Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Bạch Dạ Kình để mặc cho cô cắn, cánh tay dài ôm chặt lấy cô, không chịu buông.

Bên kia, Phó Dật Trần nghe được những lời này cũng nhốn nha nhốn nháo rất lâu. Uhm! Đây nhất định là đang khoe khoang sự ân ái mà! Hơn nữa, lúc này, đối với anh, khoe khoang việc ân ái thật sự chính là một chuyện rất tàn nhẫn!

Trì Vị Ương đang ngủ ở phòng bên cạnh, anh cũng không thể làm gì. Bên này, người nào đó lại tới hỏi có thể chung chăn gối hay không?

“Có thể hay là không thể?” Bạch Dạ Kình không còn kiên nhẫn nữa, lại hỏi thêm lần nữa.

Phó Dật Trần vô cùng nóng nảy nói: “Bình thường chúng tôi cũng sẽ kiến nghị là tốt nhất không nên chung chăn gối. Nhưng, thật ra chú ý một chút cũng không sao, cẩn thận tiết tấu với độ mạnh yếu và cả tư thế nữa, nên cũng không có vấn đề gì quá lớn...”

“Ừ!” Phó Dật Trần nói rất nhiều, Bạch Dạ Kình chỉ trả lời lại anh ấy một chữ. Sau đó, tắt điện thoại, ném lên đầu giường.

Một giây sau, Hạ Thiên Tinh cảm nhận được eo mình bị siết chặt, đã bị người khác bế bổng lên, lại ngồi xuống ngang hông của anh.

“Tư thế này, cũng vừa khéo.” Anh vừa nói, cũng vừa cùng ngồi dậy, để hai chân của cô vắt qua ngang hông mình, không đến mức đè ép vào cô.

“...” mặt của Hạ Thiên Tinh đỏ ửng, còn chưa kịp nói gì, lại bị anh hôn sâu lần nữa.

A, cô cảm thấy mình giống như lại mang đá đập lên chân của mình rồi.

Nhưng, lần này, Bạch Dạ Kình vô cùng dịu dàng. Bởi vì có đứa bé, cộng thêm việc cơ thể của cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nên, ngay cả khi muốn cô tư thế mạnh mẽ và ngang ngược trước kia của anh cũng bớt phóng túng hơn rất nhiều, kiên nhẫn phối hợp với tiết tấu của cô.

Mặc dù không sảng khoái tràn trề như trước kia, nhưng cơ thể cũng cảm thấy thỏa mãn.

Tình cảm mãnh liệt rất lâu không được tỏa ra, cả hai người ôm nhau, nhiệt độ trong phòng cũng cao hơn rất nhiều.

“Vẫn tốt chứ?” anh lo lắng cúi mắt nhìn cô, ngón tay thon dài vén những sợi tóc bên má của cô, lộ ra gương mặt nhỏ vẫn còn tràn đầy ái tình: “Có chỗ nào khó chịu hay không?”

Hạ Thiên Tinh có thể cảm nhận được sự thương yêu của anh, mặc dù anh vẫn luôn không phải là một người giỏi về ăn nói và dịu dàng.

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, hai tay ôm lấy cổ của anh: “Vẫn tốt, không có khó chịu.”

Lúc này anh mới yên tâm một chút. Hạ Thiên Tinh nghĩ gì đó, cơ thể mềm mại dán chặt vào lồng ngực của anh.

Bởi vì cô dựa sát như thế, cơ thể của anh lập tức lại có phản ứng. Không kềm chế được mà rên một tiếng, dùng hết hai mươi phần kiên nhẫn mới có thể kiềm chế lại được.

Cơ thể của cô, tuyệt đối không thể chịu được sự đòi hỏi lần thứ hai của anh.

Có thể cảm nhận được sự lo lắng trong lòng của cô khi chui vào trong lòng anh, cúi đầu hỏi: “Làm sao rồi?”

“Đang nghĩ đến con...” giọng nói của Hạ Thiên Tinh rất nặng nề, tay nhẹ nhàng đặt lên phần bụng dưới của mình: “Em rất lo...”

“Lo cái gì?”

Cô ngước mắt lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.

“Nếu, ba tháng sau đứa bé bởi vì việc lần này...”

Ba chữ “Không khỏe mạnh”, cô cũng không dám nói ra. Sau đó, khó chịu lên tiếng: “Em sợ các bậc trưởng bối trong nhà sẽ thất vọng. Hôm nay anh cũng có thể thấy được ông cụ và bà cụ vô cùng vui vẻ rồi.”

“Đừng áp lực!” Bạch Dạ Kình ôm chặt lấy cô: “Bây giờ em phải làm chính là thả lỏng, đợi ba tháng sau. Nếu lo lắng, cũng không thay đổi được kết cục đã có. Tâm trạng quá nặng nề, đối với con cũng không tốt.”

Khi anh nói lời này, bàn tay phủ lên đầu của cô, vuốt nhẹ những sợi tóc của cô, ôm chặt phần lưng gầy gò của cô: “Từ mai, bảo đầu bếp làm những món ăn dinh dưỡng, bây giờ em rất gầy.”

Có anh ôm, trong lòng Hạ Thiên Tinh cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Sự bất an tích tụ trước đó, cũng dần dần tan biến.

Một lát sau, nghe thấy anh lại lên tiếng: “Chờ năm sau đi làm trở lại, chúng ta đi đến cục dân chính, hôn lễ em muốn khi nào thì tổ chức? Nếu không sợ quá mệt, sau khi anh từ chức sẽ lập tức đi sắp xếp.”

Hạ Thiên Tinh nghĩ một hồi: “Có thể để cho ba mẹ làm lễ cưới trước hay không?”

Cô nói, rụt khỏi lòng anh, hai mắt nhìn thẳng vào hai con người sâu xa của anh.

“Chúng ta chuẩn bị, bọn họ có thể không cần bận tâm gì nữa, chỉ cần làm chú rể và cô dâu. Em muốn để cho ba mẹ kết hôn trước, thứ nhất, có thể làm cho be mẹ vui vẻ, nói không chừng, sức khỏe cũng chuyển biến tốt hơn nhiều...thứ hai...” Hạ Thiên Tinh nói đến đây, nét mặt cũng nghiêm túc hơn. Dưới chăn, tay của cô, nắm chặt lấy tay của anh: “Em sợ...sợ không cẩn thận, hôn lễ có thể sẽ trở thành sự tiếc nuối cuối cùng của ba mẹ.”

Bọn họ với cô và Dạ Kình không giống nhau. Bọn họ của hiện tại, không còn nhiều thời gian để chờ đợi nữa.

Bạch Dạ Kình nhẹ nhàng hôn lên trán của cô: “Anh sẽ sắp xếp.”

Nghe được câu này của anh, Hạ Thiên Tinh lập tức mỉm cười, đầu tựa vào khuỷu tay anh, hai tay ôm vòng quanh hông của anh, lúc này mới yên lòng đi vào giấc ngủ.

...

Vân Tưởng đi rồi, đi rất dứt khoát.

Ba ngày sau, làm lễ tang.

Lễ truy điệu, cũng coi như là rất vắng vẻ. Cũng không có ai khác, chỉ là đều nể mặt Lan Đình phu nhân mà đến để có mặt.

Những chiến hữu trước kia của Lan Chiến, lúc này cũng không có ai xuất hiện.

Lan Diệp quỳ trong hội trường để linh cữu, tràn đầy thê lương. Người cũng đờ đẫn, quỳ ở bên cạnh cúi lạy trả cho mỗi người đến thắp hương. Người đến là ai, nói cái gì, cô ta cũng im lặng không nghe thấy, cũng không thể nghe hiểu.

Vốn dĩ Hạ Thiên Tinh có thể không cần có mặt, nhưng cơ thể của Lan Đình phu nhân thực sự không thể chịu được, cần có người ở bên cạnh chăm sóc.

Cả quá trình Hạ Thiên Tinh đều ở bên cạnh bà. Không biết có phải là do không khí quá u ám, hay là nhiệt độ thật sự quá thấp, trong linh đường vô cùng lạnh lẽo, gió từ cửa sổ khép kín thổi tới, lạnh thấu xương.

Cô khoác chiếc áo khoác lông cừu cho Lan Đình phu nhân, lại cầm tấm thảm lông phủ lên hai đầu gối của bà. Có khách đến nói lời nén bi thương với bà, Lan Đình đều bắt tay, nói lời cảm ơn.

Vào buổi sáng, hai anh em của Dư Trạch Nghiêu đều đến. Bởi vì Dư Trạch Nghiêu xuất hiện, Lan Diệp đã đại náo trong linh đường một trận, nước mắt chảy cả ngày không dứt, bởi vì Dư Trạch Nghiêu mà khóc lóc vô cùng thảm thiết.

Mối quan hệ của Dư Trạch Nam và Lan Đình phu nhân vẫn luôn rất tốt, mấy hôm nay bà nằm trong bệnh viện, Dư Trạch Nam cùng đến thường xuyên. Lúc này gặp phu nhân khó chịu ngồi ở đó, trong lòng anh cũng không được dễ chịu. Khi Dư Trạch Nghiêu đi, anh cũng không đi theo, buổi trưa, cùng Lan Đình phu nhân và Hạ Thiên Tinh ăn xong bữa trưa mới rời khỏi.

Buổi chiều, Bạch Dạ Kình đến.

Không đi cùng với rất nhiều người như lúc trước. Lần này anh chỉ đưa theo Thụy Cương và Lãnh Phi. Ba người, đều cùng mặc áo sơ mi trắng, vest đen nghiêm trang.

Sắc mặt nghiêm túc.

Bạch Dạ Kình vẫn đi ở phía trước như thường lệ.

Ngoài linh đường, Hạ Thiên Tinh thấy được anh, gần như là lập tức đứng dậy chạy về phía anh.

“Cả ngày đều bận rộn, cho nên lúc này mới đến được!” Bạch Dạ Kình nắm tay của cô, cau mày: “Sao lại lạnh như vậy? Không có bếp lửa?”

“Có lò sưởi!”

Bạch Dạ Kình ủ tay cô trong lòng bàn tay: “Lan Diệp sẽ không đối xử với em như thế đâu.”

“Không. Mẹ em ở đây, bây giờ cũng không dám đối xử với em như thế đâu.”

Lan Diệp của trước kia là thiên kim tiểu thư được Lan Chiến hứng trong lòng bàn tay, chưa từng phải động tay mưu sinh gì cả, hôm nay Lan Chiến bị bắt, bắt kì lúc nào cũng có thể bị xử tử hình, một tài khoản vô cùng lớn cũng đã bị đóng băng, nhà cũng đã bị dán giấy niêm phong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui