đối với người ở một vị trí quyền lực nhất, thì đều rất rõ ràng
Dọc đường đi, Bạch Dạ Kình cũng không nói gì nữa, chỉ là Lãnh Phi đưa lên bảng điều tra sự việc Bạch Cung Vũ nổ mạnh
Phó Dật Trần sáng sớm đã cho anh uống thuốc giảm đau, nhiều nhất chỉ giảm đau, hiện tại còn có thể miễn cưỡng chịu đựng.
______
Bên kia
Trong thư phòng kín mít của Dư phó Tổng thống, cửa bị gõ vang
“Vào đi” Thanh âm của Dư Trạch Nghiêu từ thư phòng truyền đến. Người kia đẩy cửa ra, cung kính nói “Tiên sinh, Nhị thiếu gia tới rồi!”
“Cho hắn vào đi”
Dư Trạch Nam đi vào phòng đóng cửa lại hỏi “Anh, lần trước trong điện thoại, anh nói sẽ giúp em làm một việc, anh có thể giúp em không?”
”Là việc giúp Hạ Thiên Tinh về Bộ ngoại giao?”
“Yên tâm đi, hôm nay anh sẽ xử lí!” Dư Trạch Nghiêu cầm điều khiển từ xa, mở TV trong thư phòng lên, tin tức liền ập tới
“Vậy là tốt rồi!” Dư Trạch Nam chớp chớp đôi mắt kiều mị “Muốn người đến tay, anh phải đem việc này xử lí cho tốt. Bằng không sẽ làm em thật mất mặt. Có điều em còn chưa có hỏi anh đâu”
Dư Trạch Nam đến gần anh trai, chỉ là lực chú ý của hắn lúc này đều dồn về phía tin tức trên TV.