Chào Chàng Quỷ Đẹp Trai Bên Cạnh


Mạnh Tiểu Hài vừa chết, tiếng mèo lúc nửa đêm cũng theo đó mà biến mất.
Hiện tượng này lại nhanh chóng trở thành đề tài bàn luận của mọi người, mỗi người mỗi ý, có cười nhạo chế giễu, có xúc động thổn thức, có người lại thêu dệt hẳn thành một câu chuyện huyền bí, truyền bá rộng rãi.
Dung Phỉ là người biết rõ nội tình, nghe thấy chuyện này cũng chỉ cười trừ.

Chuyện cô cần quan tâm hiện giờ là Thẩm Khiêm muốn tới thôn Vệ Gia.
“Thẩm Khiêm, hôm nay là ngày đưa tang cho Mạnh Tiểu Hải, mai anh sẽ cùng Tăng đạo sĩ tới thôn Vệ Gia hả?” Dung Phỉ vừa cầm khăn lau sạch tro bụi trên bài vị, vừa hỏi Thẩm Khiêm đang dựa vào đầu giường chơi máy tính.
“Ừ” Thẩm Khiêm gật đầu không chút để tâm.
“Thật ra, em vẫn không hiểu.” Dung Phỉ ngắc ngứ nửa ngày, cuối cùng vẫn hỏi: “Linh hồn sống lại đồng nghĩa với mượn xác hoàn hồn, nếu anh đã biết rõ thì còn tới thôn Vệ Gia làm gì?”
“Anh sợ không đơn giản chỉ là mượn xác hoàn hồn.” Động tác gõ bàn phím của Thẩm Khiêm hơi khựng lại.

Bất cứ chuyện gì, chỉ cần dính dáng đến Lương Cảnh Thần đều không đơn giản.

Huống chi, nếu chuyện Vạn Cường bị hạ Hàng Đầu là do tên khốn đó gây ra, vậy chuyện này hẳn còn ẩn khuất nào đó: “Có một số việc anh muốn tìm hiểu rõ ràng nên nhất định phải tới thôn Vệ Gia.”
Dung Phỉ nghiêng đầu nhìn Thẩm Khiêm.

Cô thấy thái độ của anh với Trương Bình rất lạ, cứ như là kẻ thù vậy.

Thẩm Khiêm nói có thể Trương Bình có liên quan tới việc Vạn Cường bị hạ Hàng Đầu, nhưng dù vậy, sao biểu hiện của anh có vẻ còn quan tâm hơn cả đương sự vậy, thể nào trong này cũng có ẩn tình mà cô chưa biết.
“Em muốn đi chung với anh.” Suy nghĩ ‘Thẩm Khiêm có chuyện gạt mình’ vừa lóe lên, Dung Phỉ liền bật thốt thành lời.

Đúng vậy, nếu muốn biết chuyện Thẩm Khiêm gạt mình là chuyện gì, đi theo chẳng phải sẽ biết!
Thẩm Khiêm nhướng mày: “Không được.”
“Vì sao?” Đây là lần đầu tiên Thẩm Khiêm từ chối thẳng thừng như thế, Dung Phỉ bẹp miệng, ấm ức trong lòng.
“Chuyện tụi anh định làm không thích hợp để em đi chung, xuống âm ty tìm hồn âm khí rất nặng, dương hỏa của em yếu, dễ trúng tà.” Thẩm Khiêm đưa ra lý do rất thuyết phục.
“Không phải còn có anh sao?” Dung Phỉ vẫn chưa bỏ ý định.
“Không được” Thẩm Khiêm kiên quyết lắc đầu, giọng điệu không thể thương lượng: “Em không thể đi.”
“Em…”
Dung Phỉ còn muốn nói tiếp, lại bị tiếng đập cửa cắt ngang.

Tiếp đó, Dung Nguyệt đẩy cửa thò đầu vào.
“Hì hì, chị, không phải em tự ý muốn vào đâu, là tại chị không đóng cửa, em vừa gõ nó đã tự đẩy vào.” Dung Phỉ cười tươi rói, đánh chết cô cũng không thừa nhận mình tò mò muốn biết người với quỷ ‘ấy ấy’ như thế nào.
“Cảm phiền lúc nói dối em đừng lộ cái vẻ giấu đầu lòi đuôi như thế.” Dung Phỉ tức giận trừng mắt với Dung Nguyệt: “Em là con gái, phải có chút ý thức mình là con gái, đầu óc suốt ngày toàn nghĩ đến mấy chuyện đen tối.” Đây là em gái ruột của cô, cô nắm rõ từng chân tơ kẽ tóc của nó, nó chỉ cần nhấc mông một cái, cô liền biết nó muốn đi nhẹ hay đi nặng!
“Chị là chị gái, sao lại nghĩ xấu về em gái mình như thế chứ?” Dung Nguyệt cúi đầu, bẹt miệng, trừng mắt lên án Dung Phỉ.
“Em chạy tới đây để lên án chị hả?” Dung Phỉ không để tâm đến Dung Nguyệt, cắt ngang: “Nói đi, có chuyện gì?”
“Em đã thoa nước mắt trâu rồi, muốn chính thức gặp mặt anh rể một lần.” Dung Nguyệt nhếch miệng cười, đẩy cửa vào phòng.

Nói trắng ra là, cô tò mò muốn biết chồng của chị cô tròn méo thế nào.
Thẩm Khiêm nhíu mày, nở một nụ cười thật khẽ, giương mắt nhìn Dung Nguyệt.
“Trời đất!” Chỉ liếc mắt một cái, Dung Nguyệt đã kinh ngạc đến sững sờ: “Đẹp trai quá! Mấy con quỷ máu me đầy người trong phim điện ảnh sao mà bì được chứ?!” Cô thét lớn một tiếng, hai mắt phát sáng như sao.
“Em quên uống thuốc đúng không? Mau về uống ngay cho chị!” Dung Phỉ đỡ trán.

Em cô thông minh, tinh quái, đa số thời điểm đều chín chắn, đáng tin cậy, mỗi tội là dễ bị động kinh, mấy hôm trước còn sợ Thẩm Khiêm tới trắng cả mặt, vừa thấy được diện mạo thật của anh là chuyển ngay thành bộ dạng mê trai.
Thẩm Khiêm bình tĩnh gật đầu, mỉm cười với Dung Nguyệt.
“Anh rể đẹp trai quá đi!” Dung Nguyệt bị nụ cười kia mê hoặc, nháy mắt choáng váng: “Anh còn quen con quỷ đẹp trai nào khác không? Hay anh giới thiệu cho em vợ một người đi, má ơi, có quỷ đẹp trai như thế còn cần đàn ông làm gì?”
Dung Phỉ nhào tới đập Dung Nguyệt một cái: “Em nói hươu nói vượn cái gì thế?”
Dung Nguyệt bưng ót than đau, cuối cùng cũng trở lại bình thường.
“Anh rể, anh đang xài máy tính hả?”
Dung Nguyệt đánh giá Thẩm Khiêm một lượt.

Anh rể quỷ mặc trường sam xanh nhạt, tóc rẽ ngôi giữa, là cách ăn mặc đặc trưng thời dân quốc, cộng thêm khí chất nho nhã thể hiện anh là người trí thức.

Không phải quỷ thời hiện đại mà vẫn biết xài máy tính, chẳng lẽ ngay cả quỷ cũng cập nhật thời đại!
“Ừ” Thẩm Khiêm gật đầu: “Tùy tiện chơi thôi.”
Dung Nguyệt rất muốn ngó xem anh rể quỷ đang chơi cái gì, nhưng ngẫm lại, có lẽ phải là thứ gì đó cao siêu lắm, người trần mắt thịt như cô có xem cũng không hiểu nên đành thôi.
“Em mau rửa sạch cái thứ trét trên mí mắt đi, đừng đem nó ra ngoài.” Dung Phỉ biết em mình gan lớn, nhưng mấy con quỷ bên ngoài không đẹp được như Thẩm Khiêm, đừng vì không biết trời cao đất rộng mà chạy lung tung rồi bị dọa.
“Không đời nào” Dung Nguyệt lắc đầu: “Nước mắt trâu này khó kiếm lắm, em bỏ cả đống tiền mới có được một chút, không thể lãng phí.”
“Em bị rảnh hay sao mà bỏ tiền đi mua thứ quỷ đó? Muốn thấy quỷ như thế, hay hai chúng ta đổi đi?” Dung Phỉ thấy thật bất lực.
“Chị nói vậy đâu có được.” Dung Nguyệt nói như thật: “Nếu hai chúng ta đổi chỗ, chị còn gặp được con quỷ tốt như anh rể sao? Chúng ta là chị em ruột, em đâu thể chiếm của hời của chị.”
“Em…” Dung Phỉ nghiến răng.
“Chị yên tâm đi, em xài nước mắt trâu không phải để ra ngoài xem mấy con quỷ dưa vẹo táo nứt, em chỉ muốn tiếp xúc với anh rể thôi.” Dung Nguyệt choàng tay Dung Phỉ, cợt nhả: “Nói thật, lúc mới đầu, nhìn chị mỗi bữa cơm đặt thêm cái ghế, bưng thêm bộ chén đũa em cũng hơi hoảng.

Nhưng dần dần, em thấy chị mặt mày phơi phới, đúng kiểu thiếu nữ đang yêu mà không tự biết, em suy đoán, chị không có bạn trai, chỉ kết âm hôn, có thể khiến chị như thế chắc cũng chỉ có vị anh rể quỷ kia.

Có được kết luận, em bắt đầu tò mò, có thể khiến chị động lòng chắc chắn anh rể không đơn giản, có phải anh ấy cực kỳ đẹp trai hay không? Ha ha… sự thật chứng minh, anh rể em quả thật đẹp trai ngút trời, khó trách chị lại mê mệt đến quên cả lối về như thế.”
Dung Nguyệt phân tích có lý có cớ, Thẩm Khiêm nghe mà mặt mày hớn hở, Dung Phỉ thì xấu hổ đến đỏ cả mặt.
“Ra là Tiểu Phỉ đã sớm có tình cảm với anh?” Thẩm Khiêm híp mắt: “Ha ha… quả nhiên người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê.”
“Hai người kẻ tung người hứng trêu ghẹo em như thế vui lắm hả?” Dung Phỉ vỗ bốp lên tay Dung Nguyệt, tức giận đẩy người ra cửa: “Đi đi đi, về phòng em mà động kinh!”
Không thèm quan tâm đến dáng vẻ lưu luyến của Dung Nguyệt, cô đẩy em gái ra rồi đóng sầm cửa lại, thuận tiện khóa trái.
“Trời đang sáng mà lại khóa trái cửa, Tiểu Phỉ có ý đồ gì với anh sao?” Không đợi Dung Phỉ quay người lại, Thẩm Khiêm đã bay tới ôm trọn cô vào lòng, vừa cọ vừa hôn, còn buông lời bỡn cợt.
“Thẩm Khiêm, đừng tưởng có thể mượn cớ chuyển chủ đề, chúng ta quay lại chuyện chính.” Dung Phỉ hiếm khi không bị dáng vẻ lưu manh của anh đánh gục, vẻ mặt nghiêm túc: “Em muốn theo các anh tới thôn Vệ Gia.”
Động tác ôm của Thẩm Khiêm cứng lại trong nháy mắt: “Em không thể đi.” Anh buông Dung Phỉ ra, kéo cô ngồi xuống mép giường: “Chuyện về quỷ hồn, em dính líu càng nhiều càng không có lợi cho em, không phải anh không muốn dẫn em theo mà là đang bảo vệ em, em hiểu không?”
“Ý anh là người quỷ khác biệt sao?” Dung Phỉ méo miệng: “Vậy sao lúc trước anh còn dây dưa với em? Anh cũng là quỷ, em đã dính vào rồi, giờ mới đòi giữ khoảng cách có phải quá muộn rồi không?”
“Tiểu Phỉ…” Mắt Thẩm Khiêm hiện nét bi thương nhưng vẫn vòng tay ôm chặt Dung Phỉ: “Anh yêu em, sự tồn tại của Thẩm Khiêm anh chính là để yêu em.” Chấp niệm suốt trăm năm đều dành hết cho em, Tiểu Phỉ…
“Em cũng yêu anh, Thẩm Khiêm.

Em không sợ người quỷ khác biệt, em chỉ mong có thể cùng người mình yêu tâm ý tương thông.” Dung Phỉ đáp lại cái ôm của Thẩm Khiêm: “Em cảm giác được anh đang có chuyện giấu em, mà chuyện này lại có liên quan đến em, đúng hay không? Em hiểu anh làm thế là để bảo vệ em, nhưng Thẩm Khiêm à, chúng ta là vợ chồng, vợ chồng thì nên đồng cam cộng khổ hoạn nạn có nhau, dù có chuyện gì, chỉ cần có anh em đều chịu đựng được.”
Thẩm Khiêm thấy nếu mình không phải quỷ hồn, hẳn mình đã chết chìm trong lời tỏ tình đầy tình cảm của Dung Phỉ.

Kiếp trước kiếp này, tuy tính tình Tiểu Phỉ có khác nhưng có một thứ không hề thay đổi, chính là dám yêu dám hận.

Có được tình cảm chân thành này, cuộc đời anh sống không uổng!
“Tiểu Phỉ, em có thể nghĩ được như thế anh rất cảm động, thật đó.” Tâm tình lên xuống không ngừng khiến Thẩm Khiêm dở khóc dở cười: “Nhưng mà, có một số việc em không thể chịu được, anh cũng không nỡ để em phải chịu.

Có anh ở đây, sẽ không sao hết, anh muốn em luôn vui vẻ, không sầu không lo, nụ cười của em chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của anh.”
Sống mũi Dung Phỉ cay cay, cắn răng không cho nước mắt rơi.
“Tiểu Phỉ.” Thẩm Khiêm đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô: “Em đừng tới thôn Vệ Gia, nghe lời.”
Dung Phỉ để mặc anh ôm, lắng nghe giọng nói dịu dàng của anh, không lắc đầu cũng không gật đầu: “Thẩm Khiêm…”
“Ừ?” Thẩm Khiêm chôn mặt vào hõm cổ Dung Phỉ, cọ cọ.
“Em nhớ anh từng nói anh đã ở cạnh em từ khi mới sinh, vì sao?” Dung Phỉ bị cọ đến ngứa, vội rụt cổ.
“Vì yêu em đó.” Thẩm Khiêm cọ một hồi cọ ra tia lửa, há miệng ngoạm lấy vành tai của Dung Phỉ, giọng khàn đi.
“Lúc đó em chỉ là cục thịt nhỏ xíu.” Hô hấp bắt đầu dồn dập, Dung Phỉ đẩy không ra, ngược lại còn bị Thẩm Khiêm đặt trên giường: “Này, anh…”
“Ừ, anh vừa liếc mắt liền nhìn trúng cục thịt nhỏ xíu đó.” Thẩm Khiêm ngắt mũi cô, cười dịu dàng như nước, giấu nhẹm chuyện cũ của trăm năm trước.
“Ghê quá!” Dung Phỉ tức giận hất vuốt quỷ của anh ra: “Anh không chỉ là sắc quỷ, còn bị cuồng con nít!”
“Ừ” Thẩm Khiêm gật đầu như thật: “Hai mươi năm trước là cuồng con nít, giờ là cuồng Phỉ.” Môi cười gian trá, không nói thêm gì nữa, trực tiếp giữ cằm Dung Phỉ hôn xuống.
Đầu Dung Phỉ choáng váng, trước khi bị ăn sạch sành sanh, sợi dây lý trí cuối cùng còn sót lại báo cô biết Thẩm Khiêm đang chơi trò lưu manh hòng dời đi sự chú ý của cô, khiến cô bỏ ý định đi thôn Vệ Gia.
Ban ngày ban mặt lại trốn trong phòng lăn giường với Thẩm Khiêm, Dung Phỉ thẹn đến mức muốn chui đầu xuống đất.

Cũng tại hôm nay rảnh rỗi không có việc gì, không thì cô đâu có thời gian ở trong phòng với Thẩm Khiêm.
Lúc cửa phòng bị gõ, Dung Phỉ còn đang ôm chăn nghỉ ngơi lấy lại sức.
“Phỉ Phỉ, sao cứ trốn rịt trong phòng thế? Mau ra ăn tối!”
“À, dạ!”
Dung Phỉ cáu gắt trừng mắt liếc nhìn vẻ mặt thỏa mãn của mỗ quỷ rồi mới ba chân bốn cẳng mặc quần áo, cố gắng điều chỉnh nét mặt, tránh để người nhà nhìn ra sơ hở, không thì mất mặt chết!
Dung Phỉ vờ như không có việc gì mở cửa bước ra, nhưng vừa thấy nụ cười bỡn cợt của Dung Nguyệt, mặt nạ bình tĩnh liền vỡ đôi, nháy mắt mặt đỏ như máu.

