Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

“Ngu An, nơi này là bệnh viện.” Dạ Kiêu nhẹ nhàng nhắc nhở một câu, lông mày rậm nhíu chặt.

Ngu An không dám lớn tiếng nói chuyện nữa.

Người trong lòng Dạ Kiêu đương nhiên Bạch Túc Diệp biết.

Cô gái yếu ớt dựa vào lòng Dạ Kiêu, mái tóc đen như mây, tự nhiên xõa xuống, chỉ hơi lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú.

Rõ ràng nhìn thấy đang cực kì đau đớn, cả khuôn mặt đều là mồ hôi lạnh. Cô đau sắp bất tỉnh nhân sự, hai tay ôm chặt ấy quần áo Dạ Kiêu, miệng nhỏ nhắc đi nhắc lại tên người cô ta yêu.

Dạ Kiêu...

Dạ Kiêu cúi đầu nhìn, ánh mắt đầy thương cảm, trái tim đập loạn nhịp. Ánh mắt nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn như nhìn thấy dược thời gian mười năm trước.

Bọn họ...

Thật sự quá giống...

Ngay cả lúc đau đớn cũng vậy, mỗi cái nhăn mi đều làm cho anh cảm thấy Thiên Tinh hoảng hốt.

Bộ dạng này của Dạ Kiêu ở trong mắt người ngoài chính là bộ dạng thâm tình khẩn thiết, so với bộ dạng lãnh khốc vừa nãy càng mê người hơn, đám y tá vây quanh vừa tò mò vừa hâm mộ nhìn cô gái nhỏ trong lòng anh.

Là dạng phụ nữ nào có thể khiến cho người đàn ông lãnh khốc như vậy quan tâm thành bộ dạng đó?

...

Bộ dạng đó cũng bị Hạ Thiên Tinh nhìn vào trong mắt, cô gái trong lòng làm cho cô cảm thấy giống chị Túc Diệp, nhưng mà cảm không phải tương tự như thế. Cô gái trong lòng Dạ Kiêu so với chị Túc Diệp mà nói nhìn yếu ớt hơn nhiều lắm, có lẽ càng dễ kích thích đàn ông muốn bảo vệ hơn đây mà.

Đương nhiên tình cảnh này Bạch Túc Diệp không bỏ qua.

Cô là người có tâm lý cường đại, là một chút loạn nhịp thôi thì sắc mặt lại bình tĩnh trở lại. Nhưng mà Hạ Thiên Tinh vẫn cảm nhận được hô háp của cô ấy nặng hơn.

Dạ Kiêu ôm Nạp Lan tới gần mới phát hiện cô gái ngồi trên hành lang dài, anh ngẩn ra, hàng lông mày nhíu chặt hơn rồi. Sao cô lại ở bệnh viện? lại bị bệnh rồi hả?

Dạ Kiêu muốn nói gì đó nhưng còn chưa mở miệng thì cô đã tự nhiên đứng lên, nhẹ nhàng chào hỏi: “Trùng hợp quá.”

Nụ cười nở rộ trên khuôn mặt cô.

Giống như không nhìn thấy cô gái trong lòng anh đang ôm. Không, không phải không thấy mà căn bản không thèm để ý.

Dạ Kiêu trầm mặt.

Hô hấp nặng nề.

Cuối cũng không thèm nhìn các cô nữa mà cả người căn lên, lạnh lùng nhìn thoáng qua cô. Ngu An ở sau lưng anh ngay cả chào hỏi cũng không thèm chào với cô.

Cô cô đơn nở nụ cười, lại cúi đầu thấp hơn. Hít một hơi thật sâu, chỉnh sửa cho tốt cảm xúc. Nhưng mà chưa ngẩng đầu lên thì nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên:”Túc Diệp”

Bạch Túc Diệp ngẩn ra.

Âm thanh này...

Cô ngẩng đầu xoay người lại, chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi dịu dàng bước về phía các co.

“Vân Xuyến?” Bạch Túc Diệp kinh ngac: “Sao anh lại ở đây?”

“Em nói em ở bệnh viện cho nên anh đoán em nhất định sẽ ở bệnh viên Bối Viễn. Không phải nhà em có người lớn nằm viện sao? Anh tới thăm hỏi một chút, hiện tại tình huống người nhà em thế nào rồi?”

Trong tay người đàn ông Vân Xuyến này còn cầm một bó hoa, cực kì lịch sự.

Hạ Thiên Tinh nhìn thấy bước chân Dạ Kiêu khi nghe thấy Bạch Túc Diệp gọi hai chữ ‘Vân Xuyến’ thì dừng lại. Khuôn mặt lãnh khốc lại lãnh khốc hơn rồi. Bởi vì hai lần gặp Dạ Kiêu luôn dùng thái độ tự đại và lạnh lùng với chị Túc Diệp cho nên trong lòng Hạ Thiên Tinh cảm thấy bất bình thay cô ấy.

Cô đừng lên mở miệng: “Chị Túc Diệp, là bạn của chị sao?”

“Ừ, là Vân Xuyến.” Túc Diệp giới thiệu với Hạ Thiên Tinh, sau đó chỉ vào cô: “Đây là em dâu.”

“Xin chào.” Hạ Thiên Tinh mỉm cười chào hỏi với Vân Xuyến. Vô tình hay cố tình nói: “Lúc trước vẫn nghe ba mẹ và chị Túc Diệp nhắc tới anh, không nghĩ lại gặp mặt ở chỗ này.”

“Vậy sao?” lời này của Hạ Thiên Tinh rơi vào lỗ tai Vân Xuyến làm anh cực kì hưởng thụ, có chút thụ sủng nhược kinh nhìn Bạch Túc Diệp, đôi mắt đầy ý cười hỏi Hạ Thiên Tinh: “Túc Diệp có nhắc tới tối sao? Bọn họ nói gì vậy?”

Bạch Túc Diệp nhéo sau lưng Hạ Thiên Tinh một cái.

Hạ Thiên Tinh không nói gì thêm, chỉ dời đề tài qua: “Anh hỏi chị ấy đi, nhất định chị ấy sẽ nói rõ ràng hơn em,”

Thật ra thì có nhắc đến.

Nhưng mỗi lần nhắc đến thế nào thì nhất định Vân Xuyến sẽ không muốn nghe.

Hạ Thiên Tinh quay đầu nhìn Dạ Kiêu, nhưng mà phía sau đã không còn bóng dáng kia rồi, mà Bạch Túc Diệp ở bên cạnh cũng quay đầu.

Sau đó liếc nhìn Hạ Thiên Tinh, đáy mắt lóe lên sự cô đơn không cách nào che giấu được.

Hạ Thiên Tinh thở dài.

Có phải cô quá tự cho là mình thông minh rồi không? Nhưng mà có khống ít người đàn ông thích chị Túc Diệp không phải sao? Nếu Dạ Kiêu không có cảm giác gì với chị ấy vậy sao sắc mặt vừa rồi lại như vậy? Là cô gặp ảo giác sao?

Bạch Túc Diệp nhận lấy hoa của Vân Xuyến đưa ôm vào trong ngực.

Giữ vững Thiên Tinh mỉm cười, không muốn trong lòng mình lại xuất hiện cảm giác khó chịu.

Vân Xuyến cũng mỉm cười: “Em thích không? Nếu thích thì lần sau anh lại tặng em. Thật xin lỗi, lần này qua đây vội quá cho nên không nghĩ chu đáo.”

Bạch Túc Diệp lắc đầu: “Anh đưa hoa tặng ở bệnh viện cũng không phải dịp.”

“Vây thì sau này tặng ở bên ngoài.”

“...”Bạch Túc Diệp cảm thấy mình nói sai rồi. Vừa nãy nói vậy làm đối phương còn hiểu nhầm có lần sau nũa. Cô đang muốn mở miệng nói gì đó thì cổ tay đột nhiên bị người đằng sau nắm chặt. Cô theo bản năng xoay người, tay kia cầm hoa đánh vào người nọ. Nhưng mà hoa còn chưa chạm tới mặt đối phương thì động tác bỗng dưng dừng lại.

Khuôn mặt kia so với mùa đông còn lạnh hơn.

Ngay lúc cô còn đang ngây ngốc thì hoa bị đoạt đi. Cô nhíu mày, nháy mắt bó hoa bị đối phương ném đi, vững vàng rơi vào tay Ngu An ở đằng sau.

“Cầm vứt đi.” Chỉ mấy chữ rõ ràng, Dạ Kiêu cầm lấy tay Bạch Túc Diệp kéo đi.

“Dạ Kiêu, anh buông tay.” Bạch Túc Diệp cảm thấy cực kì xấu hổ. Hơn nữa ở còn ở mặt Vân Xuyến, huống hồ hoa này anh dựa vào đâu mà ném? Cũng không phải đưa cho anh, không đúng, là đưa cho cô thì anh càng không có tư cách ném đi.

Vân Xuyến tiến lên ngăn cản Dạ Kiêu: “Anh là ai?”

Dạ Kiêu lãnh ngạo nhìn anh, vốn không thèm để ý mà dắt tay Bạch Túc Diệp đi về phí trước. Nhưng mà không biết vì sao lại đột nhiên thay đổi chú ý dừng chân, lạnh lùng ném cho đối phương một câu: “Người đàn ông của cô ấy.”

Cỗ ngạo khí đó...

Hồn nhiên mà khí phách...

Đúng là làm cho người ta không nhịn được mà quỳ lạy.

Hạ Thiên Tinh cũng đoán được vì sao chị Túc Diệp yêu người đàn ông này. Con gái xưa nay luôn chọn yêu một người đàn ông mà mình súng bái.

Năng lực và địa vị của chị ấy, nhìn chị ấy, đàn ông muốn sùng bái chị ấy thì nhiều lắm, hiện tại muốn tìm một người để chị ấy ngước nhìn thì rất ít.

Mà hiện tại, Dạ Kiêu nhất định là một người trong đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui