Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Vẻ mặt của ông cụ vô cùng khó coi, tức giận lườm Bạch Dạ Kình: “Sớm muộn cũng sẽ bị con làm cho tức chết!

Hai cánh tay của bà cụ cũng khoác lên bả vai của ông, nói khẽ: “Ở đây có vô số ánh mắt đang nhìn đấy, có tức giận cũng trở về mới nói đi.”

Ông cụ hừ một tiếng, cố gắng chịu đựng không bộc phát, lại ngồi trở lại trong xe.

Mặc kệ là như thế nào, dù sao thì chuyện lần này cũng đã an toàn vượt qua rồi, cũng coi như là trong cái rủi có cái may.

Đợi đến khi bốn vị trưởng bối đã ngồi vào trong xe, Hạ Thiên Tinh đứng ở bên cạnh nhìn anh. Anh gửi cho cô một ánh mắt để cô yên tâm, chống cánh tay lên cửa, từ bên trên nhìn xuống cô: “Lên xe đi, tối nay nói bọn họ đợi anh ăn cơm.”

“Dạ!” cô ngoan ngoãn gật đầu.

“Còn nữa...” Bạch Dạ Kình cúi người xuống, gương mặt mê hoặc dán sát vào cô: “Chuyện với Lan Diệp, đợi khi anh quay về, phải trung thực mà khai báo với anh lần nữa đấy!”

Hạ Thiên Tinh ngẩn ra.

Người này, thật sự là tinh ranh mà, việc gì cũng thể chạy trốn khỏi mắt anh mà.

Hai người cũng không nói gì nữa, cô khom người ngồi vào trong xe. Chiếc xe, chạy về phía trước.

Cô ngồi vào trước xe thứ ba, ngoài tài xế, chỉ có một mình cô. Không phải đối mặt với bậc phu huynh nhanh như vậy, Hạ Thiên Tinh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng, vừa nghĩ đến mối quan hệ mờ ảo giữa hai người bọn họ như thế, trong lòng lại lo lắng không yên, đủ mọi tâm trạng đan xen với nhau, khó mà yên lòng.

Điện thoại, lúc này lại vang lên.

Cô nhìn lên màn hình, là Lan Diệp. Trong lòng hơi kinh sợ, cuối cùng, vẫn nhấn phím nhận điện thoại.

“Tôi đã sớm đoán được cô sẽ không làm được.” Giọng nói của Lan Diệp, từ bên kia truyền đến, rất cay nghiệt.

Hạ Thiên Tinh chuyển tầm mắt sâu thẳm ra ngoài cửa sổ.

Tấm lòng son của một người đàn ông, cô không có cách nào coi như không thấy. Huống chi, người đàn ông đó, còn là một người đàn ông mình vô cùng yêu thương như thế.

“Vốn tôi không muốn làm khó cô, nhưng, là cô đã nuốt lời trước. Người đàn ông tôi muốn, tôi phải dùng hết phần sức lực cuối cùng cũng sẽ giành lấy.” Lời của Lan Diệp, rất kiên định. Giống như tấm lòng của cô ta đối với Bạch Dạ Kình.

Hạ Thiên Tinh biết mình đã có một tình địch không hề đơn giản, đối với việc sửa lời khai của Hạ Tinh Không, thì đã có thể nhìn ra được.

Thủ đoạn của cô ta so với Tống Duy Nhất, sợ rằng cũng sẽ không yếu ớt đâu. Những vết thương quấn băng gạt kia của Hạ Tinh Không, nghĩ đến chính là kiệt tác của cô ta. Hạ Tinh Không vẫn luôn kiêu ngạo với gương mặt của mình, bị sự uy hiếp của Lan Diệp, thiên vị Dạ Kình, cũng là chuyện nên đương nhiên. 

“Hạ Tinh Không đâu?”

“Có liên quan gì đến cô, đây là tôi làm vì Dạ Kình.”

Hạ Thiên Tinh còn chưa lên tiếng, Lan Diệp đã tắt điện thoại. Ngơ ngác nhìn lên màn hình điện thoại tối đen, trong lòng của Hạ Thiên Tinh lại xuất hiện sự bất an. Cô không biết lời cuối cùng của Lan Diệp là có ý gì, chỉ nghiêng đầu tựa vào cửa xe, nhắm mắt lại, để mình không suy nghĩ nữa.

Nếu như tất cả đều đã bình ổn, hẳn là cô nên cảm thấy nhẹ nhõm mới phải.

Trong Chung Sơn, Bạch Túc Diệp đã đến.

Cũng biết hôm nay tổng thống đã chuyển nguy thành an, trạng vốn dĩ căng thẳng, cũng thả lỏng hơn rất nhiều. Trong phòng bếp, đã sớm chuẩn bị bữa tối.

Thím lâm cũng mỉm cười vui vẻ, vừa nhận lấy áo khoác của ông cụ cởi ra, vừa lên tiếng: “Lần này, mọi người đều có thể yên tâm rồi. Tôi đã nói Ngài tổng thống chắc chắn sẽ có cách mà.”

Ông cụ không trả lời, vẻ mặt cũng không phải là rất tốt.

Hạ Thiên Tinh cũng không đi cùng với bọn họ, mà đang ở phía dưới lầu, cùng xuống xe với Bạch nhị thiếu gia và Lan Đình phu nhân.

Rõ ràng hai người cũng đang lo lắng việc kết hôn của cô và Bạch Dạ Kình, chậm rãi đi về phía trước, trong lòng nặng nề tâm sự cũng không nói ra.

Mấy ngày gần đây Hạ Thiên Tinh cũng không được ngủ đủ, lúc này mọi việc đã kết thúc, vừa mệt vừa buồn ngủ, cho nên, nói vài lời với hai vị trưởng bối, thì đã trở về phòng ngủ.

Mặc dù hai người muốn nói gì đó, thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô, cũng không nỡ. Cuối cùng chỉ thở dài, cho phép cô đi nghỉ ngơi.

Trái tim thấp thỏm mấy ngày nay, cuối cùng cũng được buông lỏng, lúc này Hạ Thiên Tinh cũng ngủ rất sâu.

Cô nằm mơ, mơ đến một buổi hôn lễ rất lãng mạn.

Lễ đường yên lặng, cũng không có những người dư thừa.

Ngoại trừ ba mẹ hai bên, chỉ có Đại Bạch.

Thảm đỏ, cô mặc vải sa trắng, chầm chậm đi về phía trước. Tay đặt trong bàn tay anh, nghe anh đọc lời thề, cô hạnh phúc, ngay cả trong giấc mơ cũng mỉm cười. Nhưng, khi cô đang nói ra câu nguyện ý, cửa lễ đường lại bị đẩy ra.

Giới truyền thông và dân chúng phẫn nỗ chen chúc nhau mà tới, giống như con mãnh thú và dòng nước lũ, khiến cho phần yên tĩnh và hạnh phúc kia rối lên vỡ tan tành.

Lễ đường bị phá hỏng, váy cưới bị xé rách, hoa cưới bị đập nát.

Kia vỗn dĩ là ánh sao lấp lánh, người đàn ông có phong thái xuất sắc, bị quây quanh bởi một nhóm người, chịu những lời chửi bới và chất vấn.

Không!

Cô không muốn anh trở thành như thế.

Dạ Kình!

Cô muốn anh sống thật tốt, luôn luôn tốt.

“Thiên Tinh!” bả vai bị lay động, cô hoảng sợ, cả người đột ngột bật dậy.

Hồi lâu, mới bình tĩnh trở lại, vừa rồi, tất cả chỉ là giấc mơ.

Nhưng, giấc mơ kia, lại quá chân thật.

Thật đến mức khiến cho cô cảm thấy quá đáng sợ.

“Có phải là gặp ác mộng rồi không?” Lan Đình phu nhân ngồi ở bên mép giường của cô.

Cô hít một hơi dài, gật đầu.

“Là do gần đây quá căng thẳng. Nhưng, mọi chuyện đã quá ra, cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa.” Lan Đình phu nhân an ủi cô.

Sau khi biết chỉ là giấc mơ, tâm tình của cô cũng từ từ thả lỏng hơn rất nhiều.

“Mẹ, bây giờ mấy giờ rồi?”

“Hơn năm giờ!’’ Lan Đình nói: “Nếu thức dậy rồi, thì đi rửa mặt đi, chuẩn bị xuống ăn tối nhé!”

Hạ Thiên Tinh gật đầu.

Nghĩ gì đó, lại nhìn về phía phu nhân: “Mẹ và ba, có suy nghĩ đến việc ở bên nhau một lần nữa không?”

Nhắc đến việc này, sắc mặt của Lan Đình phu nhân cũng u ám. Một hồi sau mới trả lời: “Vừa rồi đã bàn bạc xong với ba con về chuyện này của ba mẹ rồi.”

Bà dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Không có ý định ở bên nhau lần nữa!”

Những chữ cuối cùng, giọng rất nhẹ, rất trầm, cảm xúc bị kiềm nén.

Vừa nói ra, giọng đã hơi khàn đi.

Hạ Thiên Tinh nghe được, trong lòng đau nhói.

“Tại sao ạ?” cô hỏi, dùng ánh mắt dò xét nhìn về gương mặt đau buồn của mẹ: “Ba thật sự rất yêu mẹ, mẹ đã thấy tranh ba vẽ chưa, toàn bộ tranh đều là mẹ, hơn nữa, con cũng có thể nhìn ra được, rõ ràng mẹ vẫn còn rất yêu ba.”

“Thiên Tinh, trên thế giới này, không phải hai người có tình yêu, thì sẽ ở chung một chỗ. Ba mẹ đã già rồi, không thể ích kỷ.”

Đột nhiên Hạ Thiên Tinh đã hiểu ra, ngón tay siết chặt, đầu ngón tay trắng bệch.

“Sở dĩ hai người vứt bỏ việc ở bên nhau, là bởi vì, con và Dạ Kình?”

Lan Đình thở dài, không trả lời, chỉ nói: “Đừng nghĩ gì nữa, mau xuống lầu đi.”

Nói xong, xoay người đi ra ngoài.

Hạ Thiên Tinh nhìn bóng lưng đau buồn kia, đột nhiên cảm thấy ngực vô cùng khó chịu.

Bọn họ không ở bên nhau, cho dù thân phận của cô có một ngày nào đó bị đưa ra ngoài ánh sáng, hai người cũng có thể lên tiếng phủ nhận. Nếu không, một khi bị người khác phát hiện, vậy thì thật sự không còn một con đường nào có thể trở về nữa.

Đến lúc này, cô và Dạ Kình, nhất định lại bị đẩy lên đầu ngọn gió.

Cho nên.

Người ích kỷ, là bọn họ!

Hai vị trưởng bối đã xa cách hơn hai mươi năm, cô đơn hơn hai mươi năm, hôm nay cũng đã năm mươi tuổi, lại vẫn còn vì bọn họ, mà không thể có kết quả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui