Dù có Dung Nguyệt bên cạnh, Dung Phỉ vẫn cảm thấy giấc ngủ này không được yên ổn, luôn bị bóng đen quấy nhiễu trong mộng.
Rõ ràng nó cách cô rất xa, nhưng nỗi sợ vô hình vẫn vây chặt thần kinh, khiến cô hít thở khó khăn, muốn chạy trốn nhưng chân lại như mọc rễ, không cách nào nhấc lên nổi.
Bỗng nhiên, bóng đen vốn ở tít đằng xa kia bay về phía Dung Phỉ, tiếng rít chói tai như xé toạt màng nhĩ.
Cô muốn giơ tay che hai lỗ tai lại nhưng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng đen đó xà tới, nỗi sợ vọt thẳng tới cuống họng.
Đừng lại đây, đừng lại đây, cút ngay!
Cổ họng như có tảng đá nặng ngàn cân chặn ngang khiến cô không cách nào thở nổi, chỉ có thể trừng đôi mắt đầy sợ hãi, hoảng sợ hét lên trong đầu.
Nhưng mà, không ích gì.
Chớp mắt, Dung Phỉ đã bị bóng đen vây chặt, chỉ có thể buông thỏng tay chân, ngửa mặt tuyệt vọng.
A a a!
Buông ra! Đồ khốn nạn, buông ra ngay!
Dung Phỉ không ngừng kêu gào trong lòng, đầu nhớ mang máng mình đã từng gặp bóng đen này, hình như là trước lúc bái đường.
Cô nhận ra mình đang ở trong mộng, cố sức giãy đạp tay chân, muốn lợi dụng ý chí mạnh mẽ để giành lấy chiến thắng, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thoát ra được.
Cả người bỗng nhiên nhẹ đi, mới phút trước còn bị bóng đen cuốn lấy trong vô vọng, thì giờ đây, Dung Phỉ chợt nhận ra chẳng hiểu sao mình lại xuất hiện giữa một con đường quanh co uốn lượn.
Hai bên đường là hai hàng đèn cầy trắng đang cháy sáng, bốn phía có thứ gì đó bập bềnh giữa màn đêm, núi không ra núi, sương không ra sương.
Mặt đường dưới chân có màu trắng xám của xi măng, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác như đang đạp lên sương trắng, đường không ra đường, sương không ra sương.
Thứ rõ ràng duy nhất chính là hai hàng đèn cầy đang sáng lấp lánh dọc hai mé đường.
Dung Phỉ dám khẳng định con đường này mình chưa từng đi qua, nhưng lại có cảm giác quen thuộc rất kỳ dị, bản năng mách nảo cô không được đi tiếp, nhưng không cách nào khống chế được bước chân.
“Chị, chị?”
“Tiểu Phỉ, Phỉ Phỉ?”
Giữa con đường trống trải bất chợt vang lên tiếng kêu quen thuộc, Dung Phỉ khựng lại, nhìn khắp xung quanh, một chiếc đèn lồng màu trắng đang lơ lửng phía trước.
Dung Phỉ ngẩng đầu quan sát chiếc đèn lồng kia, sau đó bất giác đi về phía đó, khoảng cách ngày một gần, cô vươn tay muốn chạm vào, nhưng mà, chớp mắt ngay khi đầu ngón tay chạm được đến đèn lồng, cảm giác đau nhói do bị bỏng khiến cô giật bắn về.
“A!” Dung Phỉ hoảng loạn hét lớn một tiếng rồi mở mắt, thấy mẹ Dung và Dung Nguyệt đang nôn nóng quay quanh mình, bộ não ngừng trệ hồi lâu mới phải ứng lại được, vội ngồi dậy nói: “Đã tới giờ rồi sao?”
Mẹ Dung và Dung Phỉ đều nghiêm mặt ngó chừng Dung Phỉ hồi lâu, cuối cùng vẫn cắn chặt răng không hỏi gì.
Mẹ Dung nói: “Sắp tới giờ tý rồi, mau dậy chuẩn bị đi.”
Dung Phỉ yếu ớt đưa tay lau đi mớ mồ hôi lạnh trên mặt: “Dạ, con dậy ngay.”
Lúc Dung Phỉ ra khỏi phòng, Dung Nguyệt liền căng thẳng kéo tay mẹ Dung: “Mẹ, vừa nãy chị bị sao thế? Cả người đều lạnh băng như… may mà bấm nhân trung tỉnh lại được!”
Mẹ Dung xoa đầu Dung Nguyệt, trấn an: “Không phải chị con đã tỉnh lại rồi sao? Đừng lo, chị con không sao đâu.” Kỳ thật trong lòng bà cũng không yên, dáng vẻ cả người lạnh băng, cứng ngắc vừa nãy của Dung Phỉ quả thật không khác gì người chết!
Lần này Dung Phỉ vẫn cầm đèn lồng trắng, đứng ở vị trí thứ hai từ dưới lên, ngay trước Vạn Cường.
Cả căn tứ hợp viện đều ngập trong sương mù, còn dày hơn cả lúc gọi hồn, dưới ánh đèn lồng le lói chỉ thấy được mỗi hàng người.
Nhưng hình như chuyện này không ảnh hưởng chút nào đến việc xác định phương hướng của Tăng đạo sĩ, thậm chí bước chân của ông còn đều tăm tắp, từ đó mới biết, tuy người này hay móc mỉa chọc tức người khác, nhưng thật sự có một thân bản lãnh.
Nam Uyển và Bắc Uyển chỉ cách nhau có mấy bước, qua hai cánh cổng vòm là tới.
Đứng trước cây hòe già, Tăng đạo sĩ lại bắt đầu làm phép.
Ông dùng kiếm gỗ đánh lên mấy hướng xung quanh, dán bùa một vòng quanh thân cây rồi mới ra lệnh cho những người khác bắt đầu đào bới.
Do chôn dưới gốc cây nên dù có quan tài hay không đều sẽ bị rễ cây quấn vào, việc tách rời xương cốt và rễ cây mà không được xúc phạm đến xương cốt là một nhiệm vụ rất khó khăn, dụng cụ đào bới không chỉ có cuốc, xẻng, mà còn có cả cưa.
Việc đào bới tuy có nhiều kiêng kị, phải cẩn thận từng chút một, nhưng không hề uổng công, giống như dự đoán, thi thể của Thẩm Khiêm không hề có quan tài.
Mà nói chi đến quan tài, ngay cả một chiếc chiếu quấn bên ngoài cũng không có.
Nhiệm vụ khó khăn nhất là tách các khối xương ra khỏi rễ cây.
Rễ cây bao chặt quanh thi thể, có cái còn đâm xuyên qua bộ xương ăn sâu vào lòng đất, khung sườn, khoang bụng, đầu lâu đều bị rễ cây thô to ghim chặt trong đất, chỉ nhìn thôi đã thấy rợn người.
Cây hòe này khá lâu năm, phần rễ quấn quanh bộ xương như cái kén, muốn gỡ được nó ra mà không bị hư hao gì quả là nhiệm vụ gian khổ.
Có những nhánh rễ to bằng thân của những cái cây bình thường, tiếng máy cưa ‘ầm ầm’ kêu vang cả buổi vẫn chưa chặt đứt được.
May mà số người tham gia đào bới không ít, mọi người phân chia công việc, cũng đỡ được phần nào.
Dung Phỉ nghe tiếng ‘ầm ầm’ không ngừng cũng sốt ruột theo, Vạn Cường bỗng chọt vào tay cô.
“Trời đất, thù sâu hận lớn đến mức nào mà phải dùng tới trận Vãng Sinh Hòe già, quyết tâm phải dồn anh ta vào đường cùng.” Thấy Dung Phỉ quay đầu nhìn mình, Vạn Cường vội cúi đầu ghé tai.
“Trận Vãng Sinh Hòe già?” Dung Phỉ ngẩn ra.
“Ừ” Vạn Cường gật đầu, nhỏ giọng: “Là một trận pháp tàn độc, làm cho người ta trọn kiếp không thể siêu sinh, trận pháp nay tôi từng nhìn thấy trong một quyển sách của cậu cả, xưa lắm rồi, nhưng tôi thấy trên sách ghi chú trận pháp này phải dùng kim thép ngâm qua một loại nước bùa đặc biệt châm vào đỉnh đầu, ngực, bụng và xương cổ tay, cổ chân, đại diện cho các hướng trấn giữ, nhưng thật sự có phải trận Vãng Sinh Hòe già chính thống hay không, chờ lát nữa đào xác lên rồi biết.”
Dung Phỉ tim đập thình thịch, run bắn người, ngực không hiểu sao lại đau nhói khiến hơi thở của cô như nghẹn lại, xoa ngực hồi lâu mới thấy đỡ hơn.
“Cậu không sao chứ?” Vạn Cường nhìn phản ứng của cô, lo lắng hỏi.
Sắc mặt Dung Phỉ trắng bệch, lắc đầu: “Không sao, chỉ là vừa nãy ngực bỗng nhiên đau nhói.”
Vạn Cường liếc nhìn nơi trái tim cô với vẻ cổ quái: “Có lẽ là mệt.”
Dung Phỉ gật đầu, mắt bất giác lại liếc sang chỗ bộ xương.
“Vậy lát nữa cậu có chịu nổi không?” Giọng Vạn Cường thoáng nét lo âu.
Dung Phỉ nhún vai ra chiều chẳng còn cách nào khác: “Chịu nổi hay không cũng có gì khác nhau đâu.” Một lát sau, cô mới hỏi tiếp: “Trận pháp đó…”
“Chắc chắn lúc trước trận pháp đã bị phá hư, không thì con quỷ kia đã không thoát ra được, càng đừng nói đến chuyện quấn lên người cậu, nhưng trận pháp này quả thật rất thâm độc, dù bị phá hỏng, nhưng chỉ cần một ngày trận pháp chưa được giải trừ thì con quỷ đó sẽ bị giam cầm một ngày, không cách nào chuyển kiếp đầu thai, vào vòng luân hồi.” Vạn Cường cắt ngang lời Dung Phỉ: “Hơn nữa, giải trận pháp này rất tổn thọ, cậu nhìn sắc mặt của cậu cả tôi liền biết, vàng như nến, trông còn khủng khiếp hơn người bị bệnh nan y nữa, khi nãy lúc gọi hồn, tôi còn lo cậu ấy không chịu nổi, phải biết rằng, trận pháp này độc ở chỗ phải lợi dụng chín chín tám mươi mốt ác hồn, nghĩa là tám mươi mốt quỷ hồn chết oan mang nặng oán khí, dùng để đe dọa linh hồn bị nhốt trong trận.
Loại trận pháp thâm độc này cực kỳ nguy hiểm, người đạo hạnh thấp không chỉ giảm thọ thôi đâu, có khi còn chết luôn ấy chứ.”
“Tám mươi mốt quỷ hồn chết oan mang nặng oán khí?” Dung Phỉ cảm thấy cả người mình cứng ngắc, đầu thiếu điều muốn nổ tung.
“Đúng vậy.” Vạn Cường thổn thức: “Người bày loại trận này quả thật là tội ác tày trời, tay nhuốm đầy máu, vì muốn một người trọn kiếp không thể siêu sinh mà không tiếc kéo tám mươi mốt người vô tội khác chôn cùng, hơn nữa tám mươi mốt quỷ hồn canh trận này còn phải là phụ nữ có thai sắp sinh mới được.”
Dung Phỉ hít một hơi sâu, máu cả người như đặc lại..