“Ba mẹ đang nói chuyện ở trong, em lo là em và Đại Bạch ở đó, hai người họ sẽ lúng túng, cho nên đi ra ngoài tản bộ.”
Bạch Dạ Kình khẽ gật đầu, xem như đã hiểu, cũng không hỏi nhiều.
Một lát sau, anh ghé mắt nhìn cô. Quần áo trên người cô làm anh nhíu mày: “Sau này ra ngoài mặc áo bông vào, nếu không không được phép ra cửa.”
“Mặc áo bông mình giống như trái banh, khó coi.” Cô gái đều rất thích đẹp.
Bạch Dạ Kình trừng cô: “Bây giờ em đã là phụ nữ có chồng, còn nghĩ đẹp mắt khó coi, là muốn mặc cho ai nhìn?”
“Phụ nữ có chồng không thể làm đẹp sao? Vậy bây giờ anh đã là đàn ông có vợ, sao làm mình đẹp trai như vậy. Đây là đẹp trai cho ai nhìn?” Hạ Thiên Tinh không cam lòng yếu thế, tranh thủ chủ quyền của mình.
Bạch Dạ Kình lơ đãng: “Sau này anh mặc gì đều do em chọn.”
Chuyện đã quyết, không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định.
Từ nay về sau, Bạch phu nhân lại thêm một danh hiệu cố vấn trang phục.
Bạch Dạ Kình lái xe đến trước cửa Hạ gia. Hạ Quốc Bằng và lão phu nhân ra đón, dù sao thân phận vân là Tổng thống, luôn có chút vua tôi, cộng thêm chuyện Hạ Tinh Không và Lý Linh Nhất, Bạch Dạ Kình xưa nay không phải là người không so đo, cho nên không nói nhiều.
Trầm Mãn chào tạm biệt Hạ gia, Hạ Đại Bạch cũng buồn ngủ không dứt, nên nhóm người không ở lại nữa. Tài xế vốn đưa Hạ Thiên Tinh đến, được an bài đưa Trầm Mẫn về Chung Sơn, Hạ Thiên Tinh đi xe Bạch Dạ Kình.
Lão phu nhân và Hạ Quốc Bằng đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, hai người vào biệt thự, mặc dù khắp nơi là quà bọn họ tặng, nhưng phải đối mắt với ngôi nhà vắng lạnh.
Hạ lão phu nhân thở dài: “Con và Trầm Mẫn nói chuyện thế nào? Còn có khả năng hay không?”
Tâm tình Hạ Quốc Bằng không tệ: “Mặc dù bà ấy vẫn chưa chịu gật đầu nhưng con cảm thấy con cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng.”
“Để tâm nhiều hơn.”
Hạ Đại Bạch vừa lên xe liền mệt lả, trong chốc lát bắt đầu lim dim, thở đều đều ngủ dần. Hạ Thiên Tinh sợ bé lạnh, cởi áo choàng dài trên người mình ra, đắp cho bé.
Ngay sau đó Bạch Dạ Kình cởi áo khoác trên người mình, ném qua cô.
“Mặc vào.”
Cùng lắm chỉ có hai chữ. Nhưng thấy đứa nhỏ ngủ an ổn, anh lái chậm lại rất nhiều, tránh thắng gấp.
“Thật ra lò sưởi trên xe rất tốt, em cũng không lạnh.”
Bạch Dạ Kình nhìn cô, nhắc nhở: “Phụ nữ có thai.”
Hạ Thiên Tinh ngoan ngoãn mặc áo vào. Hiện tại cô không thể làm gì, bị cảm cũng không được, không suy nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng. Nếu thật sự có bất ngờ gì, cô chết ngàn lần không hết tội.
Bạch Dạ Kình đột nhiên nói: “Đã phán quyết Lan Chiến.”
“Tử hình sao?”
“Ừ.” Bạch Dạ Kình gật đầu, từ trong kính chiếu hậu nhìn Hạ Đại Bạch. Trong thế giới của trẻ con, tử hình vẫn tương đối tàn khốc, anh cũng không muốn cho đứa nhỏ nghe thấy. Cũng may bé đang ngủ say, không thức giấc.
“Lan Diệp định lúc nào xuất ngoại, mẹ có nói với anh không?”
“Nói là chờ phán quyết Lan Chiến, thi hành xong, cô ta mới đi.”
“Là hai ngày sau.” Bạch Dạ Kình nói.
Hạ Thiên Tinh gật đầu, không lo cho Lan Diệp, chỉ lo mẹ mình đến lúc đó sẽ có tâm tình gì.
Cô lắc đầu, ném buồn rầu đó đi, nói: “Chúng ta không nói đến chuyện không vui này.”
“Nói chuyện vui vẻ?” Bạch Dạ Kình ghé mắt, thờ ơ hỏi: “Chuyện kết hôn thì sao?”
Cô cười: “Cảm thấy tạm được.”
“Chỉ tạm được?”
Cô nhẹ nhàng đến gần, quyến luyến tựa đầu lên vai anh. Tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ. Ánh đèn mờ mờ, hình ảnh nhanh chóng chuyển đổi, cô cảm thấy hoa cả mắt, nhưng cười xúc động: “Gần đến mùa xuân rồi.”
Mùa xuân còn chưa đến, trong lòng đã đầy mùa xuân.
Có ấm áp, nhẹ nhàng hạnh phúc.
Mấy ngày sau, tất cả mọi người bắt đầu chuẩn bị hôn lễ cho Bạch Thanh Nhượng và Lan Đình. Nơi tổ chức đã sớm náo nhiệt, bắt đầu lập cảnh hôn lễ.
Trong vui mừng, Lan Chiến bị xử bắn.
Lúc chết, hai mắt vẫn mở to, giống như làm thế nào cũng không cam lòng.
Lan Diệp và Lan Đình đứng chờ bên ngoài. Người sống sờ sờ đi vào, lúc ra, đã là thi thể lạnh như băng.
“Phải đi rồi.” Hồi lâu, Lan Đình mới mở miệng.
Giọng nói cũng khàn khàn, mang theo thống khổ khó tả.
Lan Diệp giống như cái xác biết đi, nghe Lan Đình nói, xoay người ngồi lên xe. Người đi theo kéo vali cô ta để vào cóp sau.
Lan Diệp không rơi một giọt nước mắt.
Thấy Lan Đình khổ sở lau nước mắt bên cạnh mình, liền châm chọc: “Cô, cần gì phải tỏ vẻ đau khổ vì ba cháu chết, chỉ sợ cô cũng như Hạ Thiên Tinh vậy, không biết vui vẻ bao nhiêu.”
Giọng nói cô ta nhẹ bỗng, không có khí lực.
Lan Đình biết cô ta đang rơi vào ngõ cụt, không muốn nói quá nhiều với cô ta, chỉ nói: “Hôm nay con đến nước T phải thu lại tính tình mình, bên ngoài không thể so với ở nhà trước kia.”
“Đúng vậy, biết rõ bên ngoài không thể so với ở nhà, nên mới đưa cháu ra nước ngoài. Đúng rồi, vì con gái bảo bối kia của dì mà.” Lan Diệp cười, hơi xoay người nhìn Lan Đình, ánh mắt kia khiến người khác cảm thấy không lạnh mà run.
“Cô, cô nói xem, ba mẹ cháu ở trên trời có mắng cô không có lương tâm hay không?”
“Lan Diệp.”
Lan Diệp khẽ hừ một tiếng, muốn nói gì, tựa như chán ghét: “Được rồi, cô không cần giải thích gì, cháu đều biết.”
Cô ta nhắm mắt, đến lúc này, trên lông mi mới có chút ướt át: “Nếu không có Hạ Thiên Tinh, hiện tại cô nhất định sẽ không đưa cháu ra nước ngoài.”
Xe chạy đến sân bay.
Lan Diệp vừa nghĩ đến cuộc sống không nơi nương tựa của mình ở đất nước xa lạ kia, oán hận trong lòng đối với Hạ Thiên Tinh càng sâu hơn. Nếu không có Hạ Thiên Tinh, Lan Đình nhất định sẽ thương yêu cô ta nhất. Là con cháu duy nhất của Lan gia, sao bà có thể đưa cô ta ra nước ngoài.
Nhưng Hạ Thiên Tinh xuất hiện. Cô không cần làm gì, chẳng những ngay cả Bạch Dạ Kình cũng bị cướp đi, ngay cả cô cô ta cũng bị cướp đi.
Không cam lòng.
Sao có thể cam lòng?
Lúc xế chiều, Hạ Thiên Tinh đang ở nhà thử bánh kẹo cưới.
Kể từ khi Đường Thương biết Tổng thống tổ chức hôn lễ cho ba mẹ vợ mình, liền mang bánh cưới đến, tự đề cử mình muốn đến tham gia. Dĩ nhiên, Phủ Tổng thống không phải là nơi muốn vào là vào, cuối cùng Hạ Thiên Tinh chọn vài cái mình cảm thấy không tệ, cho bọn họ đem vào Phủ Tổng thống.