Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cả người Hạ Thiên Tinh tâm sự nặng nề đi vào thay quần áo. Nhà chính đã phái người mời bọn họ qua ăn cơm, cô liền đi theo hai người lớn đến.

Nhớ tới lúc trước ở bên ngoài hội trường sắc mặt lão gia tử cực kì khó coi, cô cũng đã dự liệu trước lát nữa đi tới tất nhiên sẽ không thể tránh được bị nhắc nhở.

Quả nhiên.

Người lớn đã ngồi vào ghế sofa cùng Bạch Dạ Kình, lão gia tử nhìn lão phu nhân ra hiệu, lão phu nhân kéo cô: “Thiên Tinh, cháu theo bác gái đi ra ngoài tản bộ, bác có thứ này muốn cho cháu.”

Lúc này rồi còn tản bộ cái gì chứ?

Hạ Thiên Tinh đã chuẩn bị tâm lý rồi nên cảm thấy hơi chua xót. Lại nhìn một vòng xung quanh, Lan Đình cũng gật đầu: “Đi với bác của con đi, bên ngoài trời lạnh, mặc áo khoác vào, không cần để bị lạnh.”

Hiển nhiên tất cả mọi người đều không thích hai người bọn họ ở cùng một chỗ.

Cô đứng lên đi theo lão phu nhân đi dạo vườn.

Bên ngoài thời tiết lạnh lẽo, lão phu nhân khép chặt áo khoác da trên người. Bà cầm thức ăn cho cá ngồi trên ghế đệm chơi đùa đám cá. Hạ Thiên Tinh yên tĩnh đứng bên cạnh nhìn đàn cá tranh nhau và đám sen xinh đẹp trong hồ.

Cục diện lộn xộn đó giống như lòng cô lúc này.

Một lúc sau lão phu nhân buông thức ăn cho cá xuông, vỗ tay phủi đám thức ăn vụn rồi mới ngẩng đầu nhìn cô: “Đến đây ngồi đi, ở đây có đệm lót nên sẽ không lạnh.”

Hạ Thiên Tinh nghe lời ngồi xuống.

Lão phu nhân lấy chiếc vòng ngọc trên tay xuống, chưa hề nói gì đã cầm lấy tay cô đeo vào. Cô rụt tay nhưng lão phu nhân bướng bỉnh không chịu buông: “Đây là quà bác gái tặng con nên đừng từ chối. Nhiều năm như vậy bác giá chưa bao giờ nghĩ tới mình còn có đứa cháu gái ở bên ngoài. Lúc trước lão gia tử yêu cầu Dạ Kình ra ngoài tìm cháu liền dặn dò, chờ cháu trở về nhất định phải sắp xếp cho cháu một cuộc hôn nhân thật tốt.”

Lão phu nhân nói đến đây Hạ Thiên Tinh liền hiểu rồi.

Vòng ngọc dán vào da thịt làm cho cô lạnh đến thấu lòng.

Thoáng dùng sức liền lấy vòng tay xuống, trả lại cho lão phu nhân. Tuy không nói gì nhưng bộ dáng cực kì quật cường.

Lão phu nhân nhìn chiếc vòng ngọc kia lại nhìn biểu tình lạnh mặt của cô, trong lòng cực kì khó chịu nắm chặt tay cô: “Thiên Tinh, vòng tay này con nhất định phải nhận. Nếu không nhận trong lòng bác gái sẽ băn khoăn.”

“Cháu biết ý của ngài.” Chiếc vòng này là lão phu nhân muốn bồi thường cho cô, hàng lông mi của cô run run, ngước mắt nhìn lão phu nhân: “Người không hy vọng cháu và Dạ Kình ở chung một chỗ.”

“Không phải là không hy vọng mà là hai đứa không thể ở chung một chỗ.” Lão phu nhân nói hơi nặng lời: “Hiện tại gặp phải chuyện buộc tội này tuy vẫn chưa biết được kết quả cuối cùng, nếu mối quan hệ của hai đứa bị tiết lộ ra ngoài thì không cần bác gái nói cháu cũng hiểu được mà.”

“…” cô im lặng, chớp chớp mắt.

Ánh mắt sâu xa nhìn hồ nước, ánh mắt như kết thành tầng băng, mát lạnh mà ưu thương.

Ngón tay cô chạm vào lan can màu trắng, hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng mở miệng: “Nhưng người có nghĩ tới anh ấy ngoài trừ chức vị Tống thống thì vẫn là một người ba, Đại Bạch vẫn mong muốn có một gia đình đầy đủ không? Cháu và Dạ Kình đã thiếu nó bốn năm rồi, cháu lại không muốn nợ nó thêm nữa.”

Cháu trai vẫn là điểm uy hiếp trong lòng lão phu nhân.

Hạ Thiên Tinh vừa nói, lão phu nhân lập tức rơi nước mắt. Trong lòng cô không thoải mái lại nhìn lão phu nhân rơi nước mắt, hốc mắt của cô cũng không nhịn được đỏ lên.

“Cũng không biết hai đứa là nghiệt duyên gì đây nữa, thế giới rộng lớn như vậy sao lại cứ phải là hai đứa cơ chứ?”

Lão phu nhân nỉ non, cuối cùng giọng nói nghẹn ngào, không nói được gì nữa.

Hạ Thiên Tinh quay mặt đi, hít một hơi thật sâu, nuốt sự chua xót vào lòng.

“Nói chuyện gì mà thương cảm như vậy để cho hai người khóc lóc thành như thế, không bằng nói cho anh nghe một chút.”

Vào lúc này âm thanh quen thuộc đột nhiên vang lên. Giọng điệu này như thấm hơi lạnh khiến cho màu đông này như lạnh hơn.

Hạ Thiên Tinh và lão phu nhân cùng nhau quay đầu. chỉ thấy Bạch Dạ Kình mặc tây phục đứng các bọn họ mấy mét. Hiển nhiên vừa nãy lão phu nhân nói đã bị an nghe được, sắc mặt không dễ nhìn. Mi tâm nhíu chặt.

Gương mặt lão phu nhân hiện lên vẻ chột dạ. nhanh chóng lau nước mắt.

Bạch Dạ Kình nhìn Hạ Thiên Tinh: “Qua đây.”

Bốn mắt nhìn nhau, đáy lòng lại ủy khuất như muốn phát tiết ra ngoài.

Không nói gì, cô đứnglên đi tới cạnh anh. Vừa tới thì bàn tay đã bị anh nắm lấy. Anh nhìn cô, trong mắt không nhìn ra cảm xúc này, chỉ nói: “Biểu hiện không tệ.’

Hạ Thiên Tinh chua xót nhếch môi. Nhắm mắt nhìn hai người nắm chặt tay, cô theo bản năng muốn nắm chặt hơn. Đứng dựa vào người anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vô ý thức cọ cọ lên vai anh như một con vật nhỏ khẩn cấp muốn được trấn an.

Bạch Dạ Kình cúi đầu nhìn cô, rất muốn ôm chặt cô vào lòng.

“Dạ Kình!” lão phu nhân đứng lên, nhìn hai người nắm tay đứng chung một chỗ liền nhắc nhở: “Bộ dạng này của hai đứa nếu ở trước mặt ba con thì ba con lại…”

“Trong lòng con tự có chừng mực.” Bạch Dạ Kình cắt ngang lời lão phu nhân, chẳng những không buông tay ngược lại ôm chặt cô gái bên cạnh hơn.

Hạ Thiên Tinh lo lắng nhìn anh, anh cho cô một ánh mắt yên tâm: “Theo anh ra ngoài.”

“…” Cô cảm thấy giống như anh luôn hiểu được suy nghĩ của cô. Nhưng căn bản không đợi cô hỏi liền trực tiếp kéo cô ra ngoài.

Vừa thấy hai bọn họ tay trong tay đi ra ngoài, quả nhiên lão gia tử lại nổi bão, tầm mắt nhìn lão phu nhân ở đằng sau, giống như trách cứ, thế mà không hoàn thành được chuyện đó, lão phu nhân cực kì vô tội và bất đắc dĩ.

Bà vốn là người mềm lòng. Làm chuyện gậy đánh uyên ương này đúng là không quen.

“Anh mau buông tay cho tôi, ra ngoài cho tôi, đừng có ở trước mặt tôi thêm chướng mắt.” lão gia tử trừng Bạch Dạ Kình.

“Chúng con cũng không có ý định ở lại ăn cơm tối.”

Hạ Thiên Tinh nhìn anh, lại nhìn sắc mặt lão gia tử xanh mét, hừ một tiếng: “Nếu không định ở lại ăn cơm thì còn tới đây làm cái gì?”

“Vốn đưa cho mọi người chút tư liệu.” Bạch Dạ Kình liếc mắt với Lãnh Phi đang đứng ngoài cửa: “Đưa tới cho mỗi người một phần đi.”

Lãnh Phi nhận lệnh từ từ tiến lên.

Bốn người lớn mù mờ, không biết trong hồ lô này bán thuốc gì. Hạ Thiên Tinh lại càng không hiểu hơn.

Lãnh Phi đưa bốn bản kết quả kiểm tra DNA cung kính tới trước mặt bốn người lớn. Lão gia tử liếc cái túi giấy vẫn giữ bản mặt đó: “Lại giở trò gì đây?”

“Chơi trò gì ba cứ xem sẽ thấy. Chúng con còn có chuyện khác phải làm, không ăn cơm cùng mọi người được. Chị, chị ở lại cùng mọi người đi.” Một câu cuối cùng lại nói với Bạch Túc Diệp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui