Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Buổi chiều, Bạch Dạ Kình đưa Hạ Đại Bạch và Hạ Thiên Tinh trở về phủ tổng thống trước. Trước khi đi, Bạch Dạ Kình bị ông cụ gọi đến thư phòng, ân cần dạy bảo một trận, mười phút sau, vẻ mặt rất kỳ quái mà đi ra.

Hạ Thiên Tinh cầm áo khoác, dắt con trai, đứng ở cửa chờ anh.

Thấy vẻ mặt kỳ lạ của anh, hỏi anh: “Sao nhìn sắc mặt của anh có vẻ không được tốt vậy?”

“Được con trai của em tặng đấy!” Bạch Dạ Kình cầm áo khoác, khoác lên trên vai của mình. Khi vừa sửa lại cổ áo, vừa nheo mắt lại liếc nhìn gương mặt vô tội của Hạ Đại Bạch ở bên chân.

“Có liên quan gì đến Đại Bạch?” Hạ Thiên Tinh khó hiểu.

“Đúng thế, có liên quan gì đến con chứ?” cậu bé ngẩng đầu lên phụ họa. Cậu rất oan ức, không tốt đâu.

“Ông cụ dặn anh, bây giờ em là phụ nữ có thai, phải chú ý đến em hơn, ít chơi S cổn!”

Bạch Dạ Kình nói xong lời này, toàn thân của Hạ Thiên Tinh cũng bối rối thật lâu, gương mặt đỏ như quả cà chua.

Hạ Đại Bạch mơ màng chớp chớp hai mắt, hỏi: “Đại Bảo, S cổn là gì?”

Giọng nói trong trẻo của cậu bé cũng không hề thấp.

Bà cụ và Trầm Mẫn đưa bọn họ ra đều đang đứng ở cửa, đều nghe thấy cả. Bọn họ cũng cảm thấy khó xử, huống chi cô lại là người trong cuộc.

Hạ Thiên Tinh có một loại kích động đến mức muốn tự sát, gương mặt trở nên đỏ bừng, xoay người đi khỏi. Không, là cô đang có một loại cảm giác muốn bỏ chạy vào đồng hoang.

Hạ Đại Bạch vẫn rất cố chấp, hỏi: “Tiểu Bạch, tại sao đột nhiên Đại Bảo lại đi, có phải mẹ biết S cổn là gì không?”

“Mẹ biết, rất rõ.”

“Vậy tại sao mẹ không nói cho con biết.”

“Đợi sau này khi con trưởng thành, tự con sẽ biết.”

“Là trò chơi sao?”

“Uhm!” nghĩ một hồi, hẳn cũng coi như là một trò chơi đi, trò chơi giữa vợ chồng.

“Vậy ba và Đại Bảo đã từng chơi rất vui sao?”

“...” Bạch Dạ Kình nghĩ đến việc tối đêm đó, dường như như thế: “Chơi rất vui.”

Rốt cuộc Hạ Thiên Tinh cũng không chịu nổi nữa, xoay mặt lại lườm anh, phát điên lên: “Bạch Dạ Kình!”

Tại sao anh lại có thể mặt dày mày dạn mà thảo luận với con trai về loại vấn đề này, mặt còn không đổi sắc.

Hạ Thiên Tinh thật sự vô cùng giận dữ, cả đường trở về cũng không để ý đến anh. Nhưng, đến khi xuống xe vào nhà, nhìn thấy bó hoa kia thì giận dữ cũng tan biến. Giống như nâng một của báu, đi vào, vui vẻ cắm vào bình hoa.

Hạ Đại Bạch ở bên cạnh vừa ăn kẹo que, vừa hỏi cô: “Tiểu Bạch cầm hai bó hoa như thế này để lấy lòng mẹ đó.”

“Cũng đúng.” Hạ Thiên Tinh ngửi, cảm thấy thơm đến mức không thể tưởng tượng nổi. Vừa dạy con trai ở bên cạnh: “Đây là chiêu dỗ dành phụ nữ, con có thể học hỏi. Sau này khi quen bạn gái, có thể mua hoa tặng cho con bé.”

Hạ Đại Bạch lắc đầu: “Tầm thường.”

“...” bị ghét bỏ, Hạ Thiên Tinh vô cùng không vui. Đưa tay vỗ đầu con trai: “Con gái thích những thứ tầm thường như thế, con sẽ không hiểu đâu.”

Suy nghĩ của phụ nữ, cậu hiểu được mới là lạ.

Hạ Thiên Tinh cắm hoa xong, lại cúi mắt nhìn hai tờ chứng nhận kết hôn. Nhớ đến Hạ Quốc Bằng và bà nội ở nhà họ Hạ. Vốn dĩ cuối năm thì cũng phải đi sang kính thăm bọn họ, nhưng, sau đó lại xảy ra việc đính hôn làm cản trở.

Bây giờ đã nhận giấy chứng nhận, vẫn nên đi đến báo với họ một tiếng.

Cô cầm điện thoại gọi cho Bạch Dạ Kình, xin phép: “Em muốn ra ngoài một chuyến.”

“Đi đâu?”

“Về nhà họ Hạ. Vốn dĩ năm mới cũng nên đi rồi, bây giờ đã nhận được giấy kết hôn, vẫn nên đến chào hỏi một tiếng.”

“Vẫn còn qua lại với họ.”

“Trước kia khi mang thai, thực ra cũng có oán giận. Nhưng cho dù thế nào, ít nhất em cũng mang họ Hạ.” Hơn nữa, dù sao mình cũng được nhà họ Hạ nuôi dưỡng. Nếu không có bọn họ, nhiều năm như thế, có lẽ cô cũng không biết phải sống lang thang ở chốn nào rồi.

“Bạch phu nhân, bây giờ em chính là họ Bạch.” Bạch Dạ Kình nhắc nhở.

Bất kể là theo họ chồng, hay là mang họ ba ruột, thì bây giờ thực sự cô cũng mang họ Bạch. Hạ Thiên Tinh không phản bác, chỉ hỏi: “ Vậy rốt cuộc là anh có để cho em đi hay không?”

“Nên để anh cùng đi với em.”

“Anh bận việc, lần sau còn cơ hội mà.”

“Sẽ cho tài xế đến đưa em đi, bất kỳ lúc nào cũng phải chú ý đến mình là phụ nữ có thai đấy!”

Lấy được sự đồng ý của anh, lúc này Hạ Thiên Tinh mới tắt điện thoại, yên tâm đi ra ngoài.

Hạ Đại Bạch cũng đi theo bên cạnh cô.

Thật ra Hạ Đại Bạch không thích người của nhà họ Hạ lắm, từ bé, Hạ Quốc Bằng và bà cụ cũng không niềm nở với cậu bé, không giống như ông cụ và bà cụ của nhà họ Bạch, cho nên lát nữa phải đi tới nhà họ Hạ, cậu cũng không vui vẻ gì.

Nhưng, nếu để cho Hạ Thiên Tinh đi một mình, cậu bé càng không vui.

Xe, chạy thẳng một mạch đến nhà họ Hạ.

Tài xế cầm từng món quà đặt trong cốp xe ra, xách đi vào cửa.

Hạ Thiên Tinh dắt Hạ Đại Bạch đi vào, vào đến biệt thự, yên tĩnh, không một âm thanh. Bầu không khí thật sự không hề giống như vừa đón năm mới, không náo nhiệt, ngược lại, vô cùng yên tĩnh.

Cô nhớ, bình thường chỉ cần cô đứng ở chỗ này, Lý Linh Nhất đã lao ra giống như gặp phải đại địch.

Nhưng hôm nay.

Thật sự chính là cảnh còn nhưng người đã mất.

Yên tĩnh thì đã yên tĩnh, nhưng lại khiến cho lòng người hoang vắng. Ngay cả cô cũng cảm nhận được như thế, thực sự không biết ba và bà nội ở trong đó thì có cảm nhận gì nữa. Nghĩ đến đây, cũng không thoải mái.

“Đại tiểu thư!”

Ngay lúc này, chị Vương người giúp việc của nhà họ Hạ từ phía sau chạy vào trong sân, vừa nhìn thấy cô, vô cùng mừng rỡ: “Sao cô lại đến đây?”

“Đến chúc tết! mặc dù đã muộn rồi.”

“Nếu ông và bà cụ biết cô đến, nhất định sẽ rất vui.”

Hạ Thiên Tinh bảo tài xế đặt quà lên chiếc sô pha ở bên cạnh, vừa nhìn xung quanh một vòng, vừa hỏi: “Chị Vương, sao chỉ có một mình chị thế?”

“Phải, từ sau chuyện của nhị tiểu thư và phu nhân, trong nhà chỉ còn lại ông và bà cụ, cũng không cần dùng quá nhiều người giúp việc, cho nên đều cho nghỉ việc rồi.” chị Vương thở dài: “Hôm nay cũng rất lạnh lẽo buồn tẻ.”

Hạ Thiên Tinh cũng không trả lời.

“Đại tiểu thư, cô và tiểu thiếu gia ngồi một lát nhé, tôi đi nói với ông một tiếng. Nhưng, lúc này bà cụ vẫn còn đang ngủ.”

“Uhm, không vội. Bà nội thì không cần đánh thức, bà đã già để cho bà ngủ đi.” Hạ Thiên Tinh căn dặn một vài câu.

Hạ Thiên Tinh dắt con đến ngồi lên sô pha. Giúp Hạ Đại Bạch cởi áo khoác và khăn choàng. Hạ Đại Bạch xoa xoa hai tay, đưa đến bên miệng thổi phù phù: “Đại Bảo, nơi này lạnh chết đi được.”

“Đại Bảo sưởi ấm cho con.” Hạ Thiên Tinh ủ chặt tay của con trong lòng bàn tay mình.

Nơi này thật sự rất lạnh. Không có lửa, cũng không có lò sưởi. Xem ra, hai vị chủ nhân cũng rất ít khi ở trong phòng này.

Hạ Thiên Tinh thầm nghĩ, trong lòng vô cùng thổn thức.

“Thiên Tinh!” Hạ Quốc Bằng từ trong thư phòng trên lầu đi xuống, nhìn thấy cô, cũng vô cùng mừng rỡ.

Hạ Thiên Tinh vội vàng đứng dậy, gọi một tiếng: “Ba!”

Cô cúi đầu nhìn Hạ Đại Bạch, Hạ Đại Bạch cũng nghe lời mà gọi một tiếng ông ngoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui