Dung Phỉ thấy sắc mặt của anh vẫn ổn mới mở cửa ra ngoài.
Không ngờ quỷ cũng có lúc ủy mị, tên quỷ này tự nhiên đa sầu đa cảm như thế khiến người ta không biết phải an ủi như nào.
Đứa con nhà đối diện bị cảnh sát dẫn về hỏi cung, đến trưa mới thả ra, lúc ngày cả người héo như trái cà, hai mắt thì sưng húp.
Cũng phải thôi, tận mắt chứng kiến cái chết của bạn mình, cú sốc lớn như thế người lớn còn chịu không nổi, nói gì đến một đứa nhóc mới mười mấy tuổi.
Dung Phỉ thấy cậu ta vào nhà, vừa định dời tầm mắt thì lập tức sững người.
Cô tưởng mình bị hoa mắt, chớp chớp mấy bận, nhưng không, sau lưng cậu ta quả thật có mấy bóng trắng sũng nước bám theo.
Số lượng bóng trắng không nhiều không ít, vừa đủ năm người; từ hình dáng có thể mơ hồ nhận ra, đúng là ba nam hai nữ.
Cửa nhà đối diện là loại cửa gỗ ngày xưa, trước cửa có treo kính bát quái.
Lúc cậu bé vào nhà, mấy bóng trắng bị chặn lại ở ngoài.
Dung Phỉ định vờ như không thấy, lặng lẽ về phòng thì mấy bóng trắng kia đồng loạt nhìn sang đây.
Hô hấp của Dung Phỉ bị chậm lại một nhịp, sững người ra như chết trân.
Cô chờ một hồi, thấy mấy bóng trắng chỉ bay lượn vòng quanh chứ không định lại đây, còn đang phân vân không biết phải làm gì tiếp theo thì chợt có ai đó vỗ vai cô.
“Vào nhà đi” Thẩm Khiêm triệt để ngó lơ mấy bóng trắng đang tỏ ra e dè bởi sự xuất hiện của anh, ôm người vào phòng.
“Mấy tháng nay toàn gặp chuyện gì đâu không.” Về tới phòng, câu than thở bị nghẹn lại trong bụng Dung Phỉ mới được dịp phun ra: “Người chết liên tục, không phải chết đuối thì là mấy cái chết bí ẩn, hoang mang quá đi.”
Thẩm Khiêm không nói gì, chỉ vỗ vai an ủi cô.
Chạng vạng, thi thể của năm người kia lần lượt được vớt lên.
Kết luận của cảnh sát là tai nạn ngoài ý muốn nên chuyện này xem như chấm dứt tại đây.
Chỉ có điều, sau hôm đó, chuyện lạ bắt đầu xảy ra.
Mỗi đêm, cứ đến mười hai giờ, người ta lại nghe được tiếng mèo tru.
Theo lời người dân kể lại thì âm thanh bắt nguồn từ đầu phố, kéo dài đến cuối phố rồi biến mất chỗ con đập.
Tiếng mèo tru thì chẳng có gì lạ, xuân nào mà chả nghe.
Lạ ở đây là nó diễn ra theo một khung giờ cố định, tiếng kêu thống thiết khiến ai nấy đều rợn người.
Chuyện này nhanh chóng trở thành đề tài thảo luận khắp làng trên xóm dưới, ai cũng nói đây là hiện tượng bất thường, sợ sẽ có thêm chuyện không may xảy ra.
Mọi người nghĩ thế cũng phải, những chuyện xảy ra trong mấy tháng nay có chuyện nào mà không bí hiểm.
Cùng chung tâm trạng với mọi người, suốt mấy hôm nay Dung Phỉ cũng bồn chồn không yên.
“Này, nghe tin gì chưa, tứ hợp viện bên phố Du Phường rốt cuộc cũng có người mua.”
Dung Phỉ đang ngồi thất thần trước cửa, nghe được câu đó liền giật mình đứng bật dậy, phản ứng bản năng đó đến chính cô còn phải ngạc nhiên.
Lẽ ra, căn tứ hợp viện đó dị thường như thế, bán đi sửa lại là hợp lý, cô cũng không lo mỗi lần đến đó đều bị lạc.
Nhưng, không hiểu sao, tận thâm tâm cô lại không muốn.
“Dung Phỉ, cháu bị sao thế, làm bác giật cả mình!”
Người vừa nói là bác Diêu, đang xách giỏ đi chợ, đứng tám chuyện với hàng xóm trước tiệm nhà họ Dung.
Bà đang nói hăng say thì bị phản ứng đột ngột của Dung Phỉ dọa nhảy dựng.
“Bác Diêu, bác nói tứ hợp viện ở phố Du Phường bị bán rồi hả? Ai mua?” Dung Phỉ hồi thần, quay sang hỏi bác Diêu.
“Không biết” Bác Diêu liếc nhìn Dung Phỉ với vẻ hiếu kỳ: “Bác cũng mới nghe Trương thịt heo nói lúc đi chợ.”
Dung Phỉ nhíu mày, không tìm được thêm câu gì để hỏi tiếp, định ngồi xuống thì bỗng cảm nhận được luồng khí lạnh tràn tới từ phía sau.
Cô xoay người, quả nhiên Thẩm Khiêm đang đen mặt đứng đó.
Bác Diêu và bạn bè tám thêm vài câu rồi ai về nhà nấy.
Nói tóm lại đây mới chỉ là tin đồn, nghe nói có người mua tứ hợp viện, nhưng cụ thể là ai mua, có phải có người mua thật hay không thì vẫn chưa chắn chắn.
“Chuyện này…” Nhìn nét mặt của Thẩm Khiêm, Dung Phỉ hơi lo lắng, há miệng muốn nói nhưng không biết phải nói gì.
Mặt Thẩm Khiêm đen thùi, lát sau mới dần bĩnh tĩnh lại, không nói một lời đã bỏ về phòng.
Thoáng chốc, Dung Phỉ bị ánh mắt sắc lạnh của anh dọa sợ, nhưng đồng thời cũng thấy lo cho anh, định về phòng tìm anh nói chuyện thì bị mẹ Dung vừa đi chợ về gọi lại.
“Phỉ Phỉ, sáng nay bà Trương chủ quán trà bị té trặc chân, con dâu của bà ấy muốn mua ghế bô vệ sinh, con lấy một cái giao qua đó đi.” Mẹ Dung vừa nói vừa xách đồ vào trong: “Đúng rồi, lấy loại có tựa lưng đó, mẹ đã nhận tiền rồi.
Tiểu Nguyệt vừa gọi điện nói nửa tiếng nữa nó với ba con sẽ về, con đi nhanh đi, tranh thủ về sớm ăn cơm.”
“Dạ” Dung Phỉ lo lắng nhìn theo hướng phòng ngủ, đành phải đi giao hàng trước.
Cảm xúc của Thẩm Khiêm đang không tốt, đương nhiên Dung Phỉ phải đi giao hàng một mình.
Để ngừa lạc đường, cô cố ý đi đường lớn chứ không quẹo hẻm.
Tính tình của con dâu bà Trương không được tốt, hay bắt bẻ, may là lần này Dung Phỉ giao hàng rất thuận lợi, bà ta chỉ đâm chọt hai câu chất liệu còn nhám, tựa lưng không đủ chắc rồi thôi, không nói mấy lời khó nghe khiến người ta phiền lòng.
Giao hàng xong, theo lẽ thì cô nên đi đường cũ để về nhà, nhưng không biết đầu óc bị hỏng chỗ nào, lúc hoàng hồn, người lại kẹt trong tứ hợp viện.
Cảm nhận luồng không khí lạnh lẽo xung quanh, tim cô bắt đầu đập thình thịch.
Đến cô còn phải tự xỉ vả cái thói thích đâm đầu và chỗ lạc của mình.
Dung Phỉ đứng im tại chỗ, nghĩ tới chuyện lạ xảy ra lần trước, cô vô thức sờ lên cổ tay, chạm tới viên xá lợi tử mới thoáng yên lòng.
Nghe đồn xá lợi tử có tác dụng trừ tà, màu đỏ lại là cực phẩm, có thứ nay bên người, dù ma quỷ có càn rỡ đến mấy hẳn cũng nên kiêng kỵ đôi chút?
Việc cấp bách lúc này là phải nhanh chóng thoát ra!
Dung Phỉ không đứng im một chỗ nữa, bắt đầu loay hoay tìm đường.
Không mấy ngạc nhiên, cô lại bị bốn bức tường xung quanh vây chặt.
Thời gian lâu dần, Dung Phỉ bắt đầu sốt ruột, tuy chưa có thứ gì không sạch sẽ xuất hiện nhưng không khí lạnh lẽo xung quanh vẫn khiến cô nổi hết cả da gà.
“Ông chủ Mạnh, tôi đã nói là tứ hợp viện này rất rộng, ông xem, tôi không lừa ông đúng không?”
Dung Phỉ vấp phải trắc trở, lòng đang nóng như lửa đốt thì thoáng nghe được tiếng nói chuyện từ bên trái truyền tới, chưa kịp vui mừng thì phát hiện người tới là hai ông chú trung niên đầu hói, không quen nhưng tên thì cô biết, một người là trấn trưởng Cao Trường Phú, người còn lại là ông chủ của xưởng cát đá Mạnh Đức Tài.
Hai người đó tới đây làm gì?
Dung Phỉ trừng to mắt, bỗng nhớ tới lời của bác Diêu, trong lòng đã có phán đoán.
Xem ra chuyện có người muốn mua tứ hợp viện là thật, chỉ là còn đang trong quá trình bàn bạc.
Căn tứ hợp viện này là tài sản thuộc quyền sở hữu của nhà nước, bị bỏ hoang nhiều năm như thế không phải không có nguyên nhân.
Đầu tiên là do diện tích lớn, nhà bình thường có muốn cũng không mua nổi, kẻ có tiền lại chê nó nằm sâu trong hẻm nhỏ tồi tàn lạc hậu.
Thêm nữa, ai sống lâu ở đây đều biết chính phủ đang tập trung phát triển phố mới, chưa có ý định quy hoạch lại nơi này.
Nhưng, đây mới chỉ là những nguyên nhân ngoài lề, kỳ thật những người thuộc thế hệ trước đều cho rằng nơi này âm u, không sạch sẽ.
Mạnh Đức Tài cũng là người trong trấn, chuyện này không thể không biết.
Lúc đất chưa tăng giá ông ta còn không thèm để mắt, giờ đột nhiên chạy tới mua, chẳng lẽ đầu bị cửa kẹp?
Hai người đều không tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy Dung Phỉ, chỉ bình thản liếc mắt một cái rồi tiếp tục đi quanh sân xem xét, không chút để tâm đến sự tồn tại của cô.
Bị người ta ngó lơ, Dung Phỉ bất mãn bĩu môi, nhưng không nóng ruột nữa, cứ chờ tới khi họ ra mình ra theo là được.
Cô chọn một chỗ sạch sẽ dưới mái hiên, phủi mông ngồi xuống, nhàm chán nhìn hai người đi đi lại lại trong sân.
Lúc hai người kia sắp chui qua cổng vòm Nam Uyển thì đột ngột dừng lại.
“Ông chủ Mạnh, ông cũng thấy rồi đó, căn tứ hợp viện này không tồi chút nào, diện tích lại rộng, chỉ cần sửa sang lại là có thể khiến nó tăng giá lên vài lần, ông mua nó chắc chắn sẽ không thiệt.” Cao Trường Phú huyên thuyên không dứt, cặp mắt con buôn nhìn chằm chằm Mạnh Đức Tài như đang nhìn một cọc tiền đỏ chót: “Với lại, ông cũng nghe cao nhân nói rồi đấy thôi, người ta là âm dương tiên sinh nổi tiếng thôn Vệ Gia, bản lãnh xem phong thủy hẳn không cần phải bàn cãi.
Người ta đã nói phong thủy nơi này hợp với bát tự của ông, ông cần gì phải do dự thêm nữa.”
Nghe đến đây, Dung Phỉ đang cầm nhánh cây đong đưa chơi đùa bỗng khựng lại.
Âm dương tiên sinh nổi tiếng thôn Vệ Gia, Trương Bình?
Cô đang tập trung suy tư, chợt nghe thấy tiếng động phát ra ngay sát người mình.
Cô quay đầu nhìn qua, đứa bé quỷ hôm nọ lại đang ngước nhìn mình bằng ánh mắt đầy chờ mong, cặp mắt đen sâu hút, khóe mắt còn có máu chảy xuống, bẹt miệng khóc không thành tiếng.
Mới liếc mắt một cái, cả người Dung Phỉ đã cứng ngắc, thần kinh căng thẳng, hơi thở cũng dần chậm lại.
“Tên nhóc này, sao cậu cứ ám tôi mãi thế?” Một lúc sau, cổ họng khô khốc của Dung Phỉ mới phát ra được âm thanh: “Căn tứ hợp viện này sắp bị dỡ bỏ rồi.”
Máu chảy xuống trên mặt đứa bé ngày càng nhiều, cơ thể cao không đến một mét nằm co ro, nhìn thì đáng sợ, nhưng lại khiến người khác thấy đau lòng.
“Tôi biết cậu chết oan, nhưng cậu nhóc à, cậu có quấn lấy tôi cũng không được gì đâu.
Thật đó, cậu nể mặt Thẩm Khiêm, giơ cao đánh khẽ tha cho tôi đi có được không?” Thấy nhóc quỷ cứ khóc rấm rứt, nhìn mình chằm chằm, Dung Phỉ cũng muốn khóc theo: “Này, cậu xem chỗ ở của cậu sắp bị người ta chiếm tới nơi rồi kìa, cậu không đi giành lại địa bàn, quấn lấy một quả hồng mềm như tôi làm cái gì, ông quỷ à, tổ tông à, tôi xin cậu đó, cậu đi dùm tôi đi?”
Đứa bé vẫn không chịu nhúc nhích.
Dung Phỉ hết cách, cắn răng, giơ xá lợi tử trên cổ tay lên: “Tôi có xá lợi tử, tôi không sợ cậu, nếu cậu không biến đi có tin tôi dùng nó đánh cậu hay không!”
Quả nhiên, mặt nhóc quỷ biến sắc, khóc toáng lên rồi nhanh chóng biến mất trong màn sương.
Dung Phỉ vẫn còn sợ hãi nhìn theo hướng đứa bé biến mất, tay vô thức vuốt viên xá lợi tử trên cổ tay.
Lúc này trái tim mới bắt đầu đập dồn dập.
“Tiếng thét vừa nãy là của cô hả?”
Sau lưng đột nhiên có tiếng nói khiến Dung Phỉ hoảng hốt nhảy dựng lên, quay ngoắt cả người lại, thấy là Mạnh Đức Tài cô mới thở nhẹ ra một hơi.
“Con nhóc này có bệnh hả? Sợ hãi như thế để làm gì?” Cao Trường Phú bị giật mình lây theo phản ứng của Dung Phỉ, tức giận trừng mắt với cô rồi quay sang cười nịnh nọt với phú hào Mạnh Đức Tài: “Ông chủ Mạnh, cũng sắp đến trưa rồi, hay là chúng ta tới quán rượu Hạnh Hoa thư giãn một lát đi, tôi mời.”
“Ừ” Mạnh Đức Tài nhìn Dung Phỉ đầy nghi ngờ nhưng không nói gì, gật đầu theo Cao Trường Phú ra ngoài.
Dung Phỉ ở phía sau nhe răng trừng mắt với hai người, thấy họ đi được một đoạn mới nhanh chóng đuổi theo.
Theo sau hai người, Dung Phỉ thoát ra một cách rất thuận lợi.
Vừa đi tới góc đường thì đụng mặt Thẩm Khiêm.
“Lại lạc đường?” Sắc mặt của Thẩm Khiêm đã đỡ hơn lúc sáng, tuy vẫn không vui nhưng nụ cười cũng không quá gượng gạo.
Chung quanh nhiều người, Dung Phỉ không tiện nói chuyện với anh, chỉ buồn bực gật đầu.
“Đi thôi” Thẩm Khiêm lắc đầu một cách đầy bất đắc dĩ, bước lên kéo tay cô về nhà.
Những lúc có Thẩm Khiêm, cô thường chọn hẻm nhỏ vắng người để đi.
Hẻm nhỏ tự do tự tại, cô không phải lo lắng mấy lúc bất cẩn sẽ bị người khác xem là thần kinh.
“Vừa nãy trấn trưởng có dẫn ông chủ xưởng cát đá Mạnh Đức Tài đi xem tứ hợp viện, hẳn là định mua.
Nhưng ông ta còn đang do dự.” Vừa rẽ vào hẻm, Dung Phỉ vội nói ngay: “Hơn nữa, theo lời họ nói thì chuyện Mạnh Đức Tài muốn mua tứ hợp viện là do cao nhân chỉ điểm, em nghi ngờ người họ nói chính là Trương Bình.”
Thẩm Khiêm bỗng dừng bước, nhíu mày nhìn Dung Phỉ.
“Họ nói, cao nhân đó là âm dương tiên sinh nổi tiếng thôn Vệ Gia, dù không chỉ đích danh Trương Bình nhưng em thấy tám chín phần mười là như thế.” Tuy đây chỉ là suy đoán nhưng giọng điệu của Dung Phỉ rất chắc chắn.
Thẩm Khiêm hạ mắt, cong môi… một cách đầy khó hiểu: “Mạnh Đức Tài không mua tứ hợp viện được đâu, mau đi thôi, Tiểu Nguyệt và ba chúng ta đã về rồi, đang đợi em về ăn cơm đó.”
Dung Phỉ không hề lăn tăn cái ý nghĩa sâu xa trong câu nói của Thẩm Khiêm mà chỉ nghiến răng nghiến lợi với cụm từ ‘ba chúng ta’.
Câu nói của Thẩm Khiêm dường như đã thành lời sấm truyền, vừa đến đêm đã xảy ra một chuyện lớn gây chấn động toàn trấn.
Thùng dầu đặt trong tiệm dụng cụ của Mạnh Đức Tài ở Đăng Can Bá vô cớ bén lửa, lan ra mấy nhà lân cận.
Thế lửa lớn đến mức xịt nước cũng không dập được.
Cạnh bên còn có một cửa hàng bán pháo hoa, pháo trúc.
Lửa vừa lan tới, tiếng nổ ‘bùm bùm’ vang lên không ngớt, chói sáng cả một vùng.
Người của cả con phố nhanh chóng chui ra khỏi ổ chăn, hợp sức dập lửa.
Nhưng tốc độ tát nước có nhanh cũng không bì kịp tốc độ ‘lửa lan ra đồng cỏ’.
Dù ngay khi lửa vừa bùng lên đã có người gọi điện kêu cứu hỏa nhưng phố cũ đường nhỏ, xe cứu hỏa không cách nào vào được, khoảng cách từ trạm cứu hỏa tới đây lại mất hơn bốn mươi phút, nước xa không cứu được lửa gần.
Gần bốn giờ sáng, ngọn lửa mới được dập tắt hoàn toàn.
Cũng may lúc đội cứu hỏa đến nơi, tuy xe không vào được nhưng vụ cháy nằm ngay ngã tư gần con đập, không thiếu nguồn nước, dù hơi phiền nhưng không đến mức bó tay chịu trói.
Khói đen ngùn ngụt bao trùm cả bầu trời nửa con phố, đến tận trưa hôm sau mới dần tản đi.
Trận hỏa hoạn này khiến Mạnh Đức Tài gánh chịu tổn thất cực kỳ nghiêm trọng, dù không có thương vong nhưng chỉ riêng việc bồi thường cho mấy căn nhà và tiệm pháo hoa bị ảnh hưởng thôi cũng đủ thảm rồi.
Sáng hôm sau, cảnh sát đến điều tra hiện trường, kết quả đưa ra cũng chỉ cho có, nói khả năng cao là do chập điện.
Mọi người không ngừng nhao nhao đồn đoán, tam sao thất bản, nhưng tất cả các bản đều khẳng định chuyện này có liên quan đến tiếng mèo tru lúc nửa đêm.
Họ cho rằng tiếng mèo đó không bình thường, đêm nào cũng lặp lại đúng giờ, đúng địa điểm, đi từ đầu phố đến cuối phố rồi kết thúc ở xưởng cát đá cạnh con đập của Mạnh Đức Tài.
Đồng thời, họ cũng cảm thán của đi thay người, không có người chết đã là may mắn trong bất hạnh.
Những tưởng sau tai nạn tiếng mèo sẽ chấm dứt, không ngờ âm thanh đó vẫn tiếp tục vang lên mỗi đêm đúng theo quy luật, khiến cho ai nấy đều thấp thỏm không yên.
Xảy ra chuyện lớn như vậy rồi mà vẫn chưa thôi, không biết tiếp sau đó còn có biến cố gì đang chờ đợi hay không.
“Hừ, cái tiếng mèo dạo gần đây thật đáng ghét, muốn ngủ cũng không yên, thật muốn túm con mèo khốn khiếp đó đi hầm cách thủy!” Đang ăn cơm, không biết Dung Nguyệt lên cơn thần kinh gì mà lại thốt ra một câu như thế, sau đó nghiến răng nghiến lợi đề nghị: “Chị, lát nữa chúng ta đi mua pháo đi.
Cửa sổ phòng chị đối diện đường lớn, tối nay em tới phòng chị, hai tụi mình ngồi canh me, chờ con mèo đó đi tới em sẽ cho nổ chết nó, xem nó còn dám làm ồn khắp phố chúng ta nữa không.”
Dung Phỉ còn chưa kịp lên tiếng, mẹ Dung đã gõ mạnh lên đầu Dung Nguyệt: “Con nghĩ điên nghĩ khùng cái gì thế hả? Mẹ nói cho con biết, tối có nghe tiếng mèo thì phải cố ngủ cho mẹ, không ngủ được cũng không được hé răng.
Cậu của con cũng tại ban đêm lên tiếng lúc nghe tiếng mèo kêu nên sau đó không lâu mới bệnh chết đó!”
“Mẹ, người ăn ngũ cốc bị bệnh không phải là chuyện thường tình sao, tại mẹ mê tín thôi.” Dung Nguyệt cười nhạt.
“Suốt ngày toàn nghĩ mấy thứ vớ vẩn, chỉ là mèo tru động dục thôi, có gì lạ đâu.” Ba Dung không hay nói cũng buông chén rượu, đứng về phe Dung Nguyệt: “Ông đây đến quỷ còn không sợ, sợ gì ba cái tiếng mèo.”
“Đúng, ông không mê tín, không mê tín sao lại vô duyên vô cớ hôn mê nằm viện suốt hai tháng mới khỏi.” Mẹ Dung vô thức liếc cái ghế trống và bộ chén đũa cạnh Dung Phỉ, trào phúng một câu.
Những lúc người nhà giương súng cãi lộn, Dung Phỉ đều tuân theo nguyên tắc đứng ở phe trung lập, thấy mẹ Dung lườm mình, cô thoáng nhíu mày nhìn Thẩm Khiêm.
Thẩm Khiêm không nhận ánh mắt của Dung Phỉ, chỉ cúi đầu mải mê hấp thu tinh hoa của những món ăn trước mặt mình.
Hứ…
Dung Phỉ nhìn phản ứng của anh, bất mãn bẹp miệng.
Nhân lúc người nhà không chú ý, một miếng thịt kho tàu rơi vào chén Dung Phỉ.
Cô đang vùi đầu và cơm, thiếu chút đã đụng trúng chóp mũi, quay đầu lại thì thấy Thẩm Khiêm đang cười tươi như hoa.
“Phỉ Phỉ, thiếu cơm hả?” Mẹ Dung không thấy cảnh vợ chồng son mắt đi mày lại, chỉ tưởng Dung Phỉ ăn không no, lăm le chén cơm bên cạnh: “Chén đó nguội rồi, muốn ăn thì bới cơm nóng mà ăn.”
“Không… con no rồi.” Dung Phỉ ngẩn ra, lúng túng cúi đầu ăn cơm.
Mẹ Dung liếc Dung Phỉ với vẻ ngờ vực, bỗng nghĩ tới gì đó, lại liếc cái ghế trống bên cạnh cô, tự động ngậm miệng.
Dù lúc ăn cơm đã bị mẹ Dung cảnh cáo nhưng đến tối Dung Nguyệt vẫn ôm gối chạy tới phòng Dung Phỉ, còn chuẩn bị đầy đủ dụng cụ: hai trái pháo, một cái kiềm chích điện.
“Tiểu Nguyệt” Dung Phỉ không biết phải làm sao: “Đừng quậy nữa, con mèo đó dễ gì chịu đứng yên cho em ném, pháo chưa tới nó đã chạy mất rồi.
Chưa kể nửa đêm ném phá bùm bùm như thế, em muốn ăn chửi hả?”
“Chị, cái này là địa lôi, chỉ nổ đúng một tiếng, không làm ồn đến người khác đâu.” Dung Nguyệt không nghe lời chị khuyên, thả đống đồ của mình xuống trước cửa sổ: “Chị không biết đó thôi, hồi em còn ở ký túc xá trường, cũng có khoảng thời gian mèo kêu inh ỏi suốt đêm.
Tối nào tụi nó cũng tập trung ở sân cỏ phía sau trường kêu đến gần sáng mới chịu dừng, đám học sinh sợ muốn chết, đến giáo viên cũng kêu tụi em vờ như không nghe.
Nhưng cái tiếng đó rất đáng ghét, thế nên em đã một bạn nữ ngồi canh trước cửa sổ, tay cầm nến tay cầm đèn pin, con mèo vừa tới gần em liền châm nến ném ra, lông nó bị xém lửa, sau này không dám đến nữa.” Nhắc lại ‘chiến tích vĩ đại’ của mình, Dung Nguyệt cười híp mắt, trong mắt đầy vẻ hăng hái.
“Em rảnh đến nhức trứng rồi hả, chị còn phải ngủ, không rảnh gây chuyện với em đâu.” Dung Phỉ tức không buồn nói, nửa đêm nửa hôm không chịu đi ngủ, đầu em ấy bị cửa kẹp rồi hả! Huống hồ… trên giường cô còn có Thẩm Khiêm đang sầm mặt, không nói cũng biết tên này chắc chắn sẽ không dung tha cho cái đóng đèn Dung Nguyệt đó.
“Ồn vậy mà chị cũng ngủ được sao?” Dung Nguyệt không tán thành, lấy di động xem giờ.
Cô ngủ được thật mà.
Dung Phỉ lúng túng sờ mũi, dù con mèo đó kêu rất dữ, nhưng vì có Thẩm Khiêm nên cô không sợ, chỉ lo lắng không biết sẽ có thêm chuyện gì.
“Chị, máy tính của chị đâu, cho em mượn chơi game xíu.” Dung Nguyệt hoàn toàn không để tâm đến lời từ chối của Dung Phỉ.
Cô nhìn quanh một vòng, thấy máy tính đã khởi động đang đặt trên giường liền bước tới.
“Không được!” Thấy Thẩm Khiêm đang tập trung chơi game, Dung Phỉ hét lên một tiếng rồi nhào tới, không màng đến việc hai tay Thẩm Khiêm vẫn đang gõ bàn phím, đóng mạnh lại một cái ‘cạch’.
Đến tận khi hai tay Thẩm Khiêm hóa thành một làn khói chui ra khỏi khe hở, cô mới nuốt ‘ực’ một tiếng, bỗng thấy may mắn khi anh là một con quỷ.
Dung Nguyệt không ngờ cô phản ứng dữ dội đến thế, khóe miệng méo xệch: “Chị, chẳng lẽ trong máy tính của chị có chứa mấy thứ bậy bạ không thể cho người khác xem? Không thì việc gì phải phản ứng lớn như thế?”
“Biến đi!” Dung Phỉ tức giận quơ chân: “Phòng em cũng có máy tính mà, qua đây giành của chị làm gì, tự về phòng mà chơi.”
“Không” Dung Nguyệt nâng cằm, kiên quyết: “Đêm nay em mà không giết được con mèo đó thì không thể hả giận.
Chị không muốn làm thì cứ ngủ đi, em tự làm cũng được.”
Dung Phỉ nói không lại, đành quay sang cầu cứu Thẩm Khiêm.
Thẩm Khiêm nhìn máy tính đã bị đóng lại, không mở lên nữa, hai tay bắt chéo đặt sau đầu, tựa người vào thành giường: “Em ấy không thấy được con mèo đó đâu.”
“Vì sao?” Dung Phỉ hỏi bằng mắt.
“Bởi vì…” Thẩm Khiêm híp mắt cười xấu xa: “Em ấy không mở được cửa sổ.”
Dung Phỉ sững người, nếu định sẽ làm vậy sao không để Dung Nguyệt về phòng luôn cho rồi.
Dù Tiểu Nguyệt không nhìn thấy Thẩm Khiêm nhưng… vẫn rất kỳ!
“Chị, trời lạnh, chị đừng đứng đó nữa, mau chui vào chăn đi.” Dung Nguyệt cài chuông báo cho điện thoại xong liền ném gối nằm lên giường, trúng ngay mặt Thẩm Khiêm.
Dung Phỉ nhắm mắt không nỡ nhìn: “Tiểu Nguyệt!” Thấy Dung Nguyệt sắp đặt mông ngồi xuống người Thẩm Khiêm, cô vội hét lên: “Em không thể ngủ ở đây!”
Dung Nguyệt ngỡ ngàng, thật sự không hiểu chị mình đang làm trò gì.
“Em…” Dung Phỉ ngó cái mặt đen thùi của Thẩm Khiêm, ấp úng nói: “Anh, ừ… anh rể em đang ở đây.”
“Á?” Dung Nguyệt trợn tròn mắt, hồi lâu sau mới hiểu được Dung Phỉ đang nói gì: “Á… ở, ở đâu?” Trong lòng thầm đoán có phải chị cố ý dọa mình hay không.
Dung Phỉ liếc cái gối cô vừa ném xuống: “Cái gối của em vừa rơi trúng mặt anh rể em.”
“Chị, dù chị không muốn ngủ chung với em cũng không cần chơi trò hù dọa như vậy đâu.” Dung Nguyệt lén liếc về phía sau, khóe miệng run lên.
“Em nghĩ sao?” Dung Phỉ nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Dung Nguyệt dán chặt mắt vào Dung Phỉ, đánh giá xem cô đang nói thật hay nói dối.
Sau khi xác định chị thật sự không nói dối cô mới bắt đầu cảm nhận được gió lạnh sau lưng.
Cô hít sâu một hơi, chắp tay vái lạy cái giường.
“Anh rể quỷ, em không hề cố ý, anh đừng trách em.”
Lúc này, Dung Nguyệt mới chợt nhận ra kỳ thực máy tính đang cách mặt giường một khoảng.
Yết hầu cô như nghẹn lại.
Dung Phỉ không nhìn nổi nữa, bước tới kéo tay cô: “Tiểu Nguyệt, về phòng đi.”
Dung Nguyệt khiếp sợ hoàn hồn, không kịp lấy gối đã trắng mặt chạy ào ra khỏi phòng.
“Sao anh lại dọa em ấy?” Thấy Thẩm Khiêm phất tay đóng cửa phòng, Dung Phỉ trừng mắt với anh.
“Dọa em ấy là em, anh chưa làm gì hết.” Thẩm Khiêm nhíu mi, dáng vẻ rất chi là vô tội.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi lúc thấy Dung Phỉ, Dung Nguyệt luôn nép sát vào chân tường.
Cảm giác này thật sự rất quái đản!
“Tiểu Nguyệt” Hai người vừa đụng mặt ở cửa, Dung Nguyệt đã lùi sát về sau, cả người ôm chặt khung cửa.
Dung Phỉ nhìn không nổi nữa: “Em làm gì thế? Trốn chị mình như trốn giặc, chị khiến em căm hận đến thế sao?”
“Gì chứ!” Dung Nguyệt trợn mắt với Dung Phỉ, hành vi tuy rụt rè nhưng giọng điệu lại hiên ngang: “Chị biết người em trốn không phải chị mà.”
Dung Phỉ bất đắc dĩ: “Thế em đang làm gì, khoe mình có thể dán sát như giấy?”
“Chị…” Dung Nguyệt thẳng lưng: “Anh rể em có đây không?”
“Ngày nào Thẩm Khiêm cũng ăn chung với chúng ta mà chị thấy em có phản ứng gì đâu.
Giờ mới bắt đầu sợ, cung phản xạ của em cũng dài quá nhỉ?” Dung Phỉ khinh bỉ: “Hơn nữa, không phải em không sợ trời không sợ đất sao?”
“Lúc trước em có ném gối lên mặt anh ấy đâu.” Dung Nguyệt nhỏ giọng nói thầm: “Với lại, sau khi em hồi tưởng lại, nếu lúc đó chị không cản thì em đã ngồi luôn lên người anh rể rồi.”
Dung Phỉ bị cô chọc tức đến bật cười: “Chị muốn đánh em ghê.”
“Chị…”
“Được rồi, em đừng sợ.” Dung Phỉ liếc mắt xem thường, bước tới kéo tay Dung Nguyệt: “Anh ấy không có ở đây, nhưng em không cần sợ, em gọi anh ấy là anh rể mà.”
Tấm lưng căng chặt của Dung Nguyệt lúc này mới thả lỏng trở lại, cô thở phào một hơi, bỗng nhíu mày cười gian: “Chị, chị với anh rể đã ấy ấy rồi hả.”
Dung Phỉ đánh ‘chát’ lên tay cô một cái: “Em muốn biết thì tự hỏi anh ấy đi?”
“Gì, chị thấy có ai nói chuyện như chị không?” Gan đã lớn trở lại, Dung Nguyệt bắt đầu thuyết giáo: “Kêu em vợ đi hỏi anh rể loại chuyện này mà được sao? Đầu chị có bị cửa kẹp không thế?”
Dung Phỉ liếc xéo cô, không lên tiếng.
“Em không hề nghĩ bậy mà.” Dung Nguyệt ngượng ngùng sờ mũi: “Em chỉ thấy chênh lệch trước sau quá lớn.”
Dung Phỉ nhíu mày không rõ.
“Chị còn nhớ hôm chị về lại mặt không, sắc mặt tái xanh, cứ như vừa bị quỷ hút hết dương khí.” Dung Nguyệt vừa nói vừa đánh giá sắc mặt Dung Phỉ: “Nhưng giờ sắc mặt chị hồng hào, nếu hai người đã ấy ấy, chẳng lẽ anh ta bắt đầu giác ngộ được chị là vợ anh ấy, không hút dương khí của chị nữa?”
Dung Phỉ cũng nhớ lại cảm giác lúc vừa ở chung với Thẩm Khiêm: “Chị nghĩ chắc nhờ vụn gỗ dương của Tăng đạo sĩ.”
“Cũng có thể.” Dung Nguyệt không miệt mài theo đuổi nguyên do.
Cô gật đầu phụ họa, buông khung cửa, quay người bỏ về phòng.
“Em đi đâu đó?” Dung Phỉ hoang mang nhìn theo bóng dáng em mình, lẽ ra lúc này nên ra tiệm phụ giúp chứ?
“Hôm nay buôn bán ế ẩm, không có việc gì để làm, em vào phòng chơi game một lát.” Dung Nguyệt nhún vai.
Nhớ tới đêm qua Thẩm Khiêm cũng chơi game, khóe miệng Dung Phỉ giật giật, cúi mắt nhìn ống trúc trên tay Dung Nguyệt, không khỏi hiếu kỳ: “Thứ trên tay em là gì thế?”
“Nước mắt trâu.” Dung Nguyệt không giấu giếm: “Nghe nói trét thứ này lên mắt có thể thấy quỷ, em cũng muốn thử xem sao.”
“Em không sợ sao?”
“Tò mò thôi.”
Trong đầu Dung Phỉ bỗng hiện lên một câu: Không tìm đường chết thì sẽ không phải chết!
Lối suy nghĩ của em gái cô, người thường không cách nào lý giải được.
Dù buôn bán ế ẩm cũng đâu thể trốn trong phòng.
Dung Phỉ lắc đầu, ra ngoài.
Mẹ Dung đang vừa đan áo vừa tán gẫu với dì Hai, thấy Dung Phỉ ra, mắt không chớp lấy một cái, chỉ lo nói chuyện với dì Hai: “Thật hả?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Dì Hai cũng đang đan áo, nói xong câu đó liền ngừng động tác: “Mấy hôm trước Ngô Đạt còn rêu rao nói hắn không sợ tà ma, sẽ đãi mọi người ăn thịt mèo kho tàu.
Ai cũng tưởng hắn nói khoác, không ngờ hắn làm thật.
Trời còn chưa sáng đã có người phát hiện hắn ngất trong vũng bùn cạnh xưởng cát đá, lúc tỉnh lại thì không ngừng lẩm bẩm, nói con mèo đó là quỷ.”
“Quỷ?” Dung Phỉ đứng cạnh kinh sợ, không nhịn được chen miệng.
“Ngô Đạt nói lúc con mèo đó nhe răng với hắn, miệng đầy máu.
Đầu thì dập nát, mắt chỉ còn một con, lông bết dính vào nhau bởi máu và mô não.
Nó vừa nhào về phía hắn, hắn liền té xỉu.” Chỉ kể lại những gì Ngô Đạt miêu tả thôi mà da gà của dì Hai đã dựng hết cả lên.
Dung Phỉ giật mình, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh con mèo đen ở chợ mới.
“Phỉ Phỉ?” Thấy sắc mặt cô khang khác, mẹ Dung lo lắng gọi một tiếng.
“Mẹ, nếu không có việc gì thì con về phòng đây.” Nói xong, không chờ mẹ Dung trả lời Dung Phỉ đã xoay người đi mất.
Con mèo đen Ngô Đạt gặp sao lại giống với con mèo bị cán chết ở chợ thế? Với lại, do đâu mà lần nào tiếng mèo tru cũng biến mất ở xưởng cát đá?
Trong đầu Dung Phỉ tràn ngập câu hỏi.
Cô muốn đến xưởng cát đá xem thử, nhưng đi một mình thì miễn đi, phải có Thẩm Khiêm theo cùng cô mới yên tâm được.
Vừa vào phòng, cô liền đụng mặt Thẩm Khiêm đang ra cửa.
“Anh định đi đâu hả?” Dung Phỉ ngạc nhiên.
“Đi thôi, ra ngoài một lát.” Thẩm Khiêm cười dịu dàng.
Dù không rõ là đi đâu nhưng Dung Phỉ vẫn gật đầu.
Cô cũng đang cần đi chung với Thẩm Khiêm.
Báo với mẹ Dung một tiếng xong, hai người liền ra cửa.
“Chúng ta đi đâu thế?”
“Dẫn em tới xưởng cát đá của Mạnh Đức Tài.”
Vừa ra khỏi cửa, Thẩm Khiêm đã không chút kiêng dè nắm tay Dung Phỉ.
Hai người sóng vai đi cạnh nhau, dù mười ngón tay có đan chặt vào nhau thì người ngoài cũng không thấy.
Dĩ nhiên, hai người chọn đi hẻm nhỏ cạnh con đập để dễ nói chuyện.
“Thẩm Khiêm, anh từng nói Mạnh Đức Tài không mua được tứ hợp viện, có phải anh đã biết trước chuyện gì rồi không?” Lúc đầu, khi mới biết tin tiệm dụng cụ của Mạnh Đức Tài cháy, Dung Phỉ từng nghi ngờ là do Thẩm Khiêm làm, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô cảm thấy anh sẽ không làm như thế.
“Tiểu Phỉ, em nhìn bên kia kìa.” Thẩm Khiêm không trả lời câu hỏi của Dung Phỉ mà đưa tay chỉ về phía trước.
Dung Phỉ nhìn theo, chợt nhận ra trong lúc vô thức họ đã đến gần xưởng cát đá, thứ Thẩm Khiêm chỉ cô xem chính là dãy nhà xưởng của Mạnh Đức Tài.
Khí đen!
Dung Phỉ kinh ngạc trừng to mắt nhìn màn sương đen lượn lờ qua lại phía trên dãy nhà lầu, sống lưng lạnh toát.
Cảnh tượng này hệt với cái cô thấy được ở nhà Trương Bình!
Nhưng cũng không giống lắm, dãy nhà xưởng của Mạnh Đức Tức chỉ có khí đen, không có bóng đen!
Dung Phỉ mờ mịt nhìn Thẩm Khiêm: “Rốt cuộc chuyện này là sao?”
“Ngoài khí đen ra, em còn thấy gì khác nữa không?” Thẩm Không không đáp mà hỏi lại.
Còn gì khác?
Dung Phỉ nhíu mày, nhìn thêm lần nữa.
Hồi lâu sau, cô vẫn chỉ thấy mỗi khí đen, đang định hỏi luôn Thẩm Khiêm cho nhanh, hai mắt bỗng nhíu lại.
“Hình mèo?” Khí đen không ngừng lượn lờ trong không trung, nhưng nếu quan sát thật kỹ có thể thoáng hình dung được hình dáng của một con mèo: “Vậy nghĩa là, con mèo tru tréo hằng đêm…” Nhớ tới ý định cho pháo nổ chết mèo của Dung Nguyệt, Dung Phỉ giật mình thon thót.
“Chiếc xe cán chết con mèo ở chợ mới chính là mô-tô của con trai Mạnh Đức Tài.” Thẩm Khiêm nói ra huyền cơ, híp mắt nhìn màn sương đen đằng xa với vẻ đăm chiêu.
“Ý anh là…”
“Ừ” Không đợi Dung Phỉ nói xong, Thẩm Khiêm đã gật đầu xác nhận.
“Không biết gần đây bị sao nữa! Việc lạ của suốt mấy thập niên cộng lại cũng không nhiều bằng mấy tháng ngắn ngủi này.” Dung Phỉ im lặng hồi lâu mới buông lời cảm thán: “Em có cảm giác, việc này không đơn giản chỉ là trùng hợp.”
Thẩm Khiêm nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.
Dung Phỉ bị nhìn đến ngượng, chớp chớp mắt: “Thẩm Khiêm, gần đây chuyện lạ xảy ra liên tiếp, dù đa phần không có liên quan gì đến em nhưng trong lòng em vẫn thấy bất an.
Anh đừng cười em lo nghĩ không đâu, trực giác của phụ nữ luôn vô lí như thế đấy, em cũng hết cách.”
Thẩm Khiêm muốn nói, việc này quả thật có liên hệ mật thiết với em, nhưng cuối cùng anh chỉ im lặng, nhắm mắt.
“Mèo đen vốn là biểu tượng của tà vật, còn bị chết thảm, người gây chuyện thì lại im lặng bỏ chạy, đương nhiên sát khí phải nặng rồi.” Thẩm Khiêm nói xong còn liếc nhìn Dung Phỉ, ý tứ sâu xa: “Không chỉ mỗi nhà của Mạnh Đức Tài phải gặp nạn thôi đâu, những người có liên quan lúc ấy đều sẽ bị ảnh hưởng, không ít thì nhiều.”
“Vậy ra tên Trương Bình kia cũng chỉ được đến thế thôi sao.” Dung Phỉ bật cười, buông lời móc mỉa.
Thẩm Khiêm nhíu mày nhìn cô, cũng ngạc nhiên sao tự nhiên cô lại nhắc tới Trương Bình.
“Hắn dụ dỗ Mạnh Đức Tài mua tứ hợp viện, lại không tính được đến chuyện mèo đen.
Âm dương tiên sinh nổi danh gì chứ, chỉ toàn là nói điêu.” Có thể là yêu ai yêu cả đường đi, dù Dung Phỉ không thích tứ hợp viện, nhưng thấy Thẩm Khiêm quý trọng nơi đó, cô cũng bắt đầu sinh ra cảm xúc không nỡ khi nghe tin tứ hợp viện bị bán đi.
Hơn nữa, chuyện này lại có liên quan đến Trương Bình, trực giác mách bảo gã này là một tên thần côn đáng khinh, bụng dạ khó lường.
Yêu ai yêu cả đường đi….