“”Đỡ hơn chưa?” Không biết qua bao lâu, anh mới mở miệng lần nữa. Bàn tay to lớn đan vào tóc cô, đỡ sau gáy đem khuôn mặt nhỏ nanh của cô khỏi vai anh.
“Ừm.” Cô xuống dưới, hai tay còn quấn chặt trên lưng anh.
“Đỡ hơn thì chúng ta xuống lầu ăn chút gì đi.” Tay Bạch Dạ Kình vòng ra sau lưng nắm lấy một tay cô: “Buổi tối em không ăn gì, nghe quản gia nói, buổi chiều em còn ói ra.”
Thật ra không ăn được bao nhiêu. Mang thai hơn nữa cảm xúc không ổn định, thật sự không ăn nổi. Nhưng vì cục cưng trong bụng, cũng không muốn anh lo lắng, chỉ có thể cùng anh đi xuống.
Vì lo cho phụ nữ là cô, nhà bếp làm thức ăn đều thanh đạm.
Nhưng cô ăn được hai miếng vẫn muốn nốn ra. Không ăn được mà phải cố ăn đúng là một loại tra tấn. Bạch Dạ Kình dù hy vọng cô ăn nhiều một chút, nhưng vẫn không đành lòng ép cô, bảo nhà bếp bưng hai hạt ô mai cho cô áp chế vị chua trong dạ dày, sắc mặt cô mới đỡ hơn một chút.
Lên lầu, tắm rửa xong, Hạ Thiên Tinh không còn sức lực gì nằm vậy lên giường. Dưới ngực dưới bụng đệm hai gối đầu để tránh đè lên đứa nhỏ.
Tóc buông tán loạn trên gối.
Bạch Dạ Kình từ phòng tắm đi ra, xốc một góc chăn lên, ôm cô vào: “Ngày mai đến bệnh viện hỏi bác sĩ phụ khoa một chút, xem có thuốc gì đỡ được phản ứng khi có thai không.”
“Không sao đâu, phản ứng như vậy là bình thường.” Hạ Thiên Tinh giọng nói vô lực: “Lúc trước mang thai Đại Bạch còn nôn nhiều hơn như vậy nhiều. Giờ vẫn chịu được.”
Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói, Bạch Dạ Kình nghe vẫn cảm thấy lo lắng.
Cánh tay dài vươn tới kéo cô vào lòng.
Bàn tay rộng lớn chậm rãi nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mềm mại của cô.
“Không ngủ được?”
“Ừm.”
“Nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ đến ba em.” Ngón tay Hạ Thiên Tinh vuốt ve xương quai xanh của anh, vô thức miêu tả hình dáng khiêu gợi kia: “Anh nói, như ngày nào đó mẹ em thực sự đi rồi, anh nói xem ba em ông ấy sẽ thế nào?”
Hô hấp Bạch Dạ Kình nặng nề bắt lấy tay cô, nắm chặt trong tay, cũng không nói gì. Hạ Thiên Tinh biết tâm tư của anh, trầm mặc một lát, thở dài: “Anh nghĩ giống em.”
“Nếu đúng như vậy, đời này, bọn họ ít nhất không có tiếc nuối.” Anh cúi đầu nhìn cô: “Gặp được một người, cùng nhau đến cuối đời, đó cũng là một loại hạnh phúc.”
Lúc nói lời này ánh mắt anh sâu thẳm động lòng người.
Hạ Thiên Tinh có loại ảo giác, dường như lời này không phải cảm khái mà là nói với cô.
Cô ôm chặt anh, thì thào lặp lại: “Gặp được một người, cùng nhau đến cuối đời. Em nghĩ ngày nào đó nếu em cũng sẽ...”
Cánh tay Bạch Dạ Kình dùng sức, dễ dàng ôm cô lên người mình, khiến cô ngồi lên eo mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên, ánh mắt đối diện ánh mắt anh.
Mái tóc đen dài của cô xõa xuống quét lên mặt anh.
Ngón tay dài khớp xương rõ ràng của anh vươn lên bên phải khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vén tóc ra sau, muốn nhìn rõ vẻ mặt cô lúc này.
Rồi sau đó, thấp giọng hỏi: “Em cũng sẽ làm sao?”
Cô bình tĩnh nhìn anh, trong mắt lóe lên ánh sáng nhàn nhạt: “Về sau, có một ngày chúng ta già đến không đi được nữa, em cũng sẽ cùng anh tay trong tay cùng xuống suối vàng.”
Hô hấp Bạch Dạ Kình nặng nề, ánh mắt có chút động tình: “Giờ em là phụ nữ có thai, không được nói điềm xấu như vậy. Nhưng vì những lời này của em, anh sẽ cố gắng sống lâu một chút.”
Dừng một chút, lại nói thêm: “Em cũng thế, sống lâu một chút.”
Cô cười gật đầu.
Rồi sau đó, bị Bạch Dạ Kình áp xuống hôn lên môi cô.
Cô nhẹ nhàng “a” một tiếng, lưỡi anh tiến quân thần tốc, tiến vào càng sâu hơn.
Gặp được một người, cùng nhau đến cuối đời.
Nếu được như vậy, đây cũng là một chuyện hạnh phúc.
Hôm sau.
Sáng sớm, Hạ Thiên Tinh lại ói một lần.
Bạch Dạ Kình gọi điện cho Phó Dật Trần, Phó Dật Trần bảo anh dừng lo lắng, đó là phản ứng bình thường.
Cảm xúc Bạch Dạ Kình có chút không ổn: “Phản ứng bình thường mà nôn đến suýt nôn luôn cả mật ra như vậy hả?”
Chỉ mong phụ nữ có thai nhà bọn họ giờ không nôn ra, chính là bình thường phản ứng.
“Nếu không làm sao bây giờ phụ nữ mang thai lại khổ như vậy. Qua cửa này, còn chuyện khó chịu hơn đang chờ các cô ấy kìa.” Về chuyện này, Phó Dật Trần cũng có chút lo âu.
Gần đây lên mạng tra tư liệu chuyện sinh nở, nhất là gần đây nhiều báo cáo điều trị cho biết có nhiều phụ nữ có thai sinh tử vong lúc sinh sản, cho nên, giờ anh chỉ cần nhìn thấy ba chữ tắc động mạch liền cảm thấy như gặp ác mộng. Tuy biết chính mình lo nghĩ linh tinh, thân là bác sĩ không thể thiếu lí trí như vậy, nhưng chuyện rơi xuống đầu mình lại khẩn trương quá mức.
Ngược lại Vị Ương chuyện này bình tĩnh hơn anh nhiều, thậm chí cảm thấy anh có chút thần kinh.
Không cho cô làm cái này, cho cô làm cái kia, rất nhiều yêu cầu vớ vẩn, cô cảm thấy mình sắp không chịu nổi, mỗi ngày nằm mơ đều muốn đứa nhỏ trong bụng mau chui ra.
Bạch Dạ Kình không lấy được biện pháp hữu hiệu giúp giảm bớt nôn nghén ở chỗ Phó Dật Trần đã sốt ruột sẵn, kết quả còn bị anh nói còn chuyện càng khó chịu hơn chờ các cô ấy kích thích, ở điện thoại mắng hai chữ lang băm, cúp điện thoại.
Phó Dật Trần thật ủy khuất.
Anh cũng không phải bác sĩ phụ khoa mà chỉ là bác sĩ ngoại khoa thôi mà, cho dù lướt qua rất nhiều phương diện, nhưng cũng đâu có dính líu gì đến phụ khoa chứ. Oan đến không thể oan hơn.
Hạ Đại Bạch vẫn nhíu mày, đứng bên cạnh bồn cầu đưa khăn tay cho cô.
Hạ Thiên Tinh hít một hơi, lau môi, khuôn mặt tái nhợt miễn cưỡng cười với đứa nhỏ một cái. Hạ Đại Bạch nhăn mày càng chặt hơn: “Đừng cười, xấu chết được.”
“...” Hạ Thiên Tinh dở khóc dở cười, vọt tới bồn cầu, ngồi trên đó súc miệng: “Thấy mẹ khó chịu như vậy mà con không an ủi được vài câu sao.”
Ánh mắt Hạ Đại Bạch rơi xuống bụng cô, ngồi xuống đưa tay sờ sờ, rồi sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn giả bộ hung ác nói: “Em không được bắt nạt Đại Bảo, nếu không, chờ khi em đi ra, anh sẽ cùng Tiểu Bạch bắt nạt em, báo thù cho Đại Bảo, nghe thấy không?”
Hạ Thiên Tinh dở khóc dở cười.
“Con làm anh trai hung dữ như vậy, lỡ như em trai hoặc em gái bị con dọa không dám đi ra thì làm sao bây giờ?”
“Không thể nào!”
“Có thể đó.”
Hạ Đại Bạch dường như có chút hối hận.
Khụ khụ, thanh giọng, thẳng lưng, một lần nữa mở miệng: “Đương nhiên, nếu từ giờ trở đi em ngoan ngoãn nghe lời, anh và Đại Bảo cũng bỏ qua chuyện cũ. Nếu về sau Tiểu Bạch bắt nạt em, em yên tâm, anh và Đại Bảo sẽ bảo vệ em, giúp em bắt nạt Tiểu Bạch.”
Lần này, thanh âm ôn nhu hơn.