Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Hạ Đại Bạch mới mặc kệ, lắc đầu, banh mặt chạy ra ngoài.

“Đại Bạch.” Lão phu nhân chạy theo sau, lo lắng muốn chết: “Bên ngoài trời lạnh, cháu chạy ra ngoài chơi kẻo lạnh chết mất.”

Đứa bé không thèm quay đầu lại cứ thế ôm lấy hòn đá thật chặt: “Bữa trưa cháu ăn cơm cùng ông hai, không quay về đây đâu.”

“...” Nhìn tình hình hiện tại, trong lòng lão phu nhân khó chịu. Sẽ không phải cái thằng bé này sẽ nhớ kỹ chuyện này mà không nhận thức bọn họ nữa chứ? Nếu thật thì làm sao bây giờ?

“Tên nhóc xấu xa, cháu mang hòn đá trả lại cho ông nội, cháu đã đưa nó cho ông, ông không cho phép cháu mang đưa cho người khác, có nghe hay không hả?” lão gia tử chống gậy muốn đuổi theo, nhưng mà Hạ Đại Bạch chạy nhanh, ngoài trời thì lạnh, ông lão như ông sao có thể đuổi theo được?

Thím Lâm khẩn trương chạy ra đỡ lấy lão gia tử.

Lão phu nhân nói: “Ông đừng có đuổi theo nữa, ông muốn đuổi theo nó nhưng nó chạy nhanh hơn, nhỡ may chạy nhanh đụng vào chỗ nào thì ông lại đau lòng.”

“Đau lòng, tôi đau lòng cái *** cái tên nhóc này.” Lão gia tử nhớ tới cháu trai bảo bối mang hòn đá tới nay lại mang đi còn muốn đưa cho người khác, lồng ngực quả thật phát đau.

Hừ.

Nếu quả thật nó đưa cho Thanh Nhượng, dù thế nào ông cũng phải mang trở lại.

“A Sênh, cô nhanh xuống đây một chút, xem tiểu thiếu gia có chạy đến tiểu lâu bên kia hay không.” Lão phu nhân lo lắng nhanh chóng dặn dò người hầu.

Đối phương ôi chao một tiếng vội vàng đuổi theo.

Tên nhóc kia chạy vòng qua hòn núi giả, lại đi qua suối phun nước, lập tức không thấy bóng nữa. Lão phu nhân sợ bé có ý kiến với mình, trong lòng khó chịu lặng lẽ lau nước mắt.

“Đang yên đang lành khóc cái gì mà khóc, nó còn ôm tảng đá của tôi đi đấy.”

“Đáng đời ông.” Lão phu nhân hừ một tiếng: “Nếu cháu trai nhớ thù lần này, chỉ sợ sau này không thèm nhận chúng ta rồi.”

“Nó dám.” Lão gia tử khẽ trừng mắt: “Trên người nó là máu của Bạch gia chúng ta đấy.”

Lão phu nhân thở dài, không thèm tiếp lời lão gia tử, chỉ rướn cổ lên nhìn về hướng đứa bé chạy, trong mắt đầy lo lắng.

Hạ Thiên Tinh ăn mặc chỉnh tề xong liền ra khỏi phòng.

Đến dưới lầu thì đám người hầu vẫn cung kính như cũ, bữa sáng cũng đã chuẩn bị xong.

Cô ngồi xuống bàn ăn, nhớ tới trong nhà không có cách nào lên mạng, sau đó hỏi quản gia: “Mạng trong nhà có phải xảy ra vấn đề gì không? Lúc nãy thấy không có cách nào lên mạng được.”

“Vâng.” Quản gia ở bên cạnh chia thức ăn: “Từ hôm nay trở đi một khoảng thời gian sẽ không có cách nào lên mạng, tivi cũng không thể xem.”

“Sao lại như thế?”

“Là tiên sinh phân phó.”

Hạ Thiên Tinh giật mình, chớp mắt.

Trầm ngâm một lúc mới hiểu ra. Có lẽ anh không muốn để cho cô thấy trên mạng hay là tivi nhìn thấy tin tức này.

Nghĩ tới chuyện này, trong lòng cô lưu luyến. Cô biết cô đã khiến cho anh có thêm nhiều phiền toái.

Ăn xong miếng cháo, cô tùy ý hỏi: “Sao hôm nay không thấy a Thuyên và tiểu Bích?”

Hai người kia đúng là hai người lắm miệng ngày hôm qua.

Quản gia nói: “Hai người bọn họ nói chuyện đụng chạm người khác, tôi làm quản gia bất lực, sáng nay nói với Tổng thống xong, tiên sinh nói để bọn họ lập tức rời đi.”

Thì ra cũng là anh.

Hạ Thiên Tinh gật đầu, xem như hiểu rõ.

