8 pm.
Adam ngồi dựa lưng vào bức tường trắng, thẫn thờ cô độc giữa căn phòng lạnh lẽo. Jungkook lúc này mở cửa, từ từ tiến đến cạnh. Cậu nhìn dáng vẻ hiện tại của Adam đột nhiên Jungkook như nhìn thấy hình ảnh của bản thân vào mấy năm trước, đứng trước đau thương nhưng lại bình thản đến lạ. Cậu nắm lấy tay Adam, giọng ân cần nói.
" Anh vừa điện thông báo với người nhà của em, một chút nữa họ đến tụi anh sẽ tiến hành phẫu thuật mắt cho em, đã có người hiến giác mạc cho em rồi "
" David mất rồi ạ ? ", ánh mắt vô hồn quay về hướng cửa sổ phòng bệnh, Adam nói như sắp khóc.
3
" Ừm, lúc chuyển đi đến phòng điều trị đặc biệt ", Jungkook lại càng nắm chặt lấy bàn tay của Adam, thật ra chính cậu cũng không biết bản thân hành động như vậy là để an ủi Adam hay là tự an ủi chính mình nữa.
" Lúc nãy khi nghe tiếng hét và tiếng khóc của mọi người, em đã nghe rất rõ tiếng hét đau đớn của David nhưng mắt em lại không thấy gì cả, nó chỉ có một màng trắng đục, hình ảnh không thể nào hiện rõ được. Anh có hiểu cái cảm giác muốn giúp đỡ cho người khác nhưng chính mình lại là một khuyết điểm không ? Em thật sự muốn tiến lại với cậu ấy, muốn giúp đỡ, muốn trấn tĩnh cho cậu ấy nhưng em lại chẳng thể làm gì cả, vì mắt em không thể thấy được. Vừa nãy, một mình ngồi lại trong phòng em chỉ muốn móc đôi mắt vô dụng của mình ra mà vứt đi, David đã giúp đỡ em rất nhiều vậy mà đến phút cuối em lại chẳng làm gì được cho cậu ấy, đến việc nhìn David lần cuối cũng không thể ", tiếng nói đều đều của Adam bị ngắt quãng bởi những cơn nấc từ cổ họng, từng dòng nước mắt rơi dài xuống, Jungkook ôm lấy thân người đang run lên từng hồi vì nỗi mất mát, ôm chặt vào lòng mà an ủi mà dỗ dành.
Tầm nửa tiếng sau thì gia đình của Adam đã có mặt tại bệnh viện, họ vừa vui mừng vừa thương tiếc, cúi đầu cảm ơn ba mẹ của David, ơn nghĩa này họ chắc chắn sẽ khắt cốt ghi tâm, mãi nhớ đến một tấm lòng thiện lương.
Jungkook là bác sĩ chính của ca phẫu thuật này, đứng trước cửa phòng phẫu thuật cậu hít lấy một hơi sâu để tiếp thêm dũng khí.
" Tâm nguyện cuối cùng của em anh nhất định sẽ hoàn thành "
Cuộc phẫu thuật khá khó khăn, trải qua mười mấy tiếng đồng hồ, tất cả sự cẩn trọng, tỉ mỉ đều được cậu chăm chút để vào ca phẫu thuật này. Đền đáp lại sự cẩn thận của cậu chính là kết quả thành công tuyệt đối của cuộc phẫu thuật, mắt của Adam có khả năng phục hồi lại thị lực rất cao.
----------
4.45 am.
Jungkook mệt mỏi tựa người vào chiếc ghế sofa êm ái, cậu vừa thực hiện xong một ca phẫu thuật cũng vừa hoàn thành xong một nguyện vọng. Cảm giác đã không còn đau đớn như ban đầu nữa, nỗi buồn đã lắng đọng lại. Người nhà của David cũng đã nghĩ thông thoáng hơn, họ đã dần chấp nhận được sự ra đi của đứa con đáng yêu nhưng về phần người mẹ, chắc bà ấy phải đi điều trị lại tâm lý một thời gian, cú sốc này quá lớn đối với tinh thần của bà rồi.
Đứng trước sinh tử, cậu đột nhiên cảm thấy con người đối với tạo hóa lại nhỏ nhoi biết bao, một sinh mạng đối với tạo hóa cũng chỉ bằng một hạt cát nhỏ, vô dụng và mong manh. Đôi vai gầy của cậu mỏi nhừ vì áp lực, Jungkook hơi nhăn mặt vì cơn đau nhức từ đôi vai rồi đột nhiên một hơi ấm quen thuộc chạm vào nơi đau, nhẹ nhàng xoa bóp, khiến cho nổi đau của cậu có phần nào nguôi ngoai.
" Cảm ơn anh ", Jungkook ngửa đầu về sau, mắt còn đang nhắm lại vì mệt, nhưng cậu vẫn mỉm cười với anh.
" Vất vả cho em rồi, ca phẫu thuật thành công chứ ? ", Taehyung vẫn ân cần xoa bóp đôi vai mỏi mệt của cậu, anh cuối xuống hôn lên đôi môi mềm mại, ngọt ngào như kẹo kia.
" Nó diễn ra rất suôn sẻ, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi đúng không anh ? ", vẫn trong tư thế ban nãy, Jungkook mở đôi mắt đượm những nổi buồn, lông mi dài vẫn còn ươn ướt vì dấu tích của những giọt nước mắt.
" Đúng vậy, bảo bối của anh đã làm việc hết sức tất nhiên thượng đế sẽ có một bù đắp xứng đáng với sự chăm chỉ của em rồi ", Taehyung yêu chiều, dùng chất giọng trầm ấm của mình an ủi cho cậu, sự bình yên cùng cảm giác an toàn toát ra từ anh khiến cho Jungkook phần nào dễ chịu hơn.
3
Rồi bỗng dưng, Taehyung dừng việc xoa bóp cho cậu, anh vòng lên phía trước, từ tốn ngồi xuống cạnh cậu. Anh dang rộng bàn tay ấm áp của mình, vẫn là nụ cười tỏa nắng ấy, nói với cậu.
" Em có muốn ngủ lại trong vòng tay của một người đàn ông đẹp trai như anh không ? "
1
Jungkook hơi ngơ người ra một lúc, rồi cậu bật cười, nụ cười hiếm hoi từ hôm qua đến giờ, tuy vẫn còn nét u tư và mệt mỏi nhưng nó đã chịu xuất hiện trên môi cậu. Jungkook gật gật đầu, tỏ vẻ tự hào.
" Đấy là vinh hạnh của em rồi ", Jungkook từ từ tiến vào vòng tay an toàn, thoải mái tựa vào lòng ngực yên bình của anh mà thiếp đi.
Taehyung ngắm nhìn bảo bối của mình, yêu thương nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cậu, Jungkook luôn thích những hành động như vậy, nó mang lại cho cậu cảm giác an toàn và cũng khiến cậu dễ chịu hơn rất nhiều.
-----
Hai ngày sau.
Jungkook vẫn thường xuyên ghé qua để xem xét tình trạng của Adam, hôm nay cũng vậy, cậu đang đứng viết lại những chuyển biến tích cực của Adam thì đột nhiên em ấy lại lên tiếng.
" Em muốn xuất viện "
" Không được, dù chuyển biến của em đã tốt lên nhiều nhưng em vẫn phải ở lại, anh sẽ tiện theo dõi tình trạng của em hơn ", Jungkook trả lời Adam nhưng cậu vẫn chăm chú viết từng dòng chữ lên trang giấy trắng.
" Hôm nay là tang lễ của David ", tiếng nói của Adam lần nữa vang lên nhưng lần này nó khiến cho cậu sựng người lại.
Jungkook đắn đo một lúc, rồi cậu cũng gật gù đồng ý.
" Được thôi, nhưng em chỉ được xuất viện mỗi ngày hôm nay thôi. Sau hôm nay phải trở lại để cho anh tiếp tục theo dõi, anh phải chăm sóc cho đôi mắt của em thật tỉ mỉ, em cũng hiểu lí do mà "
" Em biết, cảm ơn anh ", Adam thở nhẹ ra, nụ cười yên tâm cũng đã xuất hiện.
" Nghỉ ngơi đi, anh sẽ đi gọi điện cho ba mẹ em ngay đây. Nhớ phải đợi họ đến, đừng có hấp tấp mà bỏ trốn đấy ", Jungkook cất lại cuốn sổ nhỏ vào túi áo trắng, rồi tiến ra khỏi phòng, cậu cũng không quên dặn dò Adam.
Khi căn phòng đã trở về không gian im lặng quen thuộc của nó, lúc này Adam mới nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt của mình, cậu nói với giọng vui vẻ.
" Cảm ơn cậu, tri kỷ của tôi "
1
-------
Dòng thời gian lại nhanh chóng trôi đi, quá khứ đau thương được chôn vùi vào đáy trái tim. Nó là một kí ức buồn nhưng nó cũng là một kí ức đáng để nhớ.
Ngày 30 tháng 12, ngày cuối cùng, ngày kí ức của năm cũ. Nó cũng là ngày sinh nhật của người thương Jungkook. Hôm nay cậu đã xin được đổi ca trực, chỉ muốn về nhà để đón sinh nhật cùng tình yêu của mình.
Jungkook vui vẻ mở cánh cửa nhà ra, định sẽ cho anh một bất ngờ lớn.
" Chúc mừng sinh nhật ....", tiếng nói cậu nhỏ đi rồi tắt hẳn, vì trong căn nhà không phải là ánh đèn ấm áp cùng với tình yêu mà là một không gian tối đen, lạnh lẽo.
Jungkook có hơi hụt hẫng nhưng rồi cậu cũng bước vào nhà, đặt chiếc bánh kem xuống kệ bàn gần đấy. Cậu đi vào nhà mở đèn lên, cố tìm kiếm tình yêu nhưng lại chẳng thấy anh đâu. Sau ít phút suy nghĩ thì Jungkook cũng nghĩ ra được nơi anh đang ở, vì ngày hôm qua cậu có nói hôm nay cậu sẽ không về nhà được nên Taehyung không có ở nhà là phải. Jungkook vớ vội chiếc áo khoác gần đấy , cầm lên lại chiếc bánh kem mà rời khỏi nhà. Cậu tiến xuống hầm xe, nhanh chóng đạp chân ga để xe rời đi.
Chiếc xe đỗ lại tại hầm xe công ty, nhìn nguyên cái tòa nhà cao lớn đã tắt gần hết ánh đèn, Jungkook đột nhiên thấy hơi lạnh gáy. Vì cuối năm nên hầu hết mọi người đều đã trở về bên gia đình, chỉ có vị chủ tịch cô đơn vì bị người yêu ngó lơ mới ở lì lại đây thôi. Jungkook nhấn số tầng, chiếc thang máy chầm chậm đi lên. Chẳng hiểu là vì cái lạnh của mùa đông hay là cậu tự tưởng tượng mà Jungkook cứ cảm thấy như có nguyên một cục nước đá chạy dọc sống lưng mình vậy, đôi lúc cậu lại rùng mình.
Cánh cửa thang máy vừa mở thì cậu đã nhanh chóng chạy ra khỏi, nhanh chân đi đến căn phòng của chủ tịch. Nhẹ nhàng mở cửa tiến vào, căn phòng chỉ còn ánh sáng từ những ngọn đèn đường, những tòa nhà cao phía đối diện hắt vào. Tiến đến cạnh tình yêu của cậu, Taehyung đang nằm gục xuống bàn mà thiếp đi. Jungkook đột nhiên thấy mủi lòng, trời lạnh như vậy người khác đều về nhà quây quần bên gia đình, bên chiếc lò sưởi ấm áp vậy mà tình yêu của cậu lại cô độc ngủ lại nơi công sở như này.
Đặt chiếc bánh kem xuống bàn, Jungkook cuối người xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Bỗng một lực mạnh kéo lấy eo cậu, cả người Jungkook bị kéo ngồi xuống, ngồi ngay ngắn trên đùi của Taehyung. Jungkook xoay người lại, cậu bất ngờ hỏi.
" Anh tỉnh dậy từ khi nào thế ? "
" Từ lúc em mở cửa thì anh đã tỉnh rồi ", Taehyung vùi đầu vào hõm cổ cậu, mê mẩn hít lấy hương thơm ngọt ngào.
" Xin lỗi vì đã đến muộn. Chúc mừng sinh nhật Kim Taehyung, tình yêu tuyệt nhất đời em ", Jungkook xoay cả người lại, cậu giữ lấy mặt anh rồi hôn nhẹ lên đôi môi của anh một lần nữa.
Taehyung nhìn chăm chú vào người trước mắt, ngắm kĩ lấy từng đường nét, rồi anh mạnh mẽ ghì lấy cổ cậu, kéo cậu vào nụ hôn mãnh liệt. Hơi thở ấm nóng, và âm thanh ái ngại, ám muội vang lên đầy căn phòng.
" Anh nhớ em, nhớ em nhiều lắm "
Taehyung mê mẩn hôn lấy chiếc cổ trắng ngần, thanh tú của cậu. Bàn tay bắt đầu sờ mó những nơi nhạy cảm, anh cuối xuống cắn nhẹ vào một bên đầu ti sau chiếc áo sơ mi mỏng mà cậu đang mặc.
1
Jungkook hơi nhăn mặt vì đau, cậu đẩy anh ra, cưng chiều nhìn anh.
" Làm gì mà gấp gáp vậy chứ ? Anh không muốn ăn bánh kem sao ? ", cậu vớ tay lấy chiếc bánh kem được để gần đó, mở ra lấy ngón tay quẹt nhẹ qua lớp kem trên bề mặt, dưới ánh mắt si mê của Taehyung, cậu từ từ mút lấy ngón tay ngọt ngào của mình.
Taehyung ôm chặt lấy eo cậu, kéo cậu vào lại nụ hôn mãnh liệt, mùi vị ngọt ngọt của chiếc bánh kem vẫn còn vương lại trong khuôn miệng nhỏ nhắn của cậu, anh rời nụ hôn, cuối xuống liếm nhẹ một bên đầu ti của cậu. Ngước nhìn Jungkook với ánh mắt gợi tình, Taehyung thì thầm vào tai cậu.
2
" Tất nhiên là sẽ ăn bánh kem, nhưng anh muốn ăn theo một cách đặc biệt khác "
8