Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Cô càng không muốn để ba mẹ Phó gia biết cô là kẻ ba người là xen giữa hai người bọn họ. Điều này sẽ làm cho cô không thể ngẩng đầu lên trước mặt hai vị trưởng bối được.

Nhưng mà, lần này Phó Dật Trần cũng đã hạ quyết tâm, không chịu buông cô ra.

Lúc này, Lai Phượng Nghi cũng đã đến cửa, thấy hai người ngoài cửa, bà cũng kinh ngạc trong giây lát.

Mặc dù biết hôn nhân giữa con trai và Tô Tố Vân là hợp đồng hôn nhân, nhưng mà, bà không nghĩ tới là con mình sẽ như vậy mà đưa Vị Ương tới cửa. Ánh mắt của bà quét qua mặt của ba người, Lai Phượng Nghi mở miệng trước: “Dật trần, con làm cái gì vậy, mau buông Vị Ương ra, bây giờ con bé là phụ nữ có thai, con lôi lôi kéo kéo như vậy, sẽ rất khó coi.”

Bà vừa nói, vừa bước về phía trước, đẩy tay của hai người bọn họ ra.

Rồi không nhịn được mà quở trách con trai mình: “Dù sao thì bây giờ Vị Ương cũng đã có chồng có con, sao con không biết tránh nghi ngờ gì vậy.”

“Thật xin lỗi, bác gái, quấy rầy mọi người rồi.” Vừa lấy được tự do, Trì Vị Ương đã lập tức muốn đi: “Mọi người cứ nói chuyện đi, cháu phải trở về giúp mẹ cháu chuẩn bị cơm tối.”

Cô xoa cổ tay bị anh nắm đến đỏ ửng, xoay người.

Nhưng mà, còn chưa bước được bước nào, thì một cánh tay dài ngăn ở trước mặt cô lần nữa. Cô nhìn lại, Phó Dật Trần không thèm nhìn cô, tầm mắt chỉ rơi vào trên người vợ của anh.

“Chúng ta ly dị đi.”

Trì Vị Ương khẽ giật mình.

Hô hấp của Tô Tố Vân như ngừng lại.

Khoảng khắc kia.

Không khí chung quanh như đang đọng lại, nhiệt độ thấp đến đáng sợ.

Một giây, mà như đã qua nửa thế kỷ vậy. Cuối cùng, người tìm về được giọng nói đầu tiên là Tô Tố Vân. Cô ta rất miễn cưỡng rất miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, mở miệng: “Bây giờ đang có người ngoài, chúng ta không thể nói về vấn đề này được, hơn nữa, đã sắp hết năm rồi, không phải chúng ta nên nói về điều gì đó vui vẻ hơn...”

“Vậy thì sang năm mới, chờ đến ngày làm việc đầu tiên của cục dân chính, chúng ta sẽ đi làm thủ tục ly dị ngay. Anh biết em bận rộn chăm sóc cho Điềm Điềm, nhất định là sẽ không có thời gian để chuẩn bị giấy ly dị, cho nên, anh đã cho người chuẩn bị rồi, cũng đã gửi vào hộp mail của em. Em trở về kiểm tra đi, đọc kỹ vào.”

Không đợi cô ta nói xong, Phó Dật Trần đã ngắt lời.

Giọng điệu kiên quyết.

Hiển nhiên là sẽ không cho cô ta thêm một lựa chọn nào nữa.

Trì Vị Ương giật mình đứng đó, không biết là bây giờ mình có thích hợp đứng ở chỗ này hay không? Hôn nhân của bọn họ, rốt cuộc là bởi vì cô đột nhiên xen giữa, nên mới đến bước này, hay vẫn là có nguyên nhân khác?

Trước đây, cô vẫn cảm thấy vợ chồng bọn họ yêu thương nhau. Ngày hôm trước lúc thấy bọn họ, cô nhìn thấy quan hệ của bọn họ khá tốt, khiến cho cô không nhịn được mà cảm thấy ghen tị.

Lúc đang suy nghĩ miên man, thì đột nhiên âm thanh giận dữ của ba Phó vang lên: “Con đang nói mê cái gì đấy, người muốn kết hôn là con, bây giờ nói ly dị là ly dị, con thoải mái ly dị như vậy, nhưng có nghĩ tới con gái bảo bối của mình hay không?”

Ba Phó ôm cháu gái, lửa giận bùng lên: “Chẳng lẽ, con có thể nhẫn tâm để con bé nhỏ như vậy đã phải chịu cảnh ba mẹ chia lìa à?”

“Lão Phó, ông im miệng cho tôi.” Lai Phượng Nghi chen lời, đẩy chồng vào bên trong: “Chuyện của bọn nhỏ, ông cứ để cho bọn họ tự giải quyết, ông xen vào làm cái gì?”

“Sao tôi lại có thể không xen vào được, sao lại có ba mẹ ích kỷ như vậy chứ, tôi còn chưa thấy qua ai ích kỷ như vậy.”

Phó Dật Trần liếc nhìn Tô Tố Vân.

Tô Tố Vân đột nhiên ý thức được anh muốn nói cái gì, hốc mắt đỏ lên, ánh mắt mang theo mấy phần thảm hại, khẩn cầu nhìn anh. Khẩn cầu anh không nên nói thật.

Nhưng mà...

Khoảng khắc tiếp theo, cô ta nghe được giọng nói quả quyết, không chút lưu tình của anh.

“Đứa bé này, không phải là của con.”

Lời này vừa ra, cả người ba Phó chấn động ngay tại chỗ.

Ông nhìn anh, nhìn đứa bé, lại nhìn con dâu đang đứng bên, dường như là ông không thể nào tiếp nhận được sự thực này, trợn mắt, tức giận nói: “Con nói bậy nói bạ gì vậy, nếu thật sự muốn ly dị thì cũng không cần phải nói bậy để gạt người.”

Trì Vị Ương nhớ tới lúc trước, anh cũng đã đề cập với mình chuyện đứa bé này không phải là của anh. Nhưng mà, khi đó cô chỉ cảm thấy đó là chuyện của hai vợ chồng bọn họ, dù thế nào thì đó cũng là người vợ thật sự của anh.

Phó Dật Trần không có lòng dạ nào để giải thích với ba mình, chỉ muốn xoay người của Trì Vị Ương vẫn luôn đưa lưng về phía bọn họ lại.

Anh bình tĩnh nhìn cô: “Cho tới bây giờ, anh và cô ấy không phải là vợ chồng thật sự.”

Dường như Trì Vị Ương không hiểu, đầu óc mơ hồ. Ở bên cạnh, ngay cả ba Phó cũng cảm thấy mờ mịt, sao càng nghe càng không hiểu.

Cái gì gọi là không phải là vợ chồng thật sự.

“Nói tóm lại, mặc dù hai người bọn họ cầm giấy hôn thú, nhưng mà Dật Trần nhà chúng ta chỉ là thuần túy giúp luật sư Tô một chuyện. Còn đứa con này của luật sư Tô, là của bạn trai cũ; không có quan hệ gì với Dật Trần nhà chúng ta cả; căn bản là Dật Trần không qua lại với cô ta, cũng không chạm vào cô ta. Hai người bọn họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, chứ không là vợ chồng thực sự.” Lai Phượng Nghi là người nóng tính, nói hết một mạch, rồi sau đó, tầm mắt lại rơi về phía Trì Vị Ương và con trai mình, chua xót thở dài: “Trong lòng của Dật Trần nhà chúng ta, luôn chỉ có một mình Vị Ương mà thôi.”

Lời này vừa ra, ba Phó và Trì Vị Ương đều sợ ngây người.

Trì Vị Ương giật mình nhìn người đàn ông trước mặt, lại nhìn Tô Tố Vân, trong lòng vừa khiếp sợ lại vừa cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lại có loại cảm xúc khó mà iễn tả được.

Giống như là vui sướng.

Hay như là sương mù đã phủ kín trong lòng từ lâu, nhất thời được quét sạch.

Bọn họ không phải là vợ chồng.

Cho nên, mình cũng không phải là người thứ ba.

Anh cũng không qua lại cùng người phụ nữ khác.

Không. Nhiều năm như vậy, không có Tô Tố Vân, chỉ sợ cũng có người phụ nữ khác đi, nếu như không phải như vậy, sao anh có thể biến mất mà không thấy bóng dáng tăm hơi, lại còn không tìm cô nữa.

Nhớ tới mấy năm anh biến mất kia, trong lòng của Trì Vị Ương lại có hơi canh cánh trong lòng như cũ.

“Đây là cái mớ hỗn độn gì vậy?” ba Phó cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực. Cũng không biết có phải là do ảo giác hay không, lúc này nhìn lại, ông chỉ cảm thấy, nhìn thế nào cũng không thấy đứa bé này giống Dật Trần nhà ông. 

Chân tướng sự thật bị vạch trần, Tô Tố Vân chỉ cảm thấy mình đứng ở chỗ này, buồn cười như kẻ hề vậy.

Cô ta đưa tay ra ôm đứa bé ở trong ngực ba Phó, rưng rưng liếc mắt nhìn Phó Dật Trần, không nói gì, đi lấy túi, rồi rời đi.

Nhưng mà, khi đi tới cửa, lúc đi sát qua vai Trì Vị Ương, cô ta lại đột nhiên dừng lại.

Cô ta quay đầu, ánh mắt lướt qua trên người Phó Dật Trần, rồi nhìn về phía Lai Phượng Nghi: “Tôi đúng là ân nhân của Dật Trần, nhưng mà, sao mấy người không nói cho Trì Vị Ương, tôi trợ giúp cho Dật Trần lúc nào?”

Trì Vị Ương không hiểu gì nhìn cô ta.

Cho nên, lúc này, cô không chú ý tới, sắc mặt của cả ba người Phó gia đều không hẹn mà cùng thay đổi.

“Trì tiểu thư, cô hiểu Dật Trần cũng không bằng tôi hiểu anh ấy đâu. Đừng có mà ngu ngốc cảm thấy anh ấy thật sự yêu cô. Nếu quả thật yêu cô, thì anh ấy sao có thể tự dưng biến mất nhiều năm như vậy, hơn nữa, sao lại có thể đáp ứng kết hôn cùng tôi” Tầm mắt của Tô Tố Vân rơi vào trên bụng của cô: “Anh ấy chỉ nhìn phân lượng của cái thai trong bụng cô, nên mới có thể ly dị với tôi thôi. Cái này không liên quan tới chuyện yêu cô, mà là trách nhiệm.”

&


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui