Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Edit: Min

Beta: May22

Cửa vừa mở ra, sắc mặt anh đặc biệt trầm xuống.

“Như thế nào mở cửa cũng lâu như vậy?” Anh trầm giọng hỏi, nhìn về phía Hạ Thiên Tinh.

“Vị Ương ở bên trong thay quần áo.” Hạ Thiên Tinh trả lời.

Trì Vị Ương vội nhô đầu ra, cùng tổng thống đại nhân chào hỏi: “Tổng thống tiên sinh, chào ngài. Tôi là bạn thân của Thiên Tinh, cũng là mẹ nuôi của Đại Bạch.”

“Xin chào.” Bạch Dạ Kình nhìn cô,hơi gật đầu, so với lúc đối diện với Hạ Thiên Tinh, sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều. Có lễ có tiết, thân sĩ ưu nhã.

Hạ Thiên Tinh lòng có khó chịu. Anh làm gì phải đổi sắc mặt nhanh như vậy? Rõ ràng lần trước sai cũng là anh sai!

Nhớ tới việc đã làm, cho dù không gặp lâu như vậy, trong lòng cô nhiều ít vẫn có chút thấp thỏm.

Hạ Thiên Tinh hỏi: “Anh tới đây là có chuyện gì sao?”

Anh tự mình tới chỗ này, cũng không có Lãnh Phi đi theo, nếu bị người ta nhìn thấy, hậu quả là thực không xong. Vạn nhất lại bị tập kích……

“Đừng đứng ở bên ngoài hàn huyên, vào ngồi đi.” Trì Vị Ương chen vào nói, lại hạ giọng cùng Hạ Thiên Tinh nói: “Thiên Tinh, cậu đừng không hiểu chuyện như vậy, mau, mời tổng thống tiên sinh vào a.”

“Không cần.” Lúc Hạ Thiên Tinh còn đang rối rắm, Bạch Dạ Kình đã mở miệng.

Lông mày nhăn lại, ánh mắt liếc qua Hạ Thiên Tinh, ánh mắt sắc bén, nói như hỏi tội “Cô như thế nào có thể làm mẹ được chứ?”

“Cái gì?” Hạ Thiên Tinh không hiểu.

“Thằng bé bị bệnh cô không biết?”

“Đại Bạch?” Hạ Thiên Tinh hiểu ra, “Như thế nào có thể? Tôi mỗi ngày đều gọi điện thoại cho thằng bé, nó trước nay đều không có nói mình bị bệnh a.”

Bạch Dạ Kình không có lại cùng cô nói thêm gì, một bộ cô tin hay không thì tùy cô. Chỉ ngược lại cùng trì Vị Ương hơi hơi gật đầu nói: “Trì tiểu thư, quấy rầy. Có cơ hội lần sau lại gặp.”

“A, ngài liền đi rồi sao?” Trì Vị Ương vẻ mặt đáng tiếc.

Tổng thống đại nhân trầm bước rời đi, một chút do dự đều không có.

Hạ Thiên Tinh đột nhiên phục hồi tinh thần lại, “Chờ một chút, tổng thống tiên sinh, tôi cùng anh trở về!”

Hạ Đại Bạch sinh bệnh,tâm hồn cô đều bay tới đó rồi.

Bạch Dạ Kình chân dài đã rảo bước tiến lên thang máy, tựa như căn bản không nghe được lời nói của cô, thang máy chậm rãi khép lại, mặt hắn vô cảm nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn không có ý đợi cô.

Nhìn cửa thang máy đóng lại, chậm rãi đi xuống, Hạ Thiên Tinh tức giận không nhẹ.

“Quá ích kỉ! Chờ một chút chết hay sao? Quá đáng ghét!”

“Được rồi, cậu cũng đừng bực bội, cậu định để bộ dáng này trở về sao?” Trì Vị Ương liếc áo ngủ trên người cô “Nhanh đi đổi quần áo đi, cùng lắm thì đánh xe trở về thôi.”

Hạ Thiên Tinh ngẫm lại thấy cũng đúng.

Hướng về phòng hoả tốc thay đổi quần áo, Trì Vị Ương đưa điện thoại cho cô.

“Tớ đi trước, cậu ngủ nhớ khóa cửa cẩn thận.” Cô ôm Trì Vị Ương.

“Ân. Tới rồi nhớ gọi điện thoại cho tớ. Còn có a, con nuôi tớ bị làm sao nhớ nói cho tớ nha.”

“Tớ biết.” Hạ Thiên Tinh trong lòng nôn nóng như lửa đốt, “Đi xem đã rồi nói. Hôm nay cùng thằng bé nói chuyện điện thoại, nghe thanh âm tinh thần cũng không tệ lắm, hẳn là không phải thực nghiêm trọng.”

“Ừ, cậu cũng đừng quá lo lắng, khả năng là cảm mạo một chút thôi.”

Hạ Thiên Tinh gật đầu, cùng cô từ biệt xong, đi xuống thang máy. Bạch Dạ Kình cũng thật là đáng giận, cái gì cũng chưa nói, liền có một câu như vậy,làm cô ở đây lo lắng suông.

Hơn nữa……

Anh buổi tối chạy xa như vậy, sẽ không chỉ vì nói một câu như vậy đó chứ?

Cô càng nghĩ càng khó chịu. Lẩm bẩm. Hướng tiểu khu ngoại đi, chuẩn bị đi gọi xe, liền đứng ngây một lát……

Một trận tiếng gầm rú vang lên, một chiếc Ferrari màu đen từ sau giống viên đạn đột nhiên vọt lại. Cô bị dọa nhảy dựng, vội vàng lui một bước, chiếc xe vững vàng ngừng ở bên người cô.

Cửa sổ xe, chậm rãi mở ra.

Ánh đèn tối tăm, cô thấy rõ ràng người trên ghế điều khiển. Mặt lạnh như băng, không phải Bạch Dạ Kình thì còn có thể là ai? Chẳng qua……

Anh không phải sớm đi rồi sao?

“Lên xe.” Anh sâu kín mở miệng, chỉ có hai chữ.

Hạ Thiên Tinh định làm ra vẻ một chút, liền đứng ở đó hai giây.

Ai hiểu được Bạch Dạ Kình cư nhiên cũng không hề chờ cô, trực tiếp một oanh chân ga lại muốn đi. Hạ Thiên Tinh oán hận thầm mắng một câu, cơ hồ là không chút suy nghĩ liền vọt tới trước xe anh, tay vội vàng ấn vào trên đầu xe “ Tôi ngồi! Đừng vội đi!”

Bạch Dạ Kình nhăn mày, dưới chân phanh mạnh xe, trên trán gân xanh đều nổi đầy lên.

Đáng chết!

Người phụ nữ này, muốn chết sao? Chỉ cần anh không cẩn thận thật đem chân ga dẫm xuống, cô trong một giây có thể bị đâm thành thịt vụn!

Hạ Thiên Tinh trong lòng sốt ruột, căn bản không cảm giác được nguy hiểm.

Cô kéo cửa xe ra,an vị ngồi xuống.

Kết quả, không nghĩ tới, vừa ngồi xuống, liền nghe được anh rống to: “Hạ Thiên Tinh, cô muốn tìm chết có phải hay không?”

Đơn giản mấy chữ, quả thực là nghiến răng nghiến lợi.

Hạ Thiên Tinh bị mắng đến sửng sốt. Vốn là đối với anh trong lòng có khúc mắc, lúc này anh mắng như vậy, tâm tình đè nặng trong đáy lòng cô lập tức vỡ ra.

“Tôi ngồi xe anh chính là tìm chết!

Có cái gì chứ cùng lắm thì, tôi không ngồi nữa! Ai thèm. Hừ!” Cô oán hận cắn ra mấy chữ, đẩy ra cửa xe liền đi xuống.

Bạch Dạ Kình duỗi tay kéo cô lại, cô thực sự buồn bực, đem tay anh hung hăng gạt ra, “Anh đừng chạm vào tôi!”

“Cô dám xuống xe thử xem!”

Hạ Thiên Tinh quay đầu lại trừng anh một cái, đẩy cửa xe, trực tiếp đi xuống.

Nữ nhân này, quá ngu ngốc mà!

Bạch Dạ Kình cảm thấy chính mình không nên quản cô ta nữa, chính là, lúc cô nổi giận đùng đùng đi cản xe taxi, anh vẫn đạp chân ga đi theo.

Một chiếc xe taxi dừng lại, Hạ Thiên Tinh mới vừa kéo cửa xe ra, một cánh tay xuất hiện đem cửa xe ’ bang ’ một cái, thật mạnh khép lại.

Hạ Thiên Tinh không quan tâm, lại muốn kéo cửa xe. Chính là, Bạch Dạ Kình sức lực rất lớn, cô sao có thể là đối thủ?Anh túm hai vai cô kéo ra, không chút sứt mẻ.

Trong xe tài xế thấy bọn họ đang tranh chấp, cũng không kiên nhẫn. Giáng xuống cửa sổ xe, nhô đầu ra, “Này có đi hay không!”

“Đi!”

“Không đi!”

Hai người trăm miệng không một lời. Tài xế lại nhìn chằm chằm mặt Bạch Dạ Kình “A,trông anh thế nào lại quen mắt như vậy? Có phải là đại minh tinh không a?”

May là buổi tối chỉ có thể thoáng nhìn thấy hình dáng. Nếu không, bị nhận ra, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Bạch Dạ Kình lạnh lùng nói: “Mau đi đi.”

Khí thế bức người. Tài xế cũng không trì hoãn, mau chóng lái xe, mắt lại không nhịn được nhìn lại người kia.

Người này thật đúng là càng xem càng quen mắt a!

…………………………

Một lát sau, Hạ Thiên Tinh một lần nữa hướng ven đường đi đến.

Bạch Dạ Kình đen mặt, “Hạ Thiên Tinh, đứng lại đó cho tôi!”

Ai muốn nghe anh!

Lúc cô nóng giận, tính tình ngang ngạnh như cua. Bạch Dạ Kình kéo tay cô, cô tức giận rút cánh tay lại, “Tránh ra, đừng đụng vào tôi!”

Bạch Dạ Kình hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm gương mặt quật cường của cô, “Nên chạm vào, không nên chạm vào, đều chạm qua cả rồi. Tức giận như cô, có phải rất mất thời gian không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui