Chào Chàng Quỷ Đẹp Trai Bên Cạnh


Trong rừng trúc có một khối đất trống, xung quanh có mấy khóm trúc đốm.

Nơi này không khí không âm u ẩm thấp như những nơi khác, nền đất lại khô cằn, nứt nẻ, ngoại trừ mấy cái rễ cây thì cả cỏ dại cũng không mọc nổi, lá rụng cũng ít hơn chỗ khác.

Trúc đốm (Nguồn: Internet)
Ba người lượn quanh khắp khu rừng một vòng, cuối cùng thống nhất chọn nơi này.
Thẩm Khiêm là quỷ hồn, muốn xuống âm phủ chỉ cần hóa thành làn sương chui xuống là được, nhưng nơi này là địa bàn của người khác, muốn qua cửa, trước tiên phải tế bái thổ địa.
Chỗ này không có miếu thổ địa tử tế, chỉ có một cái động nhỏ ở vườn rau phía nam rừng trúc, trong động thờ thổ địa.

Ngày lễ ngày tết, hoặc khi ai đó có chuyện muốn xin mới cúng chút rượu thịt, cắm ba nén nhang vái lạy, bình thường cực kỳ hiu hắt, người không biết còn tưởng nhầm là hang thỏ.
Ba người đem rượu thịt, nhang đèn tiền giấy đã chuẩn bị sẵn tới động thắp nhang vái lạy, xem như xin phép.
Trở lại khu đất khô cằn trong rừng trúc, Tăng đạo sĩ bắt đầu bày trận.

Ông lấy phấn vôi vẽ cửa địa ngục, xếp nến sáp chồng lên đường vẽ của trận pháp, mỗi góc đặt một bình gốm rồi đốt tiền giấy thả vào bình gốm.
Cái Tăng đạo sĩ đang làm không phải thứ gì hiếm lạ, ngay cả Dung Phỉ cũng từng nhìn thấy.

Đây là trận pháp bình thường để cúng tế người chết, thường làm vào đêm trước hôm đưa tang, còn có một cách nói khác là mở cửa mả.
Điều duy nhất không giống là trận pháp mở cửa mả thường do một nhóm đạo sĩ cử hành, còn lúc này chỉ có mình Tăng đạo sĩ.
“Thẩm Khiêm, anh sẽ đi xuống từ trận pháp đó hả?” Nhìn Tăng đạo sĩ loay hoay bận việc, Dung Phỉ quay sang kéo tay Thẩm Khiêm.
“Ừ” Thẩm Khiêm gật đầu: “Lát nữa đạo trưởng bày trận xong, cửa mả mở, anh sẽ đi xuống.”
“Không phải anh là quỷ sao, sao còn cần tới trận pháp mới xuống được âm ty?” Dung Phỉ không hiểu.
“Đây là quy định của vùng này, đến đây nhờ vả thổ thần thì phải tuân theo quy định ở đây.” Thấy vẻ mặt Dung Phỉ vẫn mờ mịt, Thẩm Khiêm đưa ví dụ: “Đường Tăng đi thỉnh kinh, mỗi lần đi qua một thành đều phải có công hàm thông quan, cũng thế, anh đến địa bàn của người khác tìm hồn đương nhiên không thể lỗ mãng tự tung tự tác.”
Dung Phỉ gật đầu, tuy vẫn chưa hiểu hết nhưng cũng nắm được sơ sơ.

Xem ra thành quỷ cũng không phải muốn làm gì thì làm, dương gian có quy củ của dương gian, âm phủ có luật lệ của âm phủ, đi tới đây đều không thoát được một chữ ‘luật’.
Bày trận xong, Tăng đạo sĩ thay đạo bào, lưng giắt kiếm gỗ đào, tay cầm mõ và chuông, chân bắt đầu chuyển động, miệng lẩm bẩm.

Lúc mới đầu, bước chân có vẻ thong dong, lát sau tốc độ dần tăng lên, vừa gõ mõ vừa lắc chuông, thỉnh thoảng còn múa may kiếm đào, Dung Phỉ chỉ nhìn thôi đã thấy mệt thay ông.
Trận pháp sắp hoàn thành, Tăng đão sĩ vung kiếm gỗ ghim một lá bùa lên, kê sát vào nến cho bắt lửa, sau đó vung kiếm thả lá bùa vào bình gốm, bắt đầu mở cửa mả.
Dung Phỉ thở chậm lại, chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt, cú vung kiếm của Tăng đạo sĩ khiến cả cõi lòng cô đều chấn động.

Lúc nhỏ cô đã từng xem trận mở cửa mả, lúc ấy không có cảm giác gì, chỉ thấy một đám đạo sĩ dắt theo một hàng thân nhân của người chết chạy vòng quanh, giống trò rồng rắn lên mây, cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn, anh đạp chân tôi tôi va trúng anh, thậm chí có người còn té sấp mặt, như đang coi hài vậy.

Chưa bao giờ cô thấy hồi hộp khi xem trận như lúc này.
Cửa âm phủ vừa mở, Tăng đạo sĩ giơ tay gạt mồ hôi trên trán đi, vẫy tay với Thẩm Khiêm: “Được rồi.”
“Phiền đạo trưởng rồi.” Thẩm Khiêm chắp tay thi lễ với Tăng đạo trưởng: “Nhờ đạo trưởng chăm sóc Tiểu Phỉ hộ.” Dứt lời liền buông tay Dung Phỉ ra, nhảy vào trung tâm trận pháp.
“Ừ” Tăng đạo sĩ gật đầu, thở hổn hển bước ra khỏi trận pháp.

Đúng là dày vò bộ xương già này của ông, một người làm luôn công việc của ba bốn người, trời đông lạnh lẽo mà người vẫn mướt mồ hôi.
“Lát nữa chồng cháu sẽ gọi quỷ hồn lên, cháu nhìn rồi đừng có mà sợ.

Quỷ sợ kẻ ác, cháu phải bộc lộ khí thế của mình ra, có vòng tròn này bảo vệ, mấy thứ đó không đến gần được đâu.

Có điều là hơi nhiều, sẽ hơi hoảng một chút.” Sợ Dung Phỉ nhát gan, Tăng đạo sĩ nhắc trước: “Dù xảy ra chuyện gì cháu cũng đừng làm quá lên, cứ theo sát người bác là được, có biết không?”
Tăng đạo sĩ không nói Dung Phỉ còn không cảm thấy gì, ông dặn xong, ngược lại Dung Phỉ càng bất an.

Xảy ra chuyện gì, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?
Thẩm Khiêm đi rất lâu, mấy cây nến cháy được một nửa rồi mà anh vẫn chưa lên.
Ban đầu Tăng đạo sĩ còn nhàn nhà đốt thuốc lá, thời gian lâu dần, ông bắt đầu nhíu mày.

Lâu vậy còn chưa lên, xem ra không được thuận lợi cho lắm.
Dung Phỉ thấy Tăng đạo sĩ nhíu mày, càng lo hơn: “Bác Tăng, sao Thẩm Khiêm vẫn chưa lên nữa, sẽ không có chuyện gì đó chứ?”
“Chồng cháu là sát quỷ mà cả tam giới đều mặc kệ, có thể có chuyện gì được chứ?” Tăng đạo sĩ gằn giọng, kỳ thực trong lòng cũng lo lắng, chỉ không tiện biểu lộ ra trước mặt Dung Phỉ: “Yên tâm đi, chồng cháu rất tài giỏi, không có việc gì đâu, chúng ta chờ thêm lát nữa.”
Dung Phỉ xụ mặt gật đầu, phải chờ chứ, không chờ còn làm gì được? Thẩm Khiêm, anh đừng có chuyện gì nha? Bồ Tát phù hộ, Bồ tát phù hộ…
Đang thầm cầu nguyện trong lòng, rừng trúc yên tĩnh bỗng nổi lên một trận gió lạnh.

Lớp lá rụng dưới nền đất bị cuốn tung lên, bay tứ tung.

Mây đen ùn ùn kéo tới, mặt đất bỗng chốc tối sầm lại, cộng thêm rừng trúc âm u, trông không khác gì ban đêm.
Thấy mấy ngọn nến sắp bị thổi tắt, Dung Phỉ vừa sợ vừa vội.

Quỷ hồn sắp ra rồi hả? Nến tắt có ảnh hưởng gì tới Thẩm Khiêm không?
Dung Phỉ mãi lo cho Thẩm Khiêm, không chú ý tới hình vẽ Tăng đạo sĩ dùng tro bùa để vẽ đã bị thổi tan.
Tăng đạo sĩ cố sửa chữa, nhưng gió quá lớn, tro ông rải ra chưa chạm được tới đất đã bị thổi tan tác.

May mà bột hùng hoàng ông rắc ở vòng ngoài vừa xuống đất đã dính chặt, không bị phá hư.
Tí tách… tí tách…
Thoáng chốc, trên lá trúc bắt đầu đọng sương, độ ẩm không khí cũng không ngừng tăng lên.

Từng bóng đen bắt đầu chui ra từ mặt đất, tụm ba tụm bốn bay về phía Tăng đão sĩ và Dung Phỉ.
Tăng đạo sĩ trừng mắt nhìn bóng đen, móc mấy lá bùa ra trong túi đeo chéo ra, dán lên sau lưng, trước ngực và giữa trán Dung Phỉ.

Lo lắng mệnh của Dung Phỉ phạm quỷ sát sẽ xảy ra chuyện bất ngờ nào đó, Tăng đạo sĩ nắm chặt tay cô.
Thấy từng đám bóng đen tiến về phía họ, vây thành vòng tròn, hai chân Dung Phỉ như nhũn ra.

Quả đúng như lời Tăng đạo sĩ nói, đông nghìn nghịt, lại còn bu quanh người cô nữa chứ.
Mấy bóng đen này, có hình dạng cũng có, trong suốt cũng có.

Quỷ mới quỷ cũ, nam nữ già trẻ đủ cả.

Tướng mạo muôn hình vạn trạng, gian ngoan xảo quyệt có, khắc khổ quằn quại cũng có, hiền lành chất phát cũng có.
Dung Phỉ dán sát vào Tăng đạo sĩ, sợ quỷ hồn sẽ lao tới, rồi lại lo lắng nhìn trận pháp.

Số nến trên trận đã tắt một nửa, Thẩm Khiêm vẫn chưa thấy đâu, cô gấp đến độ hận không thể nhào lên châm nến.
Mấy con quạ đen bâu lại trên ngọn trúc kêu quan quát, lẫn với tiếng gáy của côn trùng khiến óc ác nổi hết cả lên.

Chưa hết, Dung Phỉ còn bàng hoàng nhận ra, ngoài đám quỷ hồn, bốn phương tám hướng còn có vô số các loại côn trùng, từ sâu lông, giun dế, giòi bọ, kiến… kéo đàn kéo đống bò về phía này.
Nhưng đó chưa phải điều kinh khủng nhất, thứ khiến Dung Phỉ sợ tới mức sống lưng lạnh toát, tim như ngừng đập là rắn và cóc.
Cóc còn đỡ, dù có đông cỡ nào cũng chỉ thấy tởm chứ không đáng sợ.

Nhưng rắn thì khác, từng đàn từng đàn, màu sắc sặc sỡ, lũ lượt kéo tới.
“Má ơi, rắn!”
Dung Phỉ hét lên, mắt trừng lớn.

Một con thôi đã đủ khiến cô sợ đến mức không dám nhúc nhích, huống chi là một đám, cái này còn khiếp hơn cả quỷ nữa!
Tăng đạo sĩ cũng không ngờ sẽ có rắn tới, một hai con còn bắt được, thậm chí có thể cầm xẻng đập chết, nhưng tới cả bầy như thế, tay không sức yếu, không cuống lên mới lạ.

Ông bó tay chịu trói, chỉ thầm mong mỏi hùng hoàng ông rải xung quanh có thể cản được đám rắn này!
Tăng đạo sĩ cắn chặt răn, lòng thấp thỏm không yên.

Sao Thẩm Khiêm còn chưa lên nữa, chẳng lẽ gặp phải chuyện gì rồi?
May mà đám rắn vừa chạm vào vòng hùng hoàng liền lui lại, không tiếp tục bò vào trong khiến hai người thở phào một hơi.

Dù tụi nó vẫn còn tụ tập rất đông ngoài vòng tròn, nhìn phát khiếp, nhưng chỉ cần không vào được thì đã may phước lắm rồi!
Quỷ hồn cũng tụ tập ngoài vòng tròn, phần nhiều là quỷ mới, cơ thể trong suốt, chưa rõ hình dạng, không chút sợ hãi lao vào vòng tròn.
“Nhóc Phỉ đừng sợ, trên người cháu có dán bùa mà, tụi nó không thấy cháu đâu.” Tăng đạo sĩ an ủi Dung Phỉ, dùng tay rãnh lấy thêm vài lá bùa dán lên người mình.
“Bác là đạo sĩ mà lại sợ chúng nó nhìn thấy sao?” Dung Phỉ vốn có Tăng đạo sĩ che chở nên cũng không sợ mấy, nhưng vừa thấy hành động này của ông, tim liền hẫng một nhịp.
“Nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện.” Tăng đạo sĩ nắm chặt Dung Phỉ, đứng im không nhúc nhích: “Bác Tăng của cháu già cả rồi, xương cốt rệu rã, không muốn phí sức đánh nhau với đám quỷ này.

Có sợ cũng cắn răng chịu đi, chờ chồng cháu về là êm chuyện.”
Tăng đạo sĩ vừa dứt lời, mấy con quỷ đã vụt tới trước mặt, bay một vòng quanh hai người.

Gió lạnh tạt ngang qua mặt khiến hai người rùng mình mấy cái.
Dung Phỉ thả chậm hô hấp, ánh mắt căng thẳng dán chặt vào trận pháp, lòng thầm cầu nguyện Thẩm Khiêm mau trở về.

Như hưởng ứng lời kêu gọi của cô, trung tâm trận pháp nháy mắt phủ đầy sương trắng, Thẩm Khiêm từ dưới nền đất chui lên.
Thấy anh cuối cùng cũng chịu hiện thân, hai người thở phào một hơi.

Cùng lúc đó, đám quỷ đang bay lượn vòng vòng quanh hai người Dung Phỉ đồng loạt bay vào trận pháp.
Hình như tụi nó sợ Thẩm Khiêm, chỉ đứng im một chỗ, không dám lỗ mãng.
Dung Phỉ càng ngạc nhiên hơn khi thấy đám côn trùng, rắn rết cũng nhanh chóng lùi lại.
“Chồng cháu là do một lòng hướng phật, tích góp công đức, bằng không với bản lãnh của cậu ta hoàn toàn có thể làm một Quỷ Vương hiệu triệu trăm quỷ.” Tăng đạo sĩ thổi nhẹ vào lá bùa dán trên người, hạ giọng nói với Dung Phỉ: “Kỳ thật, nếu quỷ tu luyện tới một mức độ nhất định, có thể hoàn dương.

Sơn Hải kinh dã trát có ghi lại, lấy hồn dưỡng hồn lấy phách dưỡng phách.

Có nghĩa là quỷ ăn quỷ, một khi hấp thu đủ số lượng hồn phách từ những con quỷ khác có thể tu luyện được thân xác.”
“Cái gì mà Sơn Hải kinh dã trát, bác đang kể tiểu thuyết tu tiên hả?” Dung Phỉ đánh giá Tăng đão sĩ.
“Ha!” Tăng đạo sĩ đánh nhẹ lên tay Dung Phỉ một cái: “Đó là chuyện sư phụ kể bác nghe lúc nhỏ, con nhóc cháu tin hay không thì tùy.”
Tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng Dung Phỉ lại trào phúng: Sư phụ của bác thật biết gạt người!
“Nhưng mà, chấp niệm của Thẩm Khiêm là muốn cùng cháu nắm tay đến già, khó trách cậu ta không muốn tu luyện thứ tà thuật này.” Thấy Thẩm Khiêm không ngừng tìm kiếm hồn phách của Trương Bình trong đám quỷ hồn, Tăng đạo sĩ buông lời cảm khái: “Quỷ Vương đâu dễ làm, phải chịu lôi điện thiên kiếp, qua được thì thành vua, không qua được thì hồn phi phách tán, đến cơ hội đầu thai cũng không còn.”
Dung Phỉ không mấy để tâm đến lời cảm khái của Tăng đạo sĩ, một lòng của cô đều hướng về Thẩm Khiêm, thấy anh loay hoay tìm kiếm cả nửa ngày vẫn không ra, cô bất giác cau mày.
Gần như đã rà một lượt hết tất cả quỷ hồn, Thẩm Khiêm vẫn không tìm được Trương Bình.

