Dung Phỉ không mấy để tâm đến lời Dư Thiến nói, hết nhìn lên cửa phòng giải phẫu lại dõi mắt theo hướng WC, tâm trạng thấp thỏm không yên, không phải vài ba câu an ủi là có thể dịu lại.
Hồi lâu vẫn chưa thấy Dung Nguyệt trở về, Dung Phỉ đứng bật dậy.
“Sao thế?” Hành động đột ngột của cô khiến Dư Thiến giật nảy mình.
“Sao em gái em vẫn chưa về? Em không thể rời mắt khỏi đây được, cảnh sát Dư, phiền chị đi xem giúp em có được không?” Dung Phỉ khóa mặt tầm mắt theo hướng WC, thần kinh căng chặt, không cách nào ngồi yên.
“Còn chưa đến năm phút mà, đừng gấp, lát nữa em ấy sẽ về thôi.” Dư Thiến thấy thật bất đắc dĩ.
Mục đích cô đi theo chủ yếu chỉ để lấy thông tin, Dung Phỉ cứ thế này, cô không cách nào hỏi được.
Dư Thiến vừa dứt lời đã thấy Dung Nguyệt vừa lau nước trên mặt vừa bước ra khỏi WC.
Thấy em gái, Dung Phỉ thở nhẹ ra một hơi, ngồi lại xuống ghế.
Dung Nguyệt ngồi xuống cạnh Dung Phỉ, mắt nhìn phòng giải phẫu, sau đó mới quay sang nói với Dung Phỉ: “Chị, ba mẹ sẽ ổn chứ?”
“Ừ” Dung Phỉ gật đầu.
“Trấn mình dạo này bị sao thế? Chuyện xấu cứ xảy tới liên tục, có còn để người khác sống yên không chứ?” Dung Nguyệt phiền muộn xoa mặt: “Chuyện ba mẹ gặp phải đêm nay rất lạ, đi tìm chị thì phải sang phố mới chứ, sao lại chạy tới cầu Phước Long, một nơi hẻo lánh như thế.
Chuyện này nghĩ thế nào cũng không xuôi?”
Dư Thiến đang lo không có cách để mở miệng, Dung Nguyệt vừa nói thế, cô liền thừa cơ chen vào: “Ba mẹ em gặp chuyện là vì tìm em hả? Chuyện xảy ra lúc nào? Họ ra khỏi nhà lúc mấy giờ?”
“Dạ” Dung Nguyệt gật đầu, biết Dư Thiến ở đây là để tra án nên không giấu giếm: “Sáng nay chị em ra khỏi nhà nhưng không nói là mình đi đâu, còn quên mang di động, ba mẹ em thấy trời tối rồi mà chị vẫn chưa về, sợ chị gặp chuyện nên chạy đi tìm.
Em không nhớ rõ họ đi lúc mấy giờ, lúc đó vừa dọn hàng xong, chắc tầm khoảng năm giờ.
Tới tối mịt chị em mới về, em gọi điện báo tin cho mẹ thì nghe được tiếng thét đầy sợ hãi của mẹ, tụi em mới biết là họ gặp chuyện.
Chuyện sau đó thì mọi người đều biết rồi đó.”
Dư Thiến nhìn sang Dung Phỉ ngồi giữa: “Hôm nay em đi đâu?”
“Tới nhà bạn.
Đi gấp quá nên chưa kịp nói với mẹ.” Dung Phỉ ngập ngừng.
Đâu thể nói cô bám theo anh chồng quỷ của mình được? Cô mà nói thế dám chừng Dư Thiến sẽ cho rằng cô vì lo lắng cho ba mẹ mà bị điên.
“Dung Phỉ” Dư Thiến nhăn mặt: “Ba mẹ em đã thành ra như vậy, chẳng lẽ em vẫn cảm thấy mình không cần… nói thật sao?”
“Em…” Dung Phỉ nhìn cửa phòng giải phẫu, trong mắt đều là áy náy và tự trách.
Đúng vậy, ba mẹ gặp chuyện cửu tử nhất sinh, phải nằm trong đó đều do lỗi của mình: “Cảnh sát Dư, không phải em không chịu nói, mà em không biết phải nói thế nào.”