Dù ba mẹ không nhận ra có gì khác thường, Dung Phỉ vẫn nuốt không trôi cơm.
Thẩm Khiêm ngắm nhìn vẻ ngượng ngùng của Dung Phỉ, mắt cười đầy ôn nhu, thỉnh thoảng nhân lúc ba mẹ không chú ý lại gắp cho cô mấy đũa đồ ăn, cảm thấy cả cõi lòng như được lắp đầy.
Dung Phỉ tự biết Thẩm Khiêm kiên quyết không cho mình theo đến thôn Vệ Gia, không đề cập đến vấn đề này nữa, nhưng trong lòng lại trộm đưa ra quyết định.
Không phải không cho đi sao? Tốt thôi, em lén đi!
Tính tình Dung Phỉ là vậy, nhìn thì nhã nhặn thành thật, nói gì nghe nấy, kỳ thật chỉ những người thân thiết mới biết bản tính cô rất cố chấp, một khi đã quyết định chuyện gì, rất khó thay đổi.
Hôm sau là ngày họp chợ, Tăng đạo sĩ bỏ mặc việc buôn bán, đóng cửa tiệm tới thôn Vệ Gia với Thẩm Khiêm.
Thẩm Khiêm là quỷ hồn, muốn đi đâu chỉ việc hóa thành làn khói bay đi.

Anh đã muốn tránh, Dung Phỉ không cách nào biết lúc nào anh đi.
Nhưng Tăng đạo sĩ thì khác, Dung Phỉ nhắm trúng điểm này, giám sát ông chặt chẽ.

Cô thấy ông đầu tiên là hé cửa, tiếp đó lại đóng cửa, tuy không tận mắt thấy ông rời đi nhưng cô biết họ đã bắt đầu xuất phát.
Dung Phỉ thấy thế, lập tức thả chổi lông gà trên tay xuống: “Mẹ, hôm nay con có việc phải ra ngoài, chắc phải đến tối mới về.”
“Có chuyện gì?” Mẹ Dung đang dọn bàn, lúc nghe cô nói động tác trên tay không ngừng, chỉ hơi nhăn mặt: “Họp chợ buôn bán bận rộn, người thì thiếu mà ngày nào con cũng chạy rông bên ngoài!”
“Chuyện này con không thể nói rõ với mẹ được.” Dung Phỉ biết làm vậy không tốt nhưng cô không còn thời gian để giải thích: “Chào mẹ, con đi đây!”
Mẹ Dung bỏ cái bàn xuống, trừng mắt nhìn theo bóng dáng đang chạy xa của Dung Phỉ, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Dung Phỉ chạy đến đúng lúc, vừa tới Phố mới liền thấy Tăng đạo sĩ lên xe.

Cô không gấp gáp đuổi theo mà nấp sang bên, chờ xe đi rồi bắt chuyến tiếp theo.
Thẩm Khiêm đang ngồi cạnh Tăng đạo sĩ bỗng thấy ngực nhói lên một cái, bất giác nhíu mày.
Trong xe còn có người khác, Tăng đạo sĩ không tiện nói chuyện, thấy dáng vẻ đó của anh chỉ ném ánh mắt nghi hoặc sang.
“Tôi không sao.” Thẩm Khiêm mỉm cười lắc đầu.

Quả thật không có việc gì, chỉ đột nhiên thấy bất an.
Hai chiếc xe một trước một sau đi tới trấn Ngõa Thị, tiếp đó, Tăng đạo sĩ bao taxi đi thôn Vệ Gia, Dung Phỉ tiếc tiền, chỉ thuê ba gác.

Lần này có thêm kinh nghiệm, biết lúc về không dễ bắt xe, cô còn chủ động xin số di động của tài xế xe ba gác.
Ba gác không nhanh như Taxi, lúc Dung Phỉ tới thôn Vệ Gia, Tăng đạo sĩ và Thẩm Khiêm đã không thấy bóng dáng.

Cô đứng ở đầu đường, chần chừ hồi lâu.

Lần trước còn có Tiểu Nguyệt, lần này chỉ có mình mình, mong là đừng lạc đường!
“Không sao, cùng lắm thì hỏi đường.” Dung Phỉ khẽ cắn môi, tự bơm dũng khí cho mình, sau đó mới rẽ vào đường nhỏ của thôn Vệ Gia.
Đi thẳng còn tốt, vừa thấy ngã rẽ Dung Phỉ liền luống cuống, phân vân không biết rẽ vào đâu.

Không có người để ỷ lại, cô đành dựa vào sức mình, thời gian chưa lâu, cố gắng suy nghĩ chưa biết chừng sẽ nhớ ra.

Lần trước mình rẽ hướng nào? Lên núi hay xuống núi?
Xung quanh không một bóng người, vắt óc suy nghĩ cũng chỉ nhớ được mang máng.
Hình như lần trước là lên núi?
Dung Phỉ khẽ cắn môi, đánh cuộc vào ký ức mang máng này.

Lần trước lúc đến đây chị em cô cũng mơ mơ màng màng, chỉ lo tìm sườn núi nên đa phần đều chọn hướng lên núi, hẳn là không sai.
Không ngờ trí nhớ của mình lại đúng.

Nhìn thấy nấm mồ của bà lão, tâm tình bất an của Dung Phỉ liền bình ổn lại.

Tới được đây rồi, cô không luống cuống nữa, nhà của Trương Bình cách nơi này không xa, cô nhớ rõ phải đi đường nào.
Trước khi đi, Dung Phỉ xoay người nhìn nấm mồ của bà lão, thành tâm chắp tay vái lạy.
Nhà Trương Bình bốn bề rộng rãi, không có tường bao quanh, Dung Phỉ đứng ở đầu đường, xa xa có thể trông thấy tòa nhà bị sương đen bao trùm kia.

Chỉ là, Thẩm Khiêm và Tăng đạo sĩ không ở đây.
“Bọn họ không ở nhà Trương Bình thì ở đâu?” Dung Phỉ đau đầu, lúng túng.
Còn đang mờ mịt, lo lắng, Dung Phỉ bỗng thấy một cậu bé chừng bảy tám tuổi khiêng cái cuốc đi về phía này.

Dung Phỉ còn nhớ cậu bé này, là cháu của Trương Bình.
Kệ đi, hỏi cậu bé trước đã, không chừng cậu ta từng gặp Tăng đạo sĩ.
Người còn chưa đến gần, Dung Phỉ đã chạy qua: “Bạn nhỏ!”
Cậu bé bị cô gọi, sửng sốt, nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Em nhớ chị, chị là người lần trước đến tìm chú hai em xem âm dương, nhưng tự nhiên giữa chừng lại bỏ đi.” Không chờ Dung Phỉ đáp lại, cậu bé đã phụng phịu: “Chú hai em không ở đây, ông nội bị bệnh cần tiền mua thuốc, chú hai lên thành phố lớn làm công kiếm tiền rồi.”
Dung Phỉ định hỏi cậu có thấy Tăng đạo sĩ không, nghe thế liền sửng sốt.

Làm công? Chẳng lẽ Trương Bình giấu người nhà chuyện đến trấn Ngưu Phật mở quán mì?
Nhưng chuyện này đâu liên quan đến mình, Dung Phỉ sắp xếp lại suy nghĩ, hỏi cậu bé: “Chị không tới tìm chú hai em, chị chỉ muốn hỏi em có thấy một ông lão chừng năm sáu mươi tuổi, lưng hơi gù, tay luôn cầm điếu thuốc không?”
Cậu bé vẫn còn xụ mặt: “Đúng là có.

Ông ta cứ lải nhải không ngừng, còn đi vòng vòng quanh sân, em hỏi ông ta muốn làm gì thì ông ta không nói, đứng ngẩn ra một lúc rồi bỏ đi.”
Dung Phỉ sáng bừng mắt: “Em biết ông ta đi hướng nào không?”
“Đến sau núi.” Cậu bé đưa ra một ngón tay, chỉ vào con đường nhỏ uốn lượn ở phía bên trái sân nhà họ Trương.
“Cám ơn nhóc nha.” Dung Phỉ vui vẻ nói cảm ơn, vội vã bỏ chạy.
Cậu bé dõi theo bóng dáng Dung Phỉ với vẻ kỳ quái, cuối cùng bĩu môi, tiếp tục hướng tới vườn rau nhà mình.
Sau núi nhà họ Trương là một rừng trúc âm u ẩm ướt, lá khô chồng chất, cỏ dại mọc thành bụi, đến lối mòn còn không có, đường đi ghập ghềnh trắc trở, lỡ bất cẩn còn có thể giẫm trúng hố.

Thỉnh thoảng lại thấy nấm mồ xếp thành từng cụm, trên mộ mọc đầy cỏ dại, vừa nhìn liền biết nơi này trừ ngày lễ tết gần như không có người tới thăm.
Đứng ở giao lộ, Dung Phỉ bẻ một nhánh trúc dò đường mới dám đi vào.

Tuy giờ là mùa đông, đa số động vật đều ngủ đông nhưng chẳng may đụng phải thì sao, đã có mấy trường hợp gặp rắn vào mùa đông rồi.
Khu rừng khá sâu, Dung Phỉ mò mẫm một hồi vẫn không thấy bóng dáng Tăng đạo sĩ đâu.

Khắp nơi đều là mồ mả, tuy đã gặp quen quỷ hồn nhưng đi một mình Dung Phỉ vẫn thấy thấp thỏm.

Cô hít sâu một hơi, tăng nhanh bước chân.
Nhưng do bước quá nhanh, Dung Phỉ xém chút vấp phải nhánh cây, khó lắm mới giữ được thăng bằng, cô đành thả chậm tốc độ, bỏ sót cảnh tượng bàn tay khô quắt được bao quanh bởi khí đen chầm chậm lùi vào lòng đất.
Nơi này âm u quỷ dị, đầy những thứ không sạch sẽ, may nhờ Dung Phỉ có đeo xá lợi tử, những thứ đó không thể tới gần.
Ra khỏi rừng trúc, dù đã bước rất thận trọng nhưng Dung Phỉ vẫn đạp trúng cái hố bị lá rụng che lấp, ngã thẳng xuống bãi đất ngoài bìa rừng, chẳng những đầu quay mòng mòng mà chân còn bị trầy.
“Nhóc Phỉ?”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Dung Phỉ rưng rưng nước mắt.

Má ơi, trải qua muôn vàn trắc trở cuối cùng cũng tìm được người rồi!
Cô chìm đắm trong sự hân hoan, để mặc người khác kéo mình dậy, vừa quay đầu liền thấy được sắc mặt không vui, nhăn mặt nhíu mày của Thẩm Khiêm.

Trong mắt có kinh ngạc, khó chịu, buồn phiền, nhưng nhiều nhất là cam chịu.
“Ôi, nhóc Phỉ tự nhiên nhảy ra khiến bác sợ đến thót tim luôn.” Còn không phải sao?! Tăng đạo sĩ và Thẩm Khiêm đang thăm dò địa hình, thương lượng chuyện xuống âm phủ, ai dè Dung Phỉ đột ngột ngảy ra khiến ông hoảng hồn, thiếu chút ngã nhào xuống đất, may nhờ Thẩm Khiêm kịp thời đỡ lại.
“Té đau không?” Thẩm Khiêm mặc kệ Tăng đạo sĩ cằn nhằn, vội kéo Dung Phỉ lên xem xét: “Có bị thương không? Để anh xem.” Vừa nói vừa xoa vai cho Dung Phỉ, xong lại ngồi xuống kéo ống quần Dung Phỉ lên, sau khi chắc chắn cô chỉ bị vớ cọ đỏ da mới yên lòng: “Sao em lại tới đây? Không phải bảo em đừng tới rồi sao?”
Dung Phỉ mím môi không nói lời nào, dáng vẻ ‘tới cũng đã tới rồi, anh có thể làm gì em’.
Thẩm Khiêm đúng thật là không thể làm gì cô, đây là bảo vật anh nâng niu ở đầu quả tim, không cho cô dính vào là vì muốn tốt cho cô.

Nếu cô đã tự mình đến, anh cũng đâu thể mắng chửi gì được.

Anh không nỡ.
Thẩm Khiêm phủi sạch cây cỏ dính trên người Dung Phỉ xuống, thở dài bất đắc dĩ: “Nơi này sát khí nặng, em phải theo sát tụi anh, không được tự ý đi lung tung, có biết không?”
“Chừng nào bắt đầu?” Dung Phỉ gật đầu hỏi.
“Tìm được đúng chỗ sẽ bắt đầu.” Thẩm Khiêm nói xong thì dắt tay Dung Phỉ, kéo cô tới cạnh người mình, triệt để ngó lơ Tăng đạo sĩ đang vì mấy hành động sến rện của họ mà giật cả khóe mắt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui