Hôm sau lúc Dung Phỉ tỉnh lại, trong không khí vẫn còn sót lại hơi thở của đêm qua.
Những cảnh tượng nóng bỏng không ngừng lướt qua trong đầu, cô cúi đầu nhìn mấy vết dâu tây ẩn dưới lớp áo ngủ, cả người như bị sét đánh, xém chút trượt chân ngã ngồi xuống sàn.
Lúc mơ mơ màng màng để tên kia sàm sỡ thì cũng thôi đi, lúc tỉnh táo sao lại có thể mắc phải sai lầm đơn giản như thế, khốn khiếp, sao có thể để anh ta mê hoặc dễ dàng như vậy? Anh ta quả thật rất đẹp trai, nhưng là quỷ đó, quỷ đó! Có điều, nói đi cũng phải nói lại, cảm giác lành lạnh thấm vào da thịt đó rất mất hồn.
Ý thức được tư tưởng đang rẽ sai hướng, Dung Phỉ vội cốc đầu mình, híc, giờ chỉ muốn tìm luôn sợi dây thừng thắt cổ chết cho rồi!
Tự kẹt trong vòng lẩn quẩn của mình hết nữa ngày, Dung Phỉ mới chợt nhận ra một chuyện: Thẩm Khiêm đâu?
Đang nghi ngờ thì có tiếng gõ cửa.
“Chị, tỉnh chưa thế?” Là Dung Nguyệt tới đưa đồ ăn cho Dung Phỉ.
“Tỉnh rồi” Nghe giọng Dung Nguyệt, Dung Phỉ vuốt lại mái tóc tổ quạ của mình, chỉnh áo ngủ, xác định chắc chắn không có gì bất thường mới đi mở cửa: “Tiểu Nguyệt, sao em lại tới đây?”
“Mẹ kêu em tới đưa đồ ăn sáng cho chị.” Dung Nguyệt tay cầm cà-men, tay còn lại xách theo hai cái túi to: “Chị phải ở lại đây một thời gian, nên em đem cho chị mấy bộ quần áo, tối qua chỉ đem mỗi áo ngủ, quên mất mấy bộ này.”
“Ôi, em đem quần áo tới đúng lúc thật đó.” Thì ra áo ngủ trên người mình là do Dung Nguyệt đưa tới, cô cầm túi đồ ném lên giường, bỗng liếc đến thùng gỗ đặt ở góc phòng, hỏi dò: “Thùng gỗ này cũng do hôm qua em đưa tới.”
“Ừ” Dung Nguyệt gật đầu: “Chị phải sống lâu ở đây nên cần có chỗ tắm, em với mẹ cùng khiêng tới đó.”
Dung Phỉ chửi thề trong lòng, còn tưởng rằng Thẩm Khiêm thật sự thần thông quảng đại, dùng phép thuật biến ra, ra là nhà mình đem tới, nhưng nói đi cũng phải nói lại, biến ra được hoa với sữa cũng đỉnh lắm rồi.
“Đúng rồi, Tăng đạo sĩ nói chị phải ở đây bốn mươi chín ngày, tới lễ cúng thất tuần, chẳng lẽ bốn mươi chín ngày này chị không được đi đâu hết, cứ phải chờ người nhà đưa cơm tới như vầy sao, trời đất, nếu vậy chị sẽ điên mất!” Nhắc đến chuyện này, Dung Phỉ vô cùng buồn bực.
“Tăng đạo sĩ nói, sau ngày thứ ba lại mặt là chị có thể ra cửa, chỉ cần buổi tối về đây ngủ là được.” Dung Nguyệt vừa nói vừa bước vào, đặt cà-men lên bàn thờ duy nhất trong phòng: “Để em đem tới cho chị cái bàn ăn nhỏ, chứ ngồi ăn ở bàn thờ thế này chả hay ho chút nào.” Dung Nguyệt xếp từng ngăn đựng cháo rau và bánh bao thịt ra bàn, cau mày nói.
Từ tối qua khi đem đồ ăn đến đây, cô đã thấy cái bàn thờ này không ổn chút nào rồi.
“Làm phiền em rồi.” Nghe nói ba ngày là có thể ra cửa, Dung Phỉ thở phào một hơi, tự giác ngồi xuống, cầm đũa bưng chén chuẩn bị ăn.
Cô đã làm nhiều thành quen, không hề thấy có gì không ổn: “Lúc đem bàn tới nhớ cầm di động của chị theo nữa.”
“Ừ” Dung Nguyệt gật đầu, hơi chút đắn đo hỏi Dung Phỉ: “Chị, chị ở đây một mình có sợ không? Hay em tới ở chung với chị?”
“Có gì phải sợ.” Dung Phỉ giật giật khóe miệng: “Hai buổi tối vừa rồi chị ngủ khá ngon, được rồi, em cứ lo việc ở nhà đi, đừng để tâm đến chị, không có gì cũng không cần tới đây thường xuyên, qua ba ngày chị sẽ về phụ việc trong nhà.”
Dung Nguyệt muốn nói gì đó, nhưng thoáng thấy mấy vết xanh tím sau tai Dung Phỉ, không khỏi sửng sốt: “Chị, tai chị bị sao thế?”
Dung Phỉ giật thót, nghi ngờ lấy tay che lại: “Chắc đụng ở đâu đó.”
“Nhìn như dấu hôn á.” Sắc mặt Dung Nguyệt bỗng trở nên nghiêm túc: “Chị, chẳng lẽ chị ở đây một mình, bị ai đó khi dễ?”
Da mặt Dung Phỉ bỗng chốc đỏ lựng lên.
“Không có” Cô vội cắm mặt và cơm.
“Vậy cái dấu sau tai chị là sao, chị cũng đâu thể tự cắn mình được?” Vừa nãy rõ ràng Dung Phỉ đang chột dạ, Dung Nguyệt biết chắc chắn đã có chuyện, gấp gáp hỏi dồn.
Dung Phỉ rất muốn nói, là anh rể của em làm đó, nhưng cô sợ sẽ dọa đến Dung Nguyệt.
“Không có gì thật mà, em đừng hỏi.” Dung Phỉ chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Dung Nguyệt thấy chị ăn nói dè dặt như thế, đành từ bỏ: “Xem ra em phải đem thêm mấy thứ nữa cho chị rồi.”
“Thứ gì?” Dung Phỉ tò mò.
“Xịt hơi cay phòng sói với đèn pin.” Dung Nguyệt trừng mắt với Dung Phỉ: “Chị một thân một mình, không đem theo thứ gì phòng thân, chẳng may bị mấy tên lang thang khi dễ thì sao?”
“Cút!” Dung Phỉ thiếu chút phun luôn ngụm cháo trong miệng ra, tức giận đạp em gái.
Dung Nguyệt nói là làm, về chưa được bao lâu đã quay lại lần nữa.
Bình xịt hơi cay là hàng tự chế bằng nước ớt và bột tiêu còn đèn pin là mới mua.
Thấy hai thứ này, Dung Phỉ dở khóc dở cười.
Có di động, Dung Phỉ có thể chat và chơi trò chơi, cuộc sống đỡ nhàm chán hơn hẳn, nhưng cô thắc mắc là sao cả nửa ngày vẫn không thấy Thẩm Khiêm đâu.
Nếu không phải bồn tắm vẫn còn trong phòng và mùi hương sót lại lúc cô tỉnh dậy, Dung Phỉ thật nghi ngờ chuyện mây mưa tối qua chỉ là một giấc mộng xuân của cô.
“Em là trái táo nhỏ của anh, yêu em bao nhiêu cũng không đủ? Gương mặt bé bỏng đỏ hây hây sưởi ấm trái tim anh, thắp sáng ngọn lửa sinh mệnh đời anh.
Em là trái táo nhỏ của anh…”*
*Bài hát “Little Apple” (Trung Quốc:小苹果; phiên âm: Xiǎopíngguǒ) là một đĩa đơn của Chopstick Brothers (筷子兄弟), một bộ đôi giữa Wang Taili (王太利) và Xiao Yang (肖 央) đã phát hành ca khúc để quảng cáo cho bộ phim Old Boys: The Way of the Dragon (老男孩之猛龙过江).
Kể từ khi phát hành, nó đã nhanh chóng được nổi tiếng và được nhiều người yêu nhạc trong không gian mạng của Trung Quốc biết đến, trở thành một hiện tượng của Internet.
(Nguồn: Wikipedia)
Còn đang ngẩn người, tiếng di động bất chợt vang lên khiến cô giật bắn người, thiếu chút ném luôn điện thoại xuống đất.
Cô cúi đầu nhìn xuống, là chuông báo, định tắt đi thì khuôn mặt trắng bệch đang tươi cười của Thẩm Khiêm chợt xuất hiện trên màn hình.
Dung Phỉ giật mình đánh thót, cả hô hấp cũng khựng lại vài giây, đến khi nhìn lại thì không thấy gì cả.
“Khốn khiếp, đang yên đang lành lại chạy đi dọa người.” Cô vỗ ngực tự trấn an mình, không thèm cầm di động mà trực tiếp hét lên: “Thẩm Khiêm, tôi biết anh ở đây, anh ra ngay cho tôi!”
Quả nhiên, vừa dứt lời, Thẩm Khiêm liền xuất hiện ngay cạnh cô.
“Bà xã, nhớ anh hả?” Vừa xuất hiện, tay Thẩm Khiêm đã vươn ra kéo Dung Phỉ vào lòng, chóp mũi cọ cọ sau gáy, lại đưa lưỡi liếm dấu hôn gợi cảm sau tai cô, vẻ mặt say mê đến không nói nên lời.
“Tối qua em vừa rên rỉ vừa chửi mắng tổ tông mười tám đời nhà anh, anh trốn đi không phải để em nguôi giận hay sao.” Thẩm Khiêm vừa nói vừa há miệng gặm cắn vành tai của Dung Phỉ, cảm nhận được người trong lòng run bắn lên, anh cười như một tên trộm.
Nghe mấy câu không biết xấu hổ của anh ta, Dung Phỉ thầm mắng hai chữ – Khốn khiếp!.