“Không sao.” Dư Thiến nhìn thẳng vào mắt Dung Phỉ: “Em nói thế nào chị sẽ nghe thế ấy, chúng ta cứ từ từ nói, không vội.”
Ánh mắt của Dư Thiến ẩn chứa sự áp bức, nhưng Dung Phỉ vẫn nhìn thẳng vào đó, thậm chí còn có quyết tâm không lùi bước.
Hai bên nhìn nhau một hồi, Dư Thiến bắt đầu nóng ruột, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ.
Rất lâu sau, Dung Phỉ mới nói: “Hôm nay em tới thôn Vệ Gia.”
“Sao chị lại tới thôn Vệ Gia? Chị đến đó làm gì?” Dung Nguyệt giật mình.
Dư Thiến nhíu mày nhìn phản ứng của Dung Nguyệt.
Dung Phỉ không trả lời Dung Nguyệt, chỉ nhìn chăm chăm vào Dư Thiến: “Cảnh sát Dư, em nghi ngờ chuyện của ba mẹ em có liên quan đến Trương Bình của tiệm mì Trương Bình.”
Dư Thiến gật đầu, ý bảo cô nói tiếp.
Tuy cô ấy chỉ nói một câu không đầu không đuôi, nhưng cô biết chắc chắn Dung Phỉ đang giấu chuyện gì đó.
Dung Phỉ nhíu mày dời tầm mắt, suy nghĩ có chút loạn.
Cô muốn nói hết những chuyện mình biết, lại không biết phải nói từ đâu.
“Kỳ thực, chuyện này hẳn phải bắt đầu từ vụ án chặt đầu thần bí kia.” Sắp xếp câu chữ cả nửa ngày, Dung Phỉ vẫn chưa biết phải nói thế nào, cô ngập ngừng mở lời: “Đêm đó, kỳ thật em gặp phải hai chuyện lạ.
Em lạc đường, đi tới phố Áp Nhi Đãng, đỉnh đầu không còn mái che, giầy đã đẫm nước mưa nhưng trên người lại không dính một giọt nước.
Hơn nữa, lúc quả bưởi rơi xuống, trong đầu em chợt hiện lên hình ảnh cái đầu lâu.
Cũng chính từ ngày đó, em bắt đầu thấy quỷ.”
“Thấy quỷ?” Dư Thiến ngồi lại ngay ngắn, lời của Dung Phỉ khiến cô ngạc nhiên.
“Hẳn là cảnh sát Dư thấy rất hoang đường có đúng không?” Dung Phỉ nói giọng thản nhiên: “Từ vụ nữ quỷ chặt đầu đó, mấy chuyện ly kỳ cứ liên tục tìm tới em.”
“Sao em lại nghĩ chuyện của ba mẹ em có liên quan đến Trương Bình?” Dư Thiến cảm thấy mình đang nghe chuyện liêu trai chí dị, không giúp ích gì cho việc phá án, vội kéo Dung Phỉ quay lại chủ đề chính.
“Em còn kết âm hôn.” Dung Phỉ không trả lời câu hỏi của Dư Thiến, tự mình nói tiếp: “Anh chồng quỷ của em vẫn luôn điều tra chuyện này, gom mấy chuyện xảy ra gần đây, cả những vụ chết bí ẩn lẫn mấy vụ tự sát, thành hình một hoa văn.
Anh ấy nói là trận pháp gì đó, em cũng không rõ lắm.
Hôm nay em tới thôn Vệ Gia là để xuống âm phủ tìm hồn phách của Trương Bình.”
“Hồn phách của Trương Bình?” Dư Thiến ù ù cạc cạc.
“Anh ấy nói thân xác Trương Bình hiện tại đã bị hồn phách của người khác chiếm đoạt, còn Trương Bình thật sự đã chết.
Cả chuyện Mạnh Đức Tài mua tứ hợp viện cũng là âm mưu của Trương Bình…” Dung Phỉ hồi tưởng lại dáng vẻ tức giận của Thẩm Khiêm, trong đầu bỗng lóe lên ba chữ Lương Cảnh Thần, còn chưa kịp nghĩ kỹ, hai bên Thái Dương đã đau như kim châm, đến mức cô phải dựa đầu vào tường, nhắm mặt mắt lại cho đỡ đau.
“Chị, chị sao thế?” Dung Nguyệt thấy dáng vẻ cô khác thường, vội đỡ lấy vai cô.
“Đau đầu.” Dung Phỉ đập ót vào tường mấy cái, nín thở một lúc lâu, cơn đau đầu mới dịu lại.
“Đừng nghĩ gì hết, nhắm mắt lại nghỉ một lát đi.” Cảm thấy trạng thái hiện tại của Dung Phỉ không thể khai thác được gì, Dư Thiến đành ngưng câu chuyện lại: “Chuyện còn lại hôm khác chúng ta nói tiếp cũng được, em đau đầu là do căng thẳng quá đó, thử thả lỏng cơ thể đi.”
Dù Dư Thiến không thấy được thông tin nào hữu ích từ câu chuyện của Dung Phỉ nhưng vẫn thầm ghi nhớ cái tên Trương Bình này.
Nói thế nào thì, Dung Phỉ không thể vô duyên vô cớ hoài nghi một người như thế, có suy nghĩ đó, nhất định phải có nguyên do.
Cô lấy cớ đi vệ sinh để gọi điện cho đồng nghiệp đang thụ lý vụ án, nhờ điều tra người tên Trương Bình này.
Ca phẫu thuật của ba Dung, mẹ Dung kéo dài đến tận ba giờ sáng mới xong.
Nghe bác sĩ Hách nói phẫu thuật rất thành công, tạm thời họ đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn còn hôn mê, phải chuyển sang phòng hồi sức để theo dõi, chỉ cần tỉnh lại là ổn, thần kinh căng thẳng của hai chị em mới hoàn toàn thả lỏng.
Sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, Dư Thiến theo bác sĩ Hách vào văn phòng.
“Miệng vết thương của bệnh nhân không phải do vũ khí sắc nhọn gây ra, vết thương trên bụng của bệnh nhân nữ không cân xứng, không có hình dạng rõ ràng, giống bị xé rách hơn.
Trong lúc phẫu thuật, chúng tôi phát hiện có mẫu mô trong móng tay của bệnh nhân nam, tuy suy đoán này có vẻ rất hoang đường, nhưng từ những dấu vết để lại, vết thương của bệnh nhân nữ có lẽ do bệnh nhân nam dùng tay không tạo thành.” Vào tới văn phòng, không đợi Dư Thiến đặt câu hỏi, bác sĩ Hách liền trực tiếp mở miệng: “Trên cổ bệnh nhân nam có vết hằn do bị bóp bằng tay, còn vết thương trên đầu là do vật cứng tạo thành.
Đây chỉ là những suy đoán ban đầu của tôi, tình huống cụ thể phải chờ bệnh nhân tỉnh lại mới biết.
Nếu vết thương đó thật sự do bệnh nhân nam gây ra, rất có khả năng người này mắc bệnh tâm thần.”
Dư Thiến xoa huyệt Thái Dương.
Suy đoán của bác sĩ Hách cộng với mấy lời thần thần quỷ quỷ của Dung Phỉ khiến cô cực kỳ mờ mịt.
Vụ án này có đầy chỗ kỳ quái, không cách nào nhìn rõ được.
Dùng tay không xé rách bụng… chẳng lẽ, thật sự do ma quỷ quấy phá?
Cô phiền muộn rút một điếu thuốc, còn chưa châm lửa, bác sĩ Hách đã giật đi: “Con gái con đứa hút thuốc cái gì? Lại còn là cảnh sát nữa chứ, để ý hình tượng chút đi!”
“Anh lo chuyện bao đồng quá.” Dư Thiến liếc xéo bác sĩ Hách, thở hắt ra một hơi.
“Hút thuốc có hại cho sức khỏe.” Bác sĩ Hách nói đúng lý hợp tình: “Với lại, tốt xấu gì chúng ta cũng từng coi mắt, quan tâm một chút là điều nên làm.”
Dư Thiến giật khóe miệng, ôm cánh tay, miễn cưỡng tựa lưng vào ghế: “Hách Bân, anh nói xem trên đời này có ma quỷ hay không?”
“Mấy chuyện ma quỷ này, tin thì có, không tin thì không có.
Theo tôi thì, 50-50, trên đời này có rất nhiều chuyện không thể dùng khoa học để giải thích được.” Hách Bân nhìn Dư Thiến với vẻ kỳ quái: “Nhưng, sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
“Không có gì, chỉ là bỗng dưng nghĩ tới thôi.” Dư Thiến phiền muộn đứng lên: “Anh bận việc tiếp đi, tôi đi trước đây.” Nói xong, không chờ Hách Bân đáp lại, cô đã xoay người đi thẳng ra khỏi văn phòng.
Đến chiều ngày hôm sau, ba Dung, mẹ Dung mới tỉnh lại, không biết có phải bị dọa sợ rồi hay không mà phản ứng của họ có chút chậm chạp.
Hai chị em đều sốt ruột muốn biết đêm qua ba mẹ đã gặp phải chuyện gì, thấy họ như vậy cũng không đành lòng hỏi dồn.
Chuyện cũng đã qua, chăm sóc tốt cho ba mẹ mới là quan trọng nhất.
Xảy ra chuyện lớn như thế, việc buôn bán trong nhà đành phải gác qua một bên.
Hai chị em đóng luôn cửa hàng, cùng tới bệnh viện chăm sóc cho ba mẹ, đến tối thì thay phiên nhau gác đêm.
Thân thích trong nhà cũng tới thăm bệnh.
Hôm nào dì Hai cũng chạy tới bệnh viện ba bốn lần, mang theo canh bổ.
Cũng nhờ có dì Hai nên hai chị em mới thư thả được đôi chút.
Nhờ được chăm sóc cẩn thận, tuy cha mẹ vẫn chưa thể nói chuyện nhưng sau vài ngày sắc mặt đã hồng hào hơn.
Dù vậy thì tâm trạng của Dung Phỉ vẫn không cách nào yên.
Mấy ngày nay cô chưa gặp được Thẩm Khiêm, dù thỉnh thoảng có về nhà một chuyến, trong nhà cũng không có ai.
“Chị, canh đổ ra rồi kìa, chị đang nghĩ cái gì thế?” Hai chị em đang phân công đút ba mẹ ăn cơm.
Dung Nguyệt rút khăn giấy lau miệng cho mẹ Dung, vừa ngẩng đầu liền thấy Dung Phỉ bưng chén canh đứng thất thần, canh trong bát đã đổ mất một nửa.
Dung Phỉ vội hoàn hồn, chỉnh lại chén cho ngay ngắn rồi rút khăn giấy lau mép giường và quần bị ướt, sau đó mới nâng thìa tiếp tục đút ba Dung.
“Để em làm cho, chị thơ thơ thẩn thẩn như thế coi chừng đút luôn vào mũi ba đó.” Mẹ Dung đã ăn xong, Dung Nguyệt lót gối vào lưng cho bà ngồi tiêu cơm, sau đó bước qua nhận việc chăm sóc ba Dung: “Chị, em thấy mấy bữa nay chị cứ mất hồn mất vía, có tâm sự gì hả?”
Dung Phỉ để mặc Dung Nguyệt làm thay mình, đi thẳng đến ghế dựa ngồi xuống: “Mấy hôm nay không thấy Thẩm Khiêm, chị hơi lo.”
“Anh ta là quỷ, có thể có chuyện gì được chứ?” Dung Nguyệt không cho là đúng.
“Quỷ cũng đâu phải vạn năng.” Dung Phỉ liếc xéo Dung Nguyệt: “Chị lo lúc anh ấy tìm hồn phách của ba mẹ đã gặp phải chuyện nguy hiểm gì đó.
Cơ thể anh ấy trong suốt đến mức có thể nhìn được vách tường phía sau luôn.
Hơn nữa, từ trước tới giờ anh ấy chưa từng không nói không rằng mà bặt vô âm tín lâu như thế.
Chị sợ anh ấy gặp chuyện gì đó.”
“Anh ấy tìm hồn phách của ba mẹ?” Dung Nguyệt kinh ngạc trừng lớn mắt.
Dung Phỉ gật đầu: “Nếu không nhờ Thẩm Khiêm, ba mẹ đã không còn rồi.
Em nghĩ bác sĩ thật sự chẩn đoán sai, người sống hay chết cũng không phân biệt được sao?” Càng nói càng thấy bất an, cô đứng bật dậy: “Anh ấy nói đến tìm Tăng đạo sĩ, hay chị tranh thủ đến đó thử xem?”
Dung Nguyệt đút ba Dung uống canh xong, trầm giọng nói: “Chị, em vẫn thấy chuyện của ba mẹ rất lạ, chị xem…”
“Cứ chờ ba mẹ khỏe lại rồi hỏi, chúng ta có đoán mò cũng vô dụng.” Dung Phỉ cắt ngang lời Dung Nguyệt, mày cau lại.
“Hôm đó chị nói chuyện này có liên quan tới Trương Bình?” Dung Nguyệt nhớ tới lời đêm đó Dung Phỉ nói với Dư Thiến.
“Thẩm Khiêm nói, mấy án mạng trước đó đều được lên kế hoạch sẵn.
Những điểm xảy ra án mạng tạo thành một trận pháp gì đó, chị cũng không rõ lắm.” Dung Phỉ vừa nhắc đến Trương Bình đã thấy phản cảm: “Mấy tháng nay, trấn mình cũng không có xuất hiện nhân vật khả nghi nào, chỉ có mỗi Trương Bình.
Người này không hề đơn giản, Thẩm Khiêm và Tăng đạo sĩ đang để mắt đến hắn.
Thẩm Khiêm nói chuyện của Vạn Cường cũng có liên quan đến Trương Bình, chị thấy không chừng tất cả chuyện này đều dính líu tới hắn.”
“Nhưng nếu thật sự do Trương Bình làm, suốt mấy tháng trời, sao cảnh sát không tìm được chút manh mối nào?” Dung Nguyệt không cách nào tin nổi.
Quả thật tên Trương Bình này khiến người khác cảm thấy hắn không phải người tốt, rất đáng ghét, nhưng có thế nào cũng chỉ là người thường, quá lắm là biết được chút thuật pháp, sao có thể đến mức giết người mà thần không biết, quỷ không hay?
“Nếu cảnh sát có thể phá thì đã không bị gọi là án thần bí.
Thêm nữa, mấy tháng nay trong trấn xảy ra bao nhiêu chuyện, chuyện nào chuyện nấy đều không bình thường, có chuyện nào không khiến người khác nổi hết da gà đâu.” Dung Phỉ chà chà chân: “Nhưng đây cũng chỉ là trực giác của chị, không có căn cứ nào cả.”
“Em thấy chị có ở lại đây cũng không yên lòng, được rồi, muốn làm gì thì làm đi, em canh cho.” Nhìn bộ dạng cố tỏ ra mạnh mẽ của Dung Phỉ, Dung Nguyệt vội ngừng đề tài, phất tay nói.
“Một mình em có ổn không?” Dung Phỉ rất lo cho Thẩm Khiêm, nhưng cũng không an lòng cho ba mẹ.
“Đi đi.” Lòng không ở đây, ở lại chỉ thêm phiền, Dung Nguyệt trực tiếp đuổi người.
Ra khỏi bệnh viện, Dung Phỉ đi thẳng tới cửa tiệm mai táng của Tăng đạo sĩ, định hỏi xem có nhìn thấy Thẩm Khiêm hay không, ai ngờ vẫn không có tin tức.
“Thẩm Khiêm sao? Bác không gặp.” Tăng đạo sĩ ngừng động tác rít thuốc lại, lắc đầu.
“Không phải, đêm đó anh ấy chính miệng nói với cháu có việc tới tìm bác mà.” Nghe Tăng đạo sĩ nói không gặp, Dung Phỉ liền cuống lên.
“Không tới thật mà, hơn nữa, không có cháu nó cũng không vào đây được.” Thấy Dung Phỉ hoảng hốt, Tăng đạo sĩ cũng nhíu mày.
“Không tới đây, vậy anh ấy đi đâu?” Lòng Dung Phỉ lạnh ngắt, nói tìm Tăng đạo sĩ rồi lại không tới, chẳng lẽ đã gặp chuyện gì đó trên đường?
“Cháu đừng hốt hoảng, không tới chỗ bác, không chừng đã đi chỗ nào khác rồi.
Còn không thì bị chuyện gì đó kéo đi.” Tăng đạo sĩ an ủi: “Hay cháu thử tới tứ hợp viện tìm xem, chưa biết chừng nó đang ở đó đấy.
Chỗ đó vừa bị Mạnh Đức Tài mua lại, nó còn đang buồn phiền chuyện đó kìa.”
Dung Phỉ gật đầu, xoay ngoài chạy ra ngoài.
Tăng đạo sĩ cũng hiểu Thẩm Khiêm không thể tự dưng chơi trò mất tích như thế, chắc chắn đã gặp phải chuyện gì rồi.
Ngẫm nghĩ một hồi, ông ném lại cửa hàng, chạy theo.
“Bác nghe nói ba mẹ cháu xảy ra chuyện, mấy hôm nay bác bận quá, chưa thể tới thăm được.
Rốt cuộc là chuyện gì thế?” Đuổi kịp bước chân của Dung Phỉ, Tăng đạo sĩ hỏi.
“Tạm thời vẫn chưa rõ, ba mẹ cháu bị hoảng hồn, mấy hôm nay vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, không cách nào hỏi rõ được.” Dung Phỉ bước rất nhanh, lát sau đã thành chạy chậm: “Ba mẹ cháu vốn đã tắt thở, là Thẩm Khiêm đưa hồn phách họ về kịp nên mới thoát được một kiếp.
Tình trạng của anh ấy lúc đó không được tốt, cơ thể trong suốt, cháu lo anh ấy gặp nguy hiểm.
Nơi ba mẹ cháu xảy ra chuyện cũng rất lạ, vốn dĩ bọn họ đi tìm cháu, ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy tới cầu Phước Long.”
“Vậy sao?” Tăng đạo sĩ cũng tăng nhanh bước chân: “Lát nữa bác cũng phải tới bệnh viện một chuyến xem sao.
Nếu thật sự bị thương tổn tới hồn phách, bệnh viện cũng không giúp được.”
Dung Phỉ lòng nóng như lửa đốt, ba chân bốn cẳng chạy tới tứ hợp viện.
Lúc này cô không hề thấy sợ, vừa gọi tên Thẩm Khiêm vừa lao thẳng vào trong, nhưng tìm khắp một vòng, đừng nói Thẩm Khiêm, đến một con quỷ còn không thấy.
Dung Phỉ gấp đến độ sắp khóc.
Sao lại không có ai? Chưa bao giờ cô hy vọng mình có thể gặp quỷ như lúc này, ít nhất còn có thể hỏi thăm.
Chắc chắn Thẩm Khiêm đã gặp chuyện.
Nhưng cô đến cả đi đâu để tìm cũng không biết.
“Đừng có gấp.” Tăng đạo sĩ vỗ lưng, trấn an Dung Phỉ: “Ở đây không có, có khi nào đang ở nhà không.
Bài vị, nó có ở trong bài vị không?”
Dung Phỉ lắc đầu, giọng nghẹn ngào: “Mỗi lần về nhà cháu đều tìm khắp một vòng, cả bài vị cũng gõ rồi, đều không có.”
“Hay cháu về tìm lại lần nữa xem sao, lỡ bỏ sót ngóc ngách nào thì sao?” Tăng đạo sĩ biết khả năng không lớn nhưng vẫn đề nghị.
Dung Phỉ tìm thêm một vòng khắp tứ hợp viện, xác định không có ai mới theo Tăng đạo sĩ về nhà.
Nhưng, sự thật đôi khi rất tàn khốc, quả thật Thẩm Khiêm không có ở nhà.
Dung Phỉ chạy ngược chạy xuôi khắp nhà vài lần, hết gõ lại kêu với bài vị, thậm chí đến cả bài vị trên cổ cũng kéo xuống lắc lắc một hồi, nhưng dù cô có làm gì, Thẩm Khiêm cũng không xuất hiện.
Dung Phỉ như rớt vào hầm băng, ngồi xổm trên đất khóc nấc lên.
“Nhóc Phỉ, đừng khóc mà, không tìm được người chưa chắc đã xảy ra chuyện.
Còn bác Tăng ở đây mà, cùng lắm thì bác làm phép tìm giúp cháu.” Tăng đạo sĩ thở dài: “Nhưng tình hình của ba mẹ cháu có vẻ cũng không lạc quan lắm đâu, chúng ta tới bệnh viện trước đi, giải quyết xong chuyện của ba mẹ cháu rồi, nếu Thẩm Khiêm vẫn chưa xuất hiện, bác liền làm phép tìm nó giúp cháu, có được không?”
“Cháu chỉ sợ anh ấy gặp chuyện không may.” Dung Phỉ thút thít.
“Cháu đã nói cơ thể nó trong suốt, chắc là hồn phách bị tổn hại.
Dù có trốn đi cũng không nhất định xảy ra chuyện, chưa biết chừng nó đang tìm chỗ để chữa thương thôi.
Cộng thêm hồn phách của nó cần máu tươi để duy trì, nếu vết thương quá nặng thì phải tìm một lượng máu rất lớn.
Nó không sát sinh, lượng máu lớn như thế không dễ tìm, có lẽ nó đang bận giải quyết chuyện này.” Tăng đạo sĩ kéo Dung Phỉ dậy: “Tin bác Tăng đi, Thẩm Khiêm không phải quỷ hồn bình thường, sẽ không dễ gặp chuyện như thế đâu.
Dậy đi, theo bác tới bệnh viện.”
“Nếu là đi tìm máu, nhiều ngày như thế, cũng phải đủ rồi chứ?” Dung Phỉ vẫn còn lo lắng, hít hít mũi.
“Nói dễ nghe nhỉ, trấn của chúng ta chỉ có mỗi cái bệnh viện bé tẹo, có thể có được bao nhiêu máu.
Cho dù là tới chợ thịt, đa số cũng đều là thịt đông lạnh, để trong tủ đông không biết bao nhiêu ngày rồi, có thể lấy được bao nhiêu máu chứ.” Tăng đạo sĩ có biết chuyện Thẩm Khiêm hay tới kho máu của bệnh viện lấy trộm.
“Nếu không tìm đủ máu tươi, anh ấy sẽ ra sao?” Dung Phỉ gấp gáp.
“Sao bác biết được? Hẳn là chồng cháu sẽ tự có cách thôi, cháu đừng có buồn lo vô cớ nữa.” Tăng đạo sĩ liếc xéo Dung Phỉ: “Chuyện quan trọng nhất bây giờ là ba mẹ cháu, rốt cuộc cháu có định tới bệnh viện hay không, không đi thì bác về cửa hàng?”
Lúc này, Dung Phỉ mới gạt nước mắt, gật đầu, dẫn Tăng đạo sĩ tới bệnh viện.
“Bác Tăng, bác nói xem chuyện của ba mẹ cháu có liên quan gì đến gã Trương Bình kia không? Nói sao thì trong trấn của chúng ta chỉ có mỗi hắn là người lạ.” Trên đường tới bệnh viện, Dung Phỉ nhịn không được, hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Chuyện ba mẹ cháu lần này rất lạ, bác cũng không chắc được.” Tăng đạo sĩ cau mày: “Lúc trước khi Thẩm Khiêm đưa bác xem hình vẽ kia, nó đã hoài nghi chuyện này và chuyện thằng Cường bị câu hồn do cùng một người gây nên.
Nếu thật là như thế, người đó trừ việc muốn lợi dụng chuyện tráo đổi linh hồn để được hồi sinh, còn có một âm mưu khác lớn hơn.
Trận quỷ táng đó tàn độc không kém gì trận Vãng sinh Hòe già, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.”
“Quỷ táng?” Dung Phỉ nghe mà chấn động.
“Có nói cháu cũng không hiểu.” Tăng đạo sĩ gật đầu, không nói tỉ mỉ.
Đúng thế, mấy chuyện này có nói với người thường cũng bằng thừa.
“Nếu thật là như thế, sự tồn tại của người này rất nguy hiểm.” Dung Phỉ thổn thức, quay đầu hỏi Tăng đạo sĩ: “Bác Tăng, nếu phải đấu với hắn, bác có chắc ăn không?”
“Chỉ riêng chuyện của thằng Cường, bác đã phải dốc hết toàn lực mới đánh được ngang tay, lại còn phải nhờ Thẩm Khiêm giúp đỡ.” Tăng đạo sĩ thở dài, ngụ ý là không chắc.
“Hiện giờ chỉ mong cảnh sát có thể điều tra ra được người này, bắt hắn đi.” Lúc trước khi kể chuyện cho Dư Thiến nghe, cô còn hơi băn khoăn, giờ lại thấy quyết định của mình là chính xác.
“Bắt lại thì làm được gì, dù có phán tử hình, bất quá cũng chỉ khiến hắn thiếu đi một cơ thể để ký sinh thôi.” Tăng đạo sĩ cau chặt mày: “Cháu quên rồi sao, hắn là một linh hồn tà ác chuyên chiếm đoạt cơ thể của người khác.
Hắn có thể chiếm được của Trương Bình, đương nhiên cũng có thể chiếm được của những người khác.”
“Vậy…”
“Nhưng có một người, hẳn có thể làm được.” Tăng đạo sĩ cắt ngang lời Dung Phỉ: “Hoàng Bán Tiên của thôn Vĩnh Tân.
Người này rất có bản lĩnh, tổ tiên ba đời đều là đệ tử Mao Sơn.
Chỉ có điều, tổ tông của hắn chẳng may đắc tội với Nhất Quán Đạo, bị Quan Thượng thần côn nổi danh thời đó hành hạ cho đến chết.
Anh trai cũng bị tra tấn không ít.
Hoàng Bán Tiên được người nhà giấu dưới hầm nên mới thoát được một kiếp, nhưng lại bị Nhất Quán Đạo hại đến mức cửa nát nhà tan, từ đó liền trở nên lãnh đạm.
Bản lãnh của người này còn hợi hại hơn cả anh trai hắn, nghe nói là người có thiên phú nhất trong dòng tộc, đáng tiếc, sinh không gặp thời.”
“Người đó ở chỗ nào của thôn Vĩnh Tân?” Dung Phỉ vội hỏi.
“Không rõ, bác cũng chỉ nghe người khác kể lại thôi.” Tăng đạo sĩ lắc đầu: “Nhưng nghe nói người này đã mất tích lâu rồi, chẳng biết là đi đâu, cũng không ai biết ông ta còn sống hay đã chết.
Nhưng dù còn sống, lúc này tuổi cũng lớn lắm rồi.
Haizz, Nhất Quán Đạo kia hại không ít người, ngay cả một ông già cũng không tha, cầm chân kéo lê trên đất, vừa đánh vừa đấm, hành hạ đến tận lúc chết mới thôi.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến được cổng bệnh viện, trùng hợp đối mặt với Lương Cảnh Thần đang xách theo túi to bước ra.
Nhìn thấy Dung Phỉ, đôi mắt của Lương Cảnh Thần liền lóe lên tia sáng, định bước tới chào hỏi, nhưng thấy Tăng đạo sĩ đứng cạnh liền cau mày, mặt treo nụ cười giả tạo, gật đầu một cái rồi đi lướt qua hai người.
Dung Phỉ biến sắc mặt, chạy nhanh vào bệnh viện.
“Nhóc Phỉ, cháu chạy đi đâu thế?” Nhiều lầu như thế, Dung Phỉ chạy thì không sao, nhưng cái thân già của Tăng đạo sĩ thì không thể chịu nổi, vừa đuổi theo vừa tức giận hét lên.
“Người vừa nãy chính là Trương Bình, bác nói hắn không phải người, vậy sự xuất hiện của hắn ở đây chắc chắn có vấn đề.” Dung Phỉ hận không thể bước một bước thành hai bước: “Cháu lo cho ba mẹ!”
“Haizz, vậy cháu đi trước đi, bác tới sau.” Tăng đạo sĩ dừng bước, không muốn nhận mình già cũng không được, mới leo có hai lầu đã muốn lên cơn đau tim luôn rồi.
“Được.” Dung Phỉ la lên: “Ba mẹ cháu ở phòng 306!” Giọng vẫn chưa tan đi, bóng người ở góc thang lầu đã biến mất..