Anh cũng đã hỏi thăm dưới âm phủ, không có thông tin của Trương Bình.

Lạ thiệt, sao lại không có? Theo lẽ thường, dù có chết một cách bình thường hay không, có tư cách luân hồi đầu thai hay không, dưới âm phủ đều phải ghi chép lại thông tin.
Tìm giữa đám quỷ hồn thêm lần nữa vẫn không được, Thẩm Khiêm nhăn mặt, phiền não phất tay.

Đám quỷ như được đại xá, hăng hái tản ra khắp nơi rồi biến mất.
Thẩm Khiêm thở dài, bước ra khỏi trận pháp: “Không có, dưới âm phủ không có tư liệu của Trương Bình, trong đám quỷ hồn cũng không có.”
“Có khi nào cậu lầm rồi không? Không chừng gã Trương Bình kia đúng là kẻ mặt khờ tâm ác.” Tăng đạo sĩ không nghĩ sâu xa, chỉ thấy nếu âm phủ không có tư liệu, trong đám quỷ hồn cũng không có, hẳn là người nọ còn sống.
“Tôi tin vào phán đoán của mình.” Cặp mắt Thẩm Khiêm tối đen như mực, âm u lạnh lẽo: “Đạo trưởng cũng thấy rồi đó, nhà họ Trương bị sát khí bao phủ, riêng điều đó thôi cũng đủ khác thường rồi.”
“Dù Trương Bình thật sự có vấn đề thì có thể làm gì chứ?” Tăng đạo sĩ rít một hơi thuốc, kéo mấy lá bùa dán trên người ông và Dung Phỉ xuống, nhét lại vào túi: “Âm ty cũng đã xuống, hồn cũng gọi rồi.”
Thẩm Khiêm không lên tiếng, chỉ xoay người nhìn theo hướng nhà họ Trương.
“Lần đầu tiê đến đây em đã thấy rất lạ.” Dung Phỉ ngẫm nghĩ, chen miệng: “Không riêng Trương Bình mang đến cho người khác cảm giác sợ hãi, mà cả căn nhà đó nữa, âm khí dày đặc, trong nhà hình như có một ông lão bị liệt, ăn uống đái ỉa đều trên giường, rất hôi.

Lạ nhất chính là, cha nằm liệt trên giường lại bắt một đứa cháu mới mấy tuổi chăm sóc, Trương Bình thân là con trai lại chỉ lo lừa tụi em lên lầu, cũng may tụi em thấy lạ nên mới trốn đi.”
“Thằng bất hiếu thôi mà.

Với cái dáng vẻ mặt khờ tâm ác đó, hiếu thảo mới là lạ, kiểu người đó vừa nhìn đã biết là kẻ ích kỷ.” Tăng đạo sĩ cân nhắc, vẫn cho rằng Thẩm Khiêm đoán sai.
“Nhưng mà…” Dung Phỉ nhăn mày: “Trên người gã Trương Bình này toát lên dáng vẻ bãi bể nương dâu.

Đó không phải thứ nên có ở một thanh niên hai mươi tuổi mà giống với Thẩm Khiêm hơn.”
“Hai vợ chồng kẻ xướng người họa, bác cũng lười tranh luận với hai đứa.” Tăng đạo sĩ châm thuốc, đứng lên: “Nên làm đều đã làm, kế tiếp phải làm sao? Căn nhà của họ Trương đó quả thật kỳ lạ, sát khí nặng, vừa nhìn đã biết là không sạch sẽ, nhưng dù vậy thì chúng ta cũng đâu thể tự ý xông vào nhà dân, phải được chủ nhà người ta đồng ý mới được? Hơn nữa, tự nhiên xông tới nói nhà người ta không sạch sẽ, ai vui cho được, không cầm chổi đánh chúng ta đã may lắm rồi.”
“Bác Tăng, chúng ta đang bàn bạc mà, bác xúc động như thế làm gì?” Dung Phỉ nhìn ông với vẻ khó hiểu.

Phản ứng của Tăng đạo sĩ đúng là hơi quá xúc động…
Tăng đạo sĩ nghẹn họng, lập tức nghiến răng nghiến lợi: “Là do bác Tăng từng tự mình trải qua, cầm chổi đánh người đã là khách khí lắm rồi, lúc bác gặp tên khốn Vệ Trung Minh kia, lòng tốt bị xem là lòng lang dạ thú, trực tiếp thả chó rượt bác, hại bác phải chạy mấy ngọn núi!”
Dung Phỉ trừng lớn mắt.

Khó trách Tăng đạo sĩ không thích đến thôn Vệ Gia, ra là bóng ma tâm lý thời trẻ để lại!
“Lúc ấy bác làm gì mà người ta thả chó rượt bác?” Dung Phỉ hiếu kỳ.
Tăng đạo sĩ nghẹn đỏ mặt, ngắc ngứ hồi lâu mới kể lại: “Lúc ấy con trai cả của tên khốn đó cưới vợ, bác vừa liếc mắt đã nhìn ra cô ta là sao chổi, không tới ba năm sẽ rước tai họa tới cho nhà họ.

Cũng tại lúc ấy bác tuổi trẻ xốc nổi, không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, nghĩ anh em với nhau, nên cảnh báo cho ông ta biết, ai ngờ tên khốn đó lại trở mặt!”
Dung Phỉ: “…”
Nhà người ta có việc vui, bác lại chạy tới trước mặt người ta nói gỡ, khác gì tự đi gây thù chuốc oán, khó trách người ta thả chó rượt bác! Chuyện này có khác gì nói ‘xin chia buồn’ trong ngày vui của người ta đâu?
Cuộc hội thoại của hai người không hề thu hút sự chú ý của Thẩm Khiêm, tất cả tâm tư của anh đều dồn hết vào chuyện hồn phách của Trương Bình.
“Tới nhà họ Trương thử xem.” Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng Thẩm Khiêm đưa ra quyết định.
“Cậu muốn đi thật hả?” Tăng đạo sĩ ngạc nhiên thốt lên.
Thẩm Khiêm không trả lời trực tiếp mà kéo tay Dung Phỉ đi sâu vào rừng trúc.
Tăng đạo sĩ bị bỏ lại phía sau, khóe miệng run rẩy, tay cầm tẩu thuốc nhìn theo bóng dáng của Thẩm Khiêm.

Lát sau, ông khẽ cắn môi, thu dọn đạo cụ đuổi theo.
“Nhà đó chỉ có một đứa nhỏ và một ông già bị liệt, chúng ta tùy tiện xông vào như thế có được không?” Tăng đạo sĩ chạy chậm mới đuổi kịp bước chân của hai người: “Hơn nữa, tôi lấy cớ gì để vào?”
“Nói đạo trưởng là bạn tốt của ông lão, tới nhà thăm hỏi là được.” Thẩm Khiêm cong môi.

Lý do gì không quan trọng, có Trương Bình mới khó, hắn không ở đây thì vừa hay.
Lúc mấy người trở lại nhà họ Trương, vừa lúc nhìn thấy cậu bé cho mấy con gia súc ăn xong, đang đi vào sân.

Tăng đạo sĩ nhíu mày, kéo khóe miệng, mỉm cười bước qua.
“Bạn nhỏ, đây là nhà họ Trương đúng không?”
Cậu bé cảnh giác đánh giá Tăng đạo sĩ: “Ông có chuyện gì?”
“À, là vầy, ông và ông nội của cháu là bạn thân, đi xa nhiều năm, gần đây mới trở lại thăm người thân, nghe nói ông nội cháu bị liệt nên tới thăm.” Tăng đạo sĩ cười hiền lành, nói dối không chớp mắt.
“Lúc nãy không phải ông từng đi vòng quanh sân nhà cả buổi sao? Sao lúc đó ông không nói muốn tìm ông nội tôi?” Cậu nhóc tuy tuổi không lớn nhưng không dễ gạt chút nào.
“Nhiều năm quá rồi, ông không chắc lắm.” Tăng đạo sĩ tiếp tục lừa gạt trẻ nhỏ, không phải nói chứ, cái ông này, rất có tiềm chất làm kẻ buôn người.
Cậu bé không vạch trần ông mà trực tiếp chỉ vào Dung Phỉ: “Lúc trước chị này từng tìm chú hai tôi xem âm dương, ban nãy còn hỏi thăm ông, hai người đi chung với nhau hả?”
Nụ cười trên mặt Tăng đạo sĩ cứng lại.

Ông không ngờ thằng nhóc này trông không lớn nhưng đầu óc lại rất nhạy bén.
Dung Phỉ thuận thế khoác tay Tăng đạo sĩ: “Đây là ông của chị.

Phải nói là chúng ta rất có duyên, ông chị không nói chị cũng không biết thì ra chúng ta còn có quan hệ sâu xa thế này.”
“Vậy sao lúc trước chị tìm tôi hỏi thăm người không nói là các người đến thăm nhà tôi?” Cậu bé rửa sạch tay, chà lên sau mông, nét mặt đề phòng.
“Tại tôi để lạc mất ông nên sốt ruột?” Dung Phỉ cắn răng cười, cảm thấy thằng nhóc này tinh ranh đến mức cô muốn đánh người.
“Sốt ruột?” Cậu bé nhíu mày, dáng vẻ hệt như người lớn suy tư: “Tôi thấy lúc chị chạy đi rất vui vẻ mà.”
Dung Phỉ cúi gầm mặt: “Tôi tìm được ông tôi, không vui chẳng lẽ khóc? Sao em không lễ phép thế, tụi chị tới thăm ông nội em, sao em lại đối xử với khách như thế?”
Tên nhóc kia đúng nghĩa là một cục đá, mềm cứng đều không ăn: “Mấy người nói là tới thăm ông tôi, vậy mấy người biết ông tôi tên gì không?”
“…”
Dung Phỉ và Tăng đạo sĩ ngơ ngác nhìn nhau, thiếu chút nghẹn lời.

Thằng nhóc quỷ này cũng tinh thật!
“Chú hai tôi nói lúc chú không ở nhà không được tự ý mở cửa cho người lạ, đừng nói là tôi không quen mấy người, dù có quen cũng không thể tùy tiện mở cửa cho mấy người vào.

Chú hai nói, biết người biết mặt không biết lòng, không thể không có lòng phòng bị người khác, trong nhà tôi chỉ có một già một trẻ, rất dễ bị người khác hãm hại.” Cậu bé liếc hai người, tuôn ra một tràng khiến hai người cứng cả họng.
“Chú Hai cậu đã biết nói như thế, sao còn bỏ lại già trẻ các cậu ở nhà, tự mình chạy ra ngoài tự do tự tại? Hơn nữa, nếu có người xấu muốn vào thật, một đứa nhóc như cậu có thể làm gì? Cứ trực tiếp đánh mê cậu ôm đi bán cũng được khối tiền!” Tăng đạo sĩ liếc mắc trao đổi với Thẩm Khiêm đang ẩn thân, tiếp tục nói lời khách sáo: “Nếu chú hai cậu đã yên tâm để hai người ở nhà, chắn chẳn cậu ta biết trong nhà cậu không có gì đáng giá, không cần đề phòng nên mới yên tâm để một đứa nhóc như cậu coi nhà.

Nhưng chú hai cậu cũng thật là, ông cậu bị liệt, cậu ta là người lớn lại bỏ mặc, để một đứa nhóc tay nhỏ chân yếu như cậu chăm sóc.”
“Ông nói bậy bạ gì đó?” Cậu bé nghe Tăng đạo sĩ phân tích, hơi phân vân, nhưng ý chửi chú hai thì nhóc lại hiểu, lập tức đáp trả không chút nể mặt: “Ông tôi khám bệnh, uống thuốc đều cần tiền, chú tôi phải tới thành phố lớn làm công kiếm tiền!”
“Tiền khám bệnh, mua thuốc còn không có, đã nghèo đến vậy cậu còn đề phòng tụi tôi làm gì? Một ông già như tôi có thể làm gì? Tôi khiêng nổi cái nhà của cậu hay bắt cóc được cậu?” Tăng đạo sĩ chuyển sang xài phép khích tướng.

Con nít dù có tinh ranh thế nào thì vẫn là con nít, sao thông minh bằng người lớn được?
Quả thật, suýt chút nữa cậu nhóc đã mắc mưu, khai ra chuyện chú Hai có giấu bảo bối dưới giường.

Cậu khựng lại một chút, ánh mắt né tránh: “Nhà tôi nghèo thì liên quan gì đến mấy người? Ông tôi ăn uống tiểu tiện đều ở trên giường, trong nhà rất hôi, mấy người nên bỏ ý định, đi về đi, tôi không cho mấy người vào nhà đâu.”
Nói xong, không chờ hai người kịp phản ứng, cậu nhóc đã xoay người đi vào, tiếp đó thì đóng sầm cửa.
“Nhà họ Trương này quả thật có bất thường.” Nhìn chằm chằm cánh cửa đóng kín, Tăng đạo sĩ khảy điếu thuốc: “Giờ tính sao đây, thằng nhóc không chịu cho chúng ta vào.

Hơn nữa, điều bất thường này chắc chắc có liên quan đến hồn phách Trương Bình mà cậu nói.”
“Đến cũng đã đến, dù có gì bất thường cũng phải tìm hiểu rõ ràng.” Tăng đạo sĩ chỉ hơi nghi ngờ, nhưng Thẩm Khiêm gần như có thể kết luận lý do không thể tìm được hồn Trương Bình, rất có khả năng ở ngay trong căn nhà này.
“Tôi cũng hiếu kỳ vì sao Trương Bình lại dặn thằng nhóc không cho ai vào nhà.

Người lạ thì còn hiểu được, ngay cả người quen cũng không cho, lạ quá.” Từ thông tin thằng nhóc để lộ, Tăng đão sĩ cũng chắc chắn Trương Bình quả thật có vấn đề, mà vấn đề lớn nhất chính là ngay lúc này lại tới trấn của họ mở tiệm mì, không hề tới thành phố lớn kiếm tiền.

Không cho người vào nhà, chẳng lẽ trong nhà có giấu thứ gì đó?
“Không phải Thẩm Khiêm là quỷ sao, chắc anh chui vào được mà, đúng không?” Dung Phỉ nghĩ tới điểm này, bỗng thấy nãy giờ bọn họ đang làm chuyện dư thừa.

Đâu cần tất cả phải đi vào, mình Thẩm Khiêm vào cũng được mà.
“Trương Bình từng là đệ tử của Vệ Trung Minh, cũng là người trong đạo giáo.” Tăng đạo sĩ rít hai hơi thuốc, híp mắt nhìn kính bát quái treo trước cửa nhà: “Trên tường phòng khách của nhà này có bức họa của tổ sư đạo giáo.” Ngụ ý, Thẩm Khiêm không thể vào.
“Nếu bức họa đó lợi hại như thế thì đám khí đen quanh đây phải giải thích thế nào?” Dung Phỉ cảm thấy Tăng đạo sĩ có hơi coi khinh Thẩm Khiêm, lòng bỗng khó chịu.
Đúng vậy, phải giải thích thế nào?
Bị Dung Phỉ hỏi khó, Tăng đạo sĩ cũng bí.
“Tôi nghĩ, tôi có thể thử.” Thẩm Khiêm híp mắt nhìn kính bát quái, lạnh giọng nói.

Bát quái rồi cả bức họa của tổ sư đạo giáo, quả thật quỷ hồn đều phải kiêng kị, nhưng bình thường, chính khí và sát khí không thể cùng tồn tại, nếu hai bên xung đột, có lẽ anh có thể vào trong.
“Đành vậy.” Nghe Thẩm Khiêm nói thế, Tăng đạo sĩ gật đầu đồng ý.
“Hai người ở ngoài nhớ cẩn thận.

Nhờ đạo trưởng chăm sóc Tiểu Phỉ dùm.” Từ lúc lên xe anh đã thấy bất an, khi gặp Dung Phỉ, cảm giác đó lại xuất hiện khiến anh bồn chồn không yên, đây cũng là lý do vì sao anh kiên quyết muốn vào cùng nhau.
“Cậu yên tâm đi.” Tăng đạo sĩ gật đầu đồng ý.
“Chờ anh.” Thẩm Khiêm gật đầu với Tăng đạo sĩ rồi quay sang dặn dò Dung Phỉ.
“Ừ” Dung Phỉ gật đầu, cũng dặn dò: “Em chờ anh ra, anh phải tự cẩn thận đó.” Tuy anh là một con quỷ rất lợi hại, nhưng cô biết, có lợi hại cách mấy cũng không phải vạn năng.
Thẩm Khiêm hôn nhẹ lên trán Dung Phỉ rồi mới xoay người bay đến trước cửa nhà họ Trương..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui