Khắp cả làng trên xóm dưới đều biết Dung Phỉ là một kẻ mù đường, mức độ mù đường đã đạt tới đỉnh cao quỷ khóc thần sầu.
Cô dì chú bác nhắc tới Dung Phỉ đều lắc đầu ngao ngán.
Cô nàng này nhìn thì không ngốc, nhưng một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, luôn bị lạc mất vài lần, mà lần nào cũng đều lạc ở mấy ngõ nhỏ trong trấn.
Nói cô ngốc, nhưng ban ngày lại rất bình thường, từ khi còn nhỏ đã là người có trách nhiệm, mấy tuổi đầu đã biết địu em gái phụ ba mẹ làm việc nhà, lớn thêm chút nữa, ba mẹ ra ngoài bán hàng, cô và em gái ở nhà trông tiệm, vô cùng tháo vát, giặt quần áo, nấu cơm,… không gì không biết.
Nhưng có một điểm khiến mọi người phải gọi là câm nín, đó là buổi tối vừa ra cửa đã lạc đường, mấy lần bị lạc ở cái ngõ sau nhà, lần nào cũng vào được không ra được, cuống cuồng khóc toáng lên, em gái Dung Nguyệt phải vào trong dẫn ra.
Chuyện này cũng không có gì lạ, nghe nói lúc nhỏ cô nàng này đi học, mỗi ngày sáng, trưa, chiều, đi và về cả thảy là sáu chuyến, bạn bè không ai dám để cô đi một mình, cảm giác phương hướng cực kém, một ngày lạc vài lần cũng không phải chuyện mới mẻ gì.
Dáng vẻ của cô nàng này không tệ, phải nói là xanh tươi mơn mởn, nhưng lại khiến hai vợ chồng họ Dung rầu thúi ruột.
Một cô nàng lơ ngơ như vậy, gả ra ngoài phải làm sao đây?
Bản thân Dung Phỉ lại thấy chuyện này không có gì phải lo cả, phải làm sao, cần làm cái gì thì làm cái đó thôi.
Suốt hai mươi năm qua, cô vẫn như thế mà có làm sao đâu? Chỉ hơi mù đường một chút, chẳng lẽ cô có thể tự ném mình đi luôn được à?
“Tiểu Phỉ, con đem quả bưởi cậu con cho lúc chiều qua cho dì Hai đi, để nhà họ ăn chung với, lẽ ra cậu con tự đi, nhưng dì Hai con lại sang nhà em họ, trong nhà không có ai, con qua xem thử coi nhà họ về chưa.”
“Ở cùng một con phố, mai đưa cũng được mà, trời đã tối lại còn mưa nữa, con không đi đâu.” Dung Phỉ đang ngồi xếp bằng xem tiểu thuyết trên sô pha, không cho lời mẹ Dung nói là đúng, mẹ cô là một người tính tình nóng vội, nói làm là làm ngay.
“Kêu con đi thì đi đi, phí lời làm gì, cùng một con phố, con khỏi sợ lạc.” Mẹ Dung đang lau dọn bàn ghế, tiện tay cầm cái khăn đánh lên tay Dung Phỉ.
“Á!” Dung Phỉ bị đánh nhảy dựng lên, phủi tay vẻ ghét bỏ: “Đi thì đi, sao mẹ lại lấy khăn đánh con chứ, dơ quá đi!” Cô vừa lầu bầu vừa đi tới góc tường ôm bưởi, không thèm lấy dù đã ra cửa, dù sao thì hai bên đường đều là cửa hàng, nhà nào cũng có mái che, đi dưới mái che sẽ không bị mưa tạt.
Mùa thu đặc biệt nhiều mưa, ban ngày thì nắng chang chang, vừa chập tối mây đen đã kéo tới, bắt đầu lất phất, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm cũng lớn, vậy nên chẳng ai muốn ra đường.
Dung Phỉ cũng không muốn ra đường vào lúc này, mình lại còn là một đứa mù đường, tuy rằng lạc nhiều rồi quen, không còn sợ hãi như trước, nhưng đêm tối lạnh lẽo thế này vẫn thấy rợn người, khổ nỗi cô không địch lại tuyệt chiêu nói dông nói dài của mẹ già, nếu cô dám một mực nói không, chưa biết chừng mẹ cô có thể nói đến mức tự làm mình khóc, nào là từ nhỏ đến lớn nếu không có mẹ con có thể qua được tới ngày hôm nay không, rồi thì đủ loại ngọt bùi đắng cay khổ cực gì gì đó, bà có thể khóc đến khi bạn cuống lên mới thôi.
Người ta nói qua tuổi bốn mươi là thời kỳ mãn kinh của phụ nữ, không biết có phải mẹ cô bị mãn kinh trước thời hạn không nữa, mới gần bốn mươi thôi mà.
Dung Phỉ lắc đầu, ước lượng cân nặng của quả bưởi trên tay, kéo dây kéo áo khoác tới sát bên trên rồi dựng thẳng cổ áo lên. Còn chưa tới Trung Thu mà sao ban đêm lại lạnh thế này, không có gió thổi mưa tạt thì còn đỡ, đi giữa thời tiết mưa gió bão bùng thế này, mặc hai lớp áo vẫn thấy run.
Nhà dì Hai cách nhà cô không xa, nhà cô ở đầu phố còn nhà dì ở cuối phố, không cần phải quẹo đi đâu cả, cứ thẳng một đường là tới, ban ngày dễ đi, không tới năm phút là đến.
Dung Phỉ cảm thấy dù đêm khuya mưa gió, đường trơn khó đi thì cùng lắm cũng chỉ hơn ban ngày hai phút, nhưng nãy giờ cô đi cũng lâu rồi, sao còn chưa tới?
Cô lấy điện thoại ra xem giờ, hay thật, lúc ra cửa còn đang phát tin tức, giờ đã tám giờ hai mươi, sắp chiếu Happy camp luôn rồi, có một con phố mà cô đi tới hơn nửa giờ.
“Không phải chứ, vầy cũng lạc được sao?”
Dung Phỉ đứng yên bất động, tự khinh bỉ chính mình, trình độ mù đường của cô đã đạt tới tầm cao đến chính cô cũng phải câm nín.
Cả một trấn chỉ còn mỗi mái che của phố cũ này là chưa bị dỡ bỏ, những con đường khác đều đã được quy hoạch, sử dụng chung một loại mái che có thể đóng mở tự động.
Mấy kiểu mái che xanh đỏ tím vàng, hoa văn đủ loại thế này, chỉ những phố cũ hẻo lánh còn giữ.
Hiện giờ, dù đang mưa nhưng những mái che hai bên đều đã thu vào, cũng có nghĩa, hơn nửa tiếng này cô đã ra khỏi phạm vi của phố cũ.
Mưa vẫn rơi tí tách, thậm chí một vài hố nhỏ trên đất đã đọng thành vũng nước nhỏ.
Dung Phỉ bất tri bất giác đi tới giữa đường, ngẩng đầu có thể thấy được một màn mưa bụi, nhưng lạ ở chỗ, giày bị mưa thấm ướt, trên người lại không dính chút nước nào.
Tuy từ nhỏ tới lớn Dung Phỉ đã trải qua không ít chuyện nhưng lúc này vẫn thấy rợn cả người.
Cô mù đường thành quen, trước đây còn từng nghe mấy người già trong trấn nói trường hợp này gọi theo một cách thần bí khác là quỷ dẫn đường, nhưng kỳ lạ đến mức này thì cô mới thấy lần đầu.
Cả người bỗng run lên, gió lạnh mang theo hơi nước thổi qua mặt, giống như những con dao nhỏ cắt ngang da thịt, khiến cả xương cốt bên trong cũng bị hơi lạnh ăn mòn.
Quả bưởi trên tay do quá hoảng sợ mà rơi bịch xuống đất, nhìn quả bưởi đang lăn dần vào màn mưa, trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh một cái đầu lâu, đúng lúc sấm chớp đánh “uỳnh” một cái, cô sợ tới mức hét toáng lên, quay đầu bỏ chạy.
Chạy chưa được bao xa cô đã vấp chân té lăn quay trên nền đất, lòng bàn tay cũng bị sướt da, chẳng mấy chốc cả người đã ướt đẫm nước mưa.
Dung Phỉ đưa tay lau nước mưa trên trán,
Có ướt mà? Chẳng lẽ vừa nãy gặp ảo giác?
Dù nghĩ vậy nhưng Dung Phỉ vẫn không đủ can đảm quay trở lại tìm trái bưởi, cô bò dậy, thổi thổi lòng bàn tay đã rách da.
Mặc kệ có gặp ảo giác hay không, cô cảm thấy phải mau chóng trở về mới là tốt nhất, sau này dù có đánh chết cô cũng kiên quyết không ra đường vào ban đêm!
Đi thêm một lúc lâu nữa, Dung Phỉ bi ai nhận ra, cô không tìm được đường về.
Cứ như đang giậm chân tại chỗ vậy, dù cô đi hướng nào cũng không ra được con phố này.
Đã trễ vậy rồi, trời lại còn đang mưa, trên đường không một bóng người, cô cũng không tìm được ai để hỏi, không còn cách nào khác, cô đành thả chậm bước chân, cứ xem như là đang tản bộ vậy.
Cô ra ngoài lâu vậy rồi, chắc chắn ba mẹ đã biết cô bị lạc, chẳng mấy chốc sẽ tìm đến thôi.
Dung Phỉ đang tự an ủi chính mình nên không phát hiện, trên đỉnh đầu mình, không biết từ lúc này đã có thêm một cây dù giấy mờ mờ ảo ảo, chậm rãi chuyển động theo bước chân của cô…
Quả nhiên ba Dung tìm đến rất nhanh.
“Dung Phỉ!”
Dung Phỉ nghe được tiếng gọi quen thuộc của ba Dung, còn chưa kịp phản ứng thì tay đã bị ông túm lấy, xoay người thấy được vẻ mặt lo lắng của ba Dung, cô hít mũi, mắt đỏ lên.
Ba Dung thấy Dung Phỉ cả người ướt đẫm, thở dài, giơ tay vỗ đầu Dung Phỉ, kéo cô vào trong dù, “Không sao, đi thôi, về nhà với ba.”
“Dạ” Dung Phỉ nghẹn ngào gật đầu.
Cô nói đã quen là thật, nhưng không sợ thì là giả.
Tuy mỗi lần cô đều cố ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn sợ, lúc người nhà tìm đến, tâm trạng vừa được thả lỏng là cô lại nhịn không được muốn khóc, mặc kệ người đó là ba mẹ hay là em gái nhỏ tuổi hơn mình.
Về đến nhà, ba Dung vì chuyện này mà gây gổ vài câu với mẹ Dung, còn Dung Phỉ do mắc mưa lạnh đến thấu xương nên vừa tắm xong cô đã chui vào ổ chăn.
Không ngờ là hôm sau, trên con đường cô bị lạc đêm qua lại xảy ra một chuyện lớn, náo động cả trấn..