Phó Dật Trần nghiêng ngả lảo đảo ngã vào sô pha.
Cả người như đột nhiên bị người rút mất linh hồn.
Tay chân lạnh lẽo.
Anh sờ soạng lung tung trên người mình một lúc lâu, cuối cùng cũng mò ra bao thuốc lá và bật lửa, đốt một điếu thuốc. Hít sâu một hơi, cay đến yết hầu phát đau. Đau đến hốc mắt, lập tức nhanh một màu đỏ đậm.
Anh đã lâu không hút thuốc.
Từ khi bên cạnh cô, anh không động đến thuốc lá nữa.
Chỉ nghĩ thuốc lá như ma túy có thể khiến mình quên đi cơn đau này, nhưng hút vài hơi, cơn đau nơi ngực chẳng hề giảm bớt, ngược lại càng ngày càng kịch liệt, càng lúc càng khó chịu nổi.
Không biết lấy hút bao nhiêu điếu thuốc rồi, cũng khoảng tầm hơn mười điếu, cửa phòng vốn đóng chặt đột nhiên lại hé ra.
Tiếng mở cửa cũng không lớn. Nhưng trong bóng tối lại đặc biệt rõ ràng.
Phó Dật Trần chậm rãi ngẩng đầu lên. Cả người vẫn cứng ngắc.
Bên trong cánh cửa, ánh lửa mong manh le lói chiếu lên khuôn mặt tăm tối của anh.
Mà cô đứng ngoài cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn kia tái nhợt. Hai mắt sưng đỏ giống quả hạch đào.
Có lẽ...
Cô không chịu nổi chấn động như vậy, càng chịu không nổi anh như thế cho nên mới khóc thành như vậy.
Phó Dật Trần thở dài, dùng sức dụi điếu thuốc đang kẹp trên đầu ngón tay vào gạt tàn. Vì quá dùng sức, tay run lên.
Lửa tắt, một ánh sáng cũng không có.
Tối tăm giống như đôi mắt anh bây giờ.
Trì Vị Ương nhìn qua, nhìn gạt tàn đầy tàn thuốc, trái tim xoắn chặt, tay xiết chặt cánh cửa, hô hấp cũng nặng nề.
Mới ngắn ngủi vài tiếng đồng hồ, anh sao lại hút nhiều thuốc như vậy, sao lại không để ý đến sức khỏe của mình như thế?
“Anh mở cửa sổ, em vào phòng đi, như vậy không ngửi thấy mùi thuốc.” Phó Dật Trần một lúc lâu mới lấy lại thanh âm của mình.
Tiếng nói ám ách, khô khốc.
Dường như phải chịu đựng rất nhiều đau đớn.
Anh thở sâu, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt cũng không đối diện tầm mắt cô.
Anh đến bên cửa sổ, mở nó ra. Gió lạnh tiến vào, mùi thuốc trong phòng tán đi không ít, nhưng lại có chút lạnh lẽo.
Anh thanh tỉnh lại, đứng bên cửa sổ, ánh mắt nặng nề nhìn ra ngoài.
Giờ cũng đã qua năm mới hơn mười ngày, không khí năm mới trong thành phố cũng bớt đi nhiều, đèn đêm cũng tắt đi không ít.
Ánh mắt anh cũng tối tăm cực điểm, không một tia sáng. Sau một lúc lâu, mới lại tiếp tục mở miệng: “Khi nào em định đặt vé máy bay?”
Trì Vị Ương chấn động.
Ngón tay nắm chặt cửa, ánh mắt phiếm hồng, vừa quật cường vừa không cam lòng theo dõi anh: “Anh nói vậy là có ý gì?”
Ánh mắt Phó Dật Trần lúc này mới từ từ chuyển động, nhìn lên khuôn mặt Trì Vị Ương, sâu thẳm lại phức tạp nhiều tình cảm, trộn lẫn thống khổ đau đớn, môi anh giật giật, hình như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng...
Lại chỉ nói: “Em sắp xếp thời gian đi, anh đặt vé máy bay cho em, đến lúc đó anh sắp xếp ca phẫu thuật, tiễn em tới sân bay.”
Hốc mắt Trì Vị Ương ậng nước. Là tiễn cô ra sân bay, mà không phải cùng cô ra sân bay, cùng đi với cô.
Cô hung hăng nhìn chằm chằm Phó Dật Trần, trừng anh tầm hai phút. Hai phút đó đối với cả hai người mà nói đều là giày vò không thôi.
Không khí dường như ngưng kết thành băng, ngay cả hô hấp cũng trở nên thật nặng nề.
Cuối cùng, vẫn là Trì Vị Ương mở miệng trước.
“Bác sĩ Phó bận rộn như vậy, làm sao lại không biết xấu hổ nhờ anh đưa đi, để tôi tự đi vậy.” Giọng cô kỳ quái, khóe môi gợi lên độ cung vừa trào phúng vừa chế nhạo. Để bày tỏ phẫn nộ của mình, cô đến chỗ hành lý đã chuẩn bị xong, xách theo nó bước ra ngoài.
Đi hai bước lại quay đầu lại. Cũng không thèm nhìn Phó Dật Trần một cái, dùng sức nắm hộ chiếu trên tay, lại lần nữa nhanh chóng bước đi.
Quay người lại, hốc mắt liền đỏ. Một quyển hộ chiếu bình thường bị cô xiết đến nhăn nheo.
Tên khốn Phó Dật Trần này!
Nếu anh không đuổi theo, cô thật sự nghỉ chơi với anh luôn! Quản cái gì mà quá khứ, tình thâm với anh đều cút hết đi, bà đây cũng không hiếm lạ!
Trì Vị Ương vừa ở trong lòng căm giận mắng, vừa đổi giày xông ra ngoài. Cửa bị đóng sầm một tiếng, Phó Dật Trần cũng không đuổi theo.
Tên khốn!
Đồ xấu xa!
Ngón tay Trì Vị Ương ra sức ấn thang máy, dỗi hờn chọc chọc, như là hận không thể chọc cho gãy ngón tay luôn.
Cửa bị đóng sầm một cái.
Tiếng động kia rất mạnh, giống như nện lên tim Phó Dật Trần, khiến anh đau đớn.
Anh cứng người tại chỗ thật lâu.
Tay đặt lên cửa sổ nắm chặt, lại buông ra, lại nắm chặt.
Giây tiếp theo, bỗng lao ra ngoài như một viên đạn. Lại như quên mất cái gì vội lộn lại, chụp lấy chìa khóa xe trên bàn.
Vốn tưởng cô đã xuống lầu, nhưng mở cửa ra, nhìn thấy thân hình quen thuộc kia, trái tim vốn treo cao như được thả lỏng.
May quá!
May em ấy còn chưa đi!
Trì Vị Ương tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình vừa mới để lỡ thang máy một lần. Bây giờ thấy anh ra, lần thang máy thứ hai cũng tới, cô gần như nổi giận đùng đùng lập tức kéo vali vào. Phó Dật Trần theo bản năng cũng xông lên.
Cửa thang máy đóng lại.
Cô nhấn tầng một. Vốn tưởng Phó Dật Trần sẽ ngăn mình lại, nhưng anh chỉ thống khổ ánh mắt nặng nề nhìn cô một cái, sau đó..
Thờ ơ...
Thờ ơ!
Tên khốn này!
Thật sự muốn đuổi cô đi hả?
Anh thật ra là xuống lầu mua thuốc lá, căn bản không phải đuổi theo mình?
Trong lòng Trì Vị Ương tức muốn chết, cô thật sự bị anh làm cho tức sắp khóc luôn rồi. Sao lại có tên đàn ông đáng hận như vậy chứ? Lúc muốn cô tới, trực tiếp đến nhà túm cô tới đây. Bây giờ không muốn nhìn thấy cô nữa thì trực tiếp mở miệng đuổi cô, cũng không thèm để ý trong bụng cô có con anh hay không!
Hai người trong thang máy, một đường không nói gì.
Trì Vị Ương không nói lời nào, Phó Dật Trần cũng không nói.
Trong thang máy, không khí buồn bực khiến người ta không chịu nổi. Trên đường, thang máy dừng lại, một gia đình khác bước vào, hai người bị chia cách. Trì Vị Ương đứng trong góc, cúi đầu nhìn mũi chân mình, cũng không thèm liếc Phó Dật Trần một cái.
Cô không biết, toàn bộ hành trình ánh mắt Phó Dật Trần vẫn dừng trên người cô, nặng như vậy, sâu như vậy.
Không biết qua bao lâu, lâu như cả thế kỷ vậy, thang máy môn đinh một tiếng mở ra. Chờ người đứng trước đi khỏi, Trì Vị Ương kéo vali bước ra bên ngoài.
Gió lạnh thổi tới, cô lạnh đến lùi một bước theo bản năng. Không ngờ Phó Dật Trần lúc này lại dán sau đứng cô, cô lui một bước, tình cờ lại lùi vào trong lòng anh.