Quản gia nhìn cô, cười nói: “Tổng thống tiên sinh đối với cô thật tốt vô cùng. Trước kia chưa bao giờ thấy ngài ấy đối với ai như vậy. Dù là Đại tiểu thư, ngài ấy cũng không để tâm như vậy.”

“Hả?” Động tác ăn cháo của cô dừng lại.

“Tối qua cô bị sốt, vốn người hầu nên chăm sóc cho cô nhưng mà Tổng thống tiên sinh lo lắng nên tự mình chăm sóc cô cả đêm. Nghe người gác đêm nói 4h sáng mới đi ngủ. Nhưng mà không ngủ được bao lâu thì 7h đã tới văn phòng rồi.”

‘Ngày hôm qua anh ấy chăm sóc tôi cả đêm sao?”

“Vâng, cô ngủ rất sâu chắc là không biết được.”

Hạ Thiên Tinh vừa nghe, trong lòng cảm thấy ấm áp, tràn đầy cảm động. Nghĩ đến chuyện anh chỉ ngủ chưa tới 3 giờ lại vội vàng đi làm nên đau lòng.

Co nghĩ nghĩ, cô là một người bình thường, có tài đức gì mà được anh đối xử như vậy?

“Không phải ông chưa bao giờ nói những việc riêng tư của Tổng thống sao? Sao hôm nay lại muốn nói nhiều như vậy với tôi?” Hạ Thiên Tinh cười cười nhìn quản gia.

Quản gia thở dài: “Thật ra thì không nên nói nhưng mà Tổng thống đối với cô thật lòng thật ý như vậy tóm lại vẫn hy vọng cô đừng cô phụ tấm lòng ngài ấy.”

“Ông cũng thấy tôi và Dư Trạch Nam.”

“Không dám.” Quản gia vội nói: “Đó là việc riêng của cô, đương nhiên tôi sẽ không tự mình đoán bừa, nhưng mà Tổng thống vẫn luôn là người kiêu ngạo, chuyện thương tâm khổ sở là không tránh khỏi.”

Hạ Thiên Tinh cười cười không nói gì nữa.

Ăn bữa sáng xong đã hơn 10h rồi. Vốn muốn xem chút tin tức muốn biết tình hình hiện tại, nhưng mở tivi ra mới nhớ mạng internet cũng bị anh cắt đứt rồi.

Cô không chần chờ nữa mà khoác óa lên đi ra ngoài đón Đại Bạch.

Quản gia đã chuẩn bị tốt lái xe và xe cho cô.

Ngồi lên xe, lại nhìn khung cảnh bên đường, tính tính ra không tới 10 ngày nữa là năm mới rồi.

Tết âm lịch năm nay có thể trôi qua cùng con và đứa bé, nghĩ lại đều cảm thấy khó mà tin tưởng.

Tết âm lịch năm trước cô đón Hạ Đại Bạch tới chào năm mới cho bà nội và ba ở Hạ gia. Cô và con trai tay trong tay trong ngày tuyết đi bộ trên đường, hai người nhìn tủ kính bày món hàng xinh đẹp lại vui vẻ chào hỏi đám nhân viên mặc đồ con rối, ăn các đồ ăn vặt của dịp tết, muốn bao nhiêu náo nhiệt thì có bấy nhiêu náo nhiệt.

Nhưng mà...

Trong lòng cực kì hoang vắng và cô đơn, tuy phồn hoa mà cô tịch, nhưng trong lòng chỉ có một mình Đại Bạch.

Khi đó thậm chí cô không dám nghĩ đến có một ngày ba của đứa bé sẽ xuất hiện trong thế giới của họ, còn đón tết âm lịch cùng con.

Tao ngộ trong đời luôn truyền kỳ như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô cầm điện thoại di động ra, ấn một chuỗi số quá quen thuộc. nhìn hai chữ ‘tiểu Bạch’ hiện lên trên màn hình, trong lòng cảm thấy tràn đầy cảm xúc.

Điện thoại vang lên hồi lâu nhưng không ai nhận, xem ra anh đang bận.

Đang chuẩn bị ngắt máy thì điện thoại có người tiếp.

Hô hấp của người đàn ông truyền qua điện thoại, trong lòng cô cực kì rung động, theo bản năng nắm chặt di động dính sát bên tai.

“...” Hai người cầm điện thoại không nói một lời.

Chỉ có hô hấp truyền qua điện thoại.

Một lúc lâu sau cô mới nhẹ nhàng mở miệng: “Là em.”

Bạch Dạ Kình nói: “Anh biết.”

Hai chữ đơn giản của anh khiến cho đám quan chức nhao nhao ngẩng đầu lên. Giọng nói này tuy không tính là dịu dàng nhưng mà chắc chắn khác biệt với thái độ nghiêm túc khi nói chuyện với bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui