Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bóng người đàn ông thong thả bơi lội, động tác nhanh nhẹn, dáng người khỏe khoắn, đủ để sánh với những vận động viên chuyên nghiệp.
Hiển nhiên Hạ Đại Bạch rất hâm mộ, rất sùng bái anh, đôi chân nhỏ đứng cạnh hồ, nhao nhao muốn nhảy xuống thử. Thế nhưng, trước đây từng sặc nước, cậu bé vẫn còn sợ, dĩ nhiên không dám xuống.
“Tiểu Bạch!” Hạ Đại Bạch cầu sự giúp đỡ từ anh.
“Con không thể xuống nước!” Bạch Dạ Kình bơi qua, dùng ánh mắt ngăn chặn đứa nhỏ. Cậu bé mới vừa phẫu thuật, vết thương vẫn còn chưa lành hẳn, đừng nói đến vận động mạnh.
Bạch Dạ Kình đứng trong hồ bơi, vỗ bả vai mình, tỏ ý bảo đứa nhỏ ngồi lên. Hạ Đại Bạch thật sự kinh ngạc, “thụ sủng nhược kinh” (đột nhiên được yêu thương cảm thấy kinh sợ) nhìn anh: “Ba cho con cưỡi lên sao?”
“Không muốn à?” Bạch Dạ Kình giả vờ xoay người định đi.
Hạ Đại Bạch không nói hai lời, thân thể nho nhỏ lập tức leo lên vai anh. Động tác muốn bao nhiêu lưu loát liền có bấy nhiều lưu loát. Bàn tay nhỏ bé lúc thì níu tóc anh, lúc lại nhéo lổ tai, Hạ Thiên Tinh bên trên nhìn thấy thế thì dở khóc dở cười.
Hạ Đại Bạch không thể bơi lội, Bạch Dạ Kình liền đặt cậu bé lên vai, đi vào giữa hồ. Đôi chân nhỏ của nhóc con đá đá mặt nước, cực kỳ vui vẻ.
“Tiểu Bạch, ba như vậy mới ra dáng của một người ba, phải không ngừng cố gắng!”
“...”
“Mặc dù ba không phải người đầu tiên để con cưỡi thế này, cũng không có kiên nhẫn như người anh em tốt của con, nhưng mà, để làm một người ba tốt, con vẫn chỉ ủng hộ mình ba thôi!” Hạ Đại Bạch vừa nghịch nước, vừa nói.
“Anh em tốt gì?”
“Chính là chú Dư đó, lần trước chú ấy dẫn con đi xem khắc băng, cũng đặt con trên cổ thế này. Con đã nhìn ra được, chú ấy rất muốn theo đuổi Đại Bảo nhà chúng ta.” Hạ Đại Bạch giống như chỉ thuận miệng nói.
Ai bảo Tiểu Bạch đánh Đại Bảo làm gì? Cậu bé cũng phải khiến Tiểu Bạch bực bội, thay Đại Bảo trút giận chút mới được!
Đúng như dự đoán, lúc cậu bé cúi đầu nhìn, sắc mặt người nào đó đã rất khó coi.
Nhóc con thầm cười trộm.
“Tiểu Bạch, ba có ngửi được mùi chua chua không ạ?”
“Gì hả?”
“Có phải ba đang thầm ghen không?”
“...” Nhóc con xấu xa này lại dám trêu chọc anh, anh kéo kéo cánh tay nhỏ của cậu bé: “Ba lập tức ném con vào trong nước!”
“Đừng mà! Con không dám nữa ạ!” Hạ Đại Bạch kêu lên, hai bắp chân kẹp chặt cổ anh, sợ bị ném xuống nước.
Hạ Thiên Tinh đứng bên trên cũng chỉ nghe được loáng thoáng. Nhìn dáng vẻ hai người cãi nhau ầm ĩ, cũng biết họ chơi đùa rất vui vẻ, hoàn toàn không biết hai ba con họ mới đặt cô ở họng súng.
Cô mặc một bộ quần áo ở nhà. Áo T-shirt ôm sát chiếc eo tinh tế, quần đùi làm lộ cặp chân thon dài trắng như tuyết, cân đối xinh đẹp. Cô thuận tay buộc mái tóc dài sau đầu. Xuống lầu, đi thẳng đến nhà bếp.
Hiển nhiên, nơi này không có người giúp việc nấu cơm. Bọn họ ở đây mấy ngày, cô cũng phải tự mình xuống bếp.
Nhưng mà, như vậy thoải mái nhất. Trải qua nhiều chuyện như vậy, hiện tại không có bất kỳ người nào đến quấy rầy, cả nhà ba người bọn họ trải qua cuộc sống bình thường, tốt hơn rất nhiều.
Hạ Thiên Tinh mở tủ lạnh ra, bất ngờ, bên trong thứ gì cũng có.
Cô lấy nguyên liệu nấu ăn vẫn còn tươi ra nhìn kỹ, có vẻ người chuẩn bị những thứ này rất có lòng, thức ăn bên trong đều được chọn mua cẩn thận tại cửa hàng. Hơn phân nửa đều là đồ của nước S, mặc dù không ánh bằng được khi ở nước S, nhưng mà, nhất định sẽ hơn món ăn của nơi này.
Hạ Thiên Tinh mang tạp dề vào, bắt đầu bận bịu.
Mới vừa cắt xong nguyên liệu, đã nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô nghi hoặc, không nghĩ đến nơi này sẽ có khách.
Lập tức vội cởi tạp dề ra, rửa sơ tay, bước nhanh ra ngoài. Mở cử biệt thự, liền nghe thấy một giọng nói kiều mỵ mềm mại đang nói chuyện với Bát Ca, mặc dù Hạ Thiên Tinh nghe không hiểu cô ấy đang nói gì, nhưng mà, giọng nói rất dễ nghe. Hiển nhiên Bát Ca cũng thích bộ dạng này của cô ấy, sự uy phong lẫm liệt đối với họ lúc này, hiện giờ hoàn toàn không thấy đâu nữa, bị người phụ nữ này dạy bảo đến ngoan ngoãn, nằm đó mặc cho cô ấy vuốt ve.
Chẳng lẽ…
Bát ca này, là của cô ấy?
Hạ Thiên Tinh bất giác đánh giá cô gái ngồi đó.
Mái tóc dài màu vàng uốn lượn sau lưng. Mặc chiếc váy màu đỏ, rất diễm lệ phong tình. Mặc dù chỉ nhìn được nửa khuôn mặt, nhưng cũng nhìn ra được nét đẹp của người phương Tây.
“Chào cô.” Hạ Thiên Tinh thử dò xét mở miệng.
Người phụ nữ đứng dậy, nhìn thấy cô thì rất bất ngờ. Đầu tiên là dùng ngôn ngữ địa phương nói một câu, sau đó dường như nhận ra cô nghe không hiểu, liền sửa lại: “Nghe nói Bạch tiên sinh đã trở lại, cho nên tôi cố tình đến thăm.”
Không ngờ rằng người phụ nữ này lại biết ngôn ngữ nước S. Mặc dù không trôi chảy lắm, nhưng mà, miễn cưỡng nghe hiểu được.
Trong tay người phụ nữ là một đĩa bánh ngọt đẹp mắt: “Đây là tôi tự mình làm, đem đến cho Bạch tiên sinh thưởng thức.”
Cô ấy vừa nói, đôi mắt vừa đảo khắp nơi, tìm kiếm bóng người nào đó, căn bản không để Hạ Thiên Tinh vào mắt.
“Thì ra là vậy.” Hạ Thiên Tinh cười, cùng là phụ nữ, thật sự cô quá rõ ý đồ của đối phương. Hiện tại cô rất muốn hỏi một câu: Bạch tiên sinh, rốt cuộc anh có bao nhiêu hoa đào? Trải dài từ trong nước ra đến nước ngoài, hiện tại cũng đã tìm đến cửa!
“Đã vậy, nếu như không ngại, cô cứ đưa cho tôi, tôi thay anh ấy cám ơn cô. Hiện tại anh ấy đang bận.” Nội tâm đang gầm thét, nhưng trên mặt vẫn duy trì tốt phong độ.
“Cô…” Người phụ nữ soi cô từ trên xuống dưới: “Chắc cô là người làm Bạch tiên sinh mời đến? Không cần phải để ý đến tôi, tự tôi vào tìm anh ấy là được.”
Đối phương vừa nói, vừa tự nhiên tháo giày đi vào.
Ngược lại Hạ Thiên Tinh không cản cô ấy, chỉ cười nhận lấy bánh ngọt trong tay cô ấy, chậm rãi lên tiếng sau lưng: “Bạch tiên sinh đang bơi lội cùng con trai anh ấy.”
“Con trai gì?” Đối phương dừng chân, đột nhiên xoay mặt lại, nhìn chằm chằm cô, kinh ngạc không thôi.
Biểu cảm của người ngoại quốc, luôn phong phú đa dạng như vậy!
Hạ Thiên Tinh nhún nhún vai, lần nữa ngầm thừa nhận. Xem ra phương diện tin tức trong nước không phát triển cho lắm, người ái mộ anh ở nước ngoài, vẫn chưa biết tin anh có con.
“Vậy cô là..?” Ánh mắt đối phương nhìn cô có chút khác biệt.
Cô cười một cách tự nhiên: “Mẹ của đứa nhỏ!”
“...”
Tốt lắm, mấy đóa hoa đào này phải đuổi như thế, sau khi biết anh có vợ sẽ lập tức đi liền, không dây dưa thêm nữa. [Thêm "gác sách" khi tìm truyện để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé