Khương Thi Lam cảm thấy cô đã bị Giang Niên hỏi qua rất nhiều lần —–
“Thi Lam, vì sao cậu lại thích Hạ Gia Dương vậy?”
“Thi Lam, cậu thật sự thích Hạ Gia Dương đến vậy sao?”
“Thi Lam …..
cậu không nghĩ đến chuyện suy xét một người khác à?”
Đại loại là những câu hỏi như thế.
Mỗi lần Giang Niên hỏi về vấn đề này, cô ấy đều rất cẩn thận, sợ Khương Thi Lam nghe xong sẽ không vui.
Thật ra Khương Thi Lam không phải là không vui.
Giang Niên là bạn thân nhất của cô, cô vẫn luôn hiểu rõ Giang Niên —–
Đó là một cô gái ôn nhu từ tận đáy lòng, cũng vì muốn tốt cho cô nên mới nói ra những lời này.
Khương Thi Lam lần nào cũng cười trừ cho qua chuyện, sau đó lại uyển chuyển lãng tránh sang chuyện khác.
Bạn thân của cô đều là người thông minh cả mà, qua vài lần liền biết cô không muốn nói đến chuyện này nên cũng không nhắc đến Hạ Gia Dương nữa.
Khương Thi Lam biết Giang Niên lo lắng cho cô, sợ cô sẽ vì phần tình cảm này khổ sở nên mới nhiều lời vài câu.
Nhưng là …..
Nếu bởi vì khổ sở mà có thể bỏ qua phần tình cảm này thì Khương Thi Lam cô cũng không thích cậu ấy lâu đến vậy.
Mấy chuyện như tình cảm từ trước đến nay đều không phải mình muốn thế nào là nó sẽ như thế đó, cô so với ai khác đều hiểu rõ chuyện này.
Nhưng thật ra vấn đề đầu tiên …..
Tại sao cô lại thích Hạ Gia Dương đến vậy?
Chuyện xảy ra cũng khá lâu rồi, ngay cả Khương Thi Lam cũng không thể nhớ rõ.
Ngay từ lần gặp đầu tiên đã rung động, sau đó cứ vậy mà thích cậu ấy, sớm đã thành thói quen.
Thật giống như chỉ yên lặng nhìn người ấy thôi cũng đã khiến cô hạnh phúc.
Khương Thi Lam còn xem qua quyển nhật ký mình viết hồi cấp ba.
Thói quen viết nhật ký đã được cô duy trì suốt ba năm cấp ba, sau đó đến lúc lên đại học thì dừng hẳn, không còn vết tích.
Ba năm, sổ nhật ký sớm đã dày cộm chất thành đống, đều là màu hồng phấn cả.
Tâm tư của thiếu nữ mới lớn đều bộc lộ không sót chút nào trên trang giấy, mỗi lần viết nhật ký đều liên quan đến ‘Hạ Gia Dương’
“Hôm nay đã có kết quả kiểm tra tháng rồi nè, Hạ Gia Dương thi rất tốt! Mình vui lắm, nhưng lại có chút không vui, cậu ấy thi tốt như vậy, dù mình có cố gắng đến đâu đi chăng nữa cũng không thể nào đậu vào trường cậu ấy muốn học …..”
“Niên Niên vậy mà là bạn bàn sau của Hạ Gia Dương đó, mình hâm mộ lắm.
Mỗi khi Niên Niên nhắc đến cậu ấy, đều nói lúc trao đổi bài tập với cậu ấy như thế nào, hoạt động bình thường của cậu ấy ra sao, mình cũng hi vọng rằng, một ngày nào đó mình có thể nói chuyện với cậu ấy bằng bộ dáng này.”
“Mình cảm thấy ánh mắt của Hạ Gia Dương nhìn Niên Niên không thích hợp cho lắm, có phải do mình ảo giác không nhỉ?”
“Không phải là mình ảo giác.
Mình dám chắc rằng Hạ Gia Dương thích Niên Niên.”
“Mình có nên từ bỏ không ta? Nhưng mà, mình thật sự, thật sự thích cậu ấy rất nhiều.”
…..
Mãi đến khi kết thúc kì thi tuyển sinh đại học, sau khi Khương Thi Lam thổ lộ với Hạ Gia Dương, cuốn nhật ký cũng kết thúc tại thời điểm đó.
Khương Thi Lam vừa cười vừa xem, sau đó lại nhìn về phía trước.
Đó là cuốn nhật ký cô viết khi mới vào cấp ba, chỉ nhìn thôi đã nhớ đến cảnh tượng cô hoài niệm bấy lâu.
Lúc cô vừa đến trường đã bị lạc, thấy có người cũng mặc đồng phục Minh Lễ như mình, quen cửa quen nẻo đi vào trong, Khương Thi Lam chạy đến, nhanh chóng nắm lấy cơ hội: “Học trưởng!”
Người nọ quay lại nhìn cộ.
Nụ cười của thiếu niên ôn nhuận, sạch sẽ, ánh mắt cậu ấy lại tràn ngập dịu dàng, thiện ý.
Khương Thi Lam bỗng dưng có chút ngại ngùng, lúc cô đang do dự thì ‘học trưởng’ đã mở miệng.
Là một giọng nói thanh nhuận như gương mặt của cậu ấy vậy, không hề có ý tứ ghét bỏ tính cách hấp tấp của cô, thậm chí còn có ý trấn an cô nữa.
“Chuyện gì vậy?”
Khương Thi Lam đối với những người ôn nhu như này từ trước đến nay đều không có sức kháng cự, huống chi cậu ấy là một người thật sự dịu dàng.
Cô mím môi: “Xin hỏi, anh có biết cách đến tòa nhà một thế nào không? Em đến đây báo cáo, nhưng đi một mình nên đã bị lạc …..”
Nói xong, Khương Thi Lam cũng có chút xấu hổ.
‘Học trưởng’ kia cũng cười cười: “Không sao, cậu muốn đến tòa một hả? Thật trùng hợp, tôi cũng phải đến, không ấy cậu cứ đi theo tôi nhé?”
Câu hỏi cuối cùng kia như hỏi ý kiến của cô vậy.
Khương Thi Lam ngây ngây ngốc ngốc gật đầu, theo thiếu niên đi về phía trước, sau đó bỗng dưng nghĩ đến chuyện gì, không khỏi kêu lên: “Cậu, cậu cũng là lớp mười sao?”
Thiếu niên quay lại cười với cô: “Đúng vậy, tôi cũng là học sinh mới, nhưng tôi cũng khá quen với nơi này, cậu yên tâm, tôi sẽ đưa cậu đến đó.”
Khương Thi Lam lập tức đỏ mặt.
Vừa rồi cô hỏi như vậy, không phải sợ cậu ấy không thể đưa cô đến đó, mà nhớ đến chính mình vừa rồi buột miệng gọi cậu ấy là ‘học trưởng’ nên có chút ngượng ngùng.
Thiếu niên mím môi, dường như nhìn thấu tâm tư của Khương Thi Lam: “Tôi không phải học trưởng đâu, tôi tên là Hạ Gia Dương.”
Ba chữ ‘Hạ Gia Dương’ cứ như vậy ương ngạnh đi thẳng vào lòng cô từ ngày đó.
Nhưng cũng rất may mắn, Hạ Gia Dương dù mới nhập học thôi nhưng cũng đã rất nổi tiếng rồi, cô căn bản không cần phải hao phí tâm tư đi tìm tin tức gì liên quan đến Hạ Gia Dương cả.
Thích một người vốn không thể giấu diếm, người đầu tiên phát hiện tâm tư của cô chính là một người bạn tốt cô mới gặp ở lớp mới, thường ngày cùng nhau ăn cơm vui đùa đi học tan học, Giang Niên.
Vả lại, Khương Thi Lam chưa bao giờ là một người thích giấu diếm, kể từ khi Giang Niên phát hiện, cô càng thoải mái thể hiện phần tình cảm này hơn.
Mỗi ngày mở miệng ngậm miệng đều là “Hạ Gia Dương”
Cô chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ có cơ hội làm quen với Hạ Gia Dương.
Bạn thân của cô cùng huyền thoại của trường họ có quan hệ mập mờ, thậm chí cậu ấy có thể nói chuyện với bạn của huyền thoại, Hạ Gia Dương.
Bạn thân của cô lợi hại thật đấy.
Nhưng là, dường như Hạ Gia Dương hoàn toàn không nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên họ gặp nhau nữa rồi.
Khương Thi Lam trong lòng tự an ủi chính mình, không sao cả, không phải chỉ là làm quen lại một lần thôi sao? Lại nói, lần đầu gặp gỡ cậu ấy, bản thân cô cũng rất mất mặt đó, Hạ Gia Dương không nhớ thì thôi, cũng chẳng sao cả.
…..
Nói gì thì nói, cô vẫn có chút buồn lòng.
Có đôi khi cô tránh không khỏi việc suy nghĩ lung tung, nếu lúc ấy cũng cảnh tượng như vậy, nhưng người gặp Hạ Gia Dương là Niên Niên, liệu có phải cậu ấy sẽ không quên người đó không?
Rõ ràng biết rằng mình không nên nghĩ như vậy, nhưng Khương Thi Lam lại không thể ngăn bản thân mình được.
Vậy nên, việc cô thổ lộ thất bại là chuyện hoàn toàn nằm trong dự kiến rồi.
Chỉ là, muốn cho mình một cái lý do để từ bỏ, kể cả khi cô thổ lộ chỉ để nghe Hạ Gia Dương nói với cô rằng —–
“Thật xin lỗi, tôi không thể chấp nhận lời tỏ tình của cậu.
Tôi đã có người mình thích.”
Cô cũng cảm thấy chính mình đã phải lòng người ta ba năm cũng phải để cho người ta biết.
Khi nghe thấy câu này, Khương Thi Lam trong lòng lại nghĩ, cô tự nhận mình hiểu rất rõ về cậu ấy, cho dù Hạ Gia Dương có thích Niên Niên đến đây đi chăng nữa, dưới tình huống Lục Trạch và Niên Niên đã thích nhau rồi, cậu ấy sẽ nỗ lực che giấu đoạn tình cảm này thật tốt.
Khương Thi Lam không nghĩ đến việc từ bỏ.
Thích một người từ trước đến nay chỉ có hai kết quả, một là theo đuổi người ấy, một là từ bỏ đoạn tình cảm này.
Khương Thi Lam cảm thấy cô không buông bỏ được, vậy điều duy nhất có thể làm chính là tiếp tục theo đuổi cậu ấy.
…..
Mãi đến khi từ bỏ thì thôi.
Cô không thích nói những chuyện này với những người khác, chỉ có ngày đó sau lễ tốt nghiệp, cô tìm Giang Niên còn có Kỳ Thư Nam uống rượu, Khương Thi Lam uống đến say mèm.
Sau đó lại ôm Giang Niên khóc lớn.
“Niên Niên, mình thật sự rất thích cậu ấy, nhưng mà, mình cảm thấy mình kiên trì không nổi nữa rồi.”
Cô thích một người bảy năm, cô vẫn rất thích người ấy, nhưng cô lại cảm thấy chính mình càng ngày càng không có khả năng nữa.
Nếu đã bảy năm trôi qua người kia cũng không quay lại nhìn cô một cái, cô lấy cái gì để tiếp tục kiên trì nữa đây?
Giang Niên đau lòng ôm Khương Thi Lam, vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô, sau đó nhẹ nhàng dỗ dành: “Lam Lam ngoan, nếu thật sự kiên trì không nổi nữa thì hãy từ bỏ thôi.”
Khương Thi Lam chỉ khóc và khóc, không nói gì nữa.
Cô mơ mơ hồ hồ nhớ đến hồi năm nhất đã từng nói với Hạ Gia Dương, vô luận thế nào cũng không từ bỏ, nhất định sẽ đem Hạ Gia Dương theo đuổi tới tay.
Kết quả hiện tại …..
Khương Thư Lam tự giễu cười cười, mặc kệ Giang Niên và Kỳ Thư Nam ngăn cản, lại khui một chai bia sau đó rót xuống uống cạn.
Cứ uống rồi lại uống, đôi mắt Khương Thi Lam vốn dĩ đã nhuốm men say nay lại càng trở nên rõ ràng một chút.
Cô đứng dậy, đem chai bia mình vừa uống cạn đặt mạnh xuống bàn, nhìn Giang Niên và Kỳ Thư Nam lo lắng bên cạnh mỉm cười.
“Mình quyết định …..
từ bỏ.”
Giang Niên cùng Kỳ Thư Nam nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc.
Thích một người bảy năm, kiểu thích này sớm đã ngấm vào xương tủy, đã sớm thành thói quen không thể nào ngăn cản được.
Khương Thi Lam hiện tại nói với bọn họ cô thật sự từ bỏ sao?
Khương Thi Lam lại cười khổ một tiếng.
“Ừ, mình muốn từ bỏ, cậu ấy không thích mình, mình cũng không thích cậu ấy nữa.”
Rất nhiều chuyện đều không thể cưỡng cầu, vì một người mà hèn mọn như vậy nhiều năm, kết cục vẫn cứ mãi như vậy, không có gì thay đổi.
Không bằng thử từ bỏ, sống cuộc sống của chính mình thật tốt, sau đó thử thích người khác xem sao.
Khương Thi Lam đã suy nghĩ kĩ càng.
Vốn dĩ Giang Niên cùng Kỳ Thư Nam cũng không mấy tin tưởng, nhưng từ ngày đó trở đi, Khương Thi Lam giống như đã khác trước rất nhiều.
Lúc cùng các cô nói chuyện cũng không nói đến Hạ Gia Dương nhiều như trước, ngẫu nhiên bọn họ vô tình nhắc đến Hạ Gia Dương, biểu cảm Khương Thi Lam cũng không có gì thay đổi
Như là, thật sự đã nói lời tạm biệt với đoạn tình cảm kia vậy.
Giang Niên và Kỳ Thư Nam đều mừng cho cô.
Ngay cả Tạ Minh bọn họ cũng cảm thấy kinh ngạc.
Tạ Minh nhịn không được hỏi Hạ Gia Dương: “Gần đây sao không thấy Khương Thi Lam tới tìm cậu nữa vậy? Hình như cũng không thấy cô ấy nhắn tin hay gọi điện cho cậu nữa luôn đó?”
Hạ Gia Dương lắc đầu.
Tạ Minh lại càng trở nên chắc chắn: “Mẹ nó phải không, lần đó mình có nghe Kỳ Thư Nam nói gần đây có nam sinh nào đó đang theo đuổi Khương Thi Lam, lúc đó mình còn bất ngờ, cũng không tin mấy sản, không nghĩ đến hóa ra là sự thật à?”
Khương Thi Lam từ khi lên đại học vẫn luôn có người theo đuổi, nhưng mà lúc ấy cô một lòng một dạ theo đuổi Hạ Gia Dương, căn bản sẽ không cho nam sinh theo đuổi cô cơ hội.
Hiện tại …..
có vẻ như cô đã thật sự từ bỏ được Hạ Gia Dương rồi.
Hạ Gia Dương mím môi, uống cạn rượu trong ly, sau đó cũng không ngẩng đầu lên mà nói với Tạ Minh: “Ăn của cậu đi, nói nhiều quá.”
Tạ Minh: “…..”
Từ đó đến nay cũng đã nhiều năm, chỉ có hắn là mãi khổ thôi.
Hạ Gia Dương lại có hơi bối rối.
Thói quen thật sự là một chuyện đáng sợ, giống như anh vậy, không biết từ khi nào đã quen với lời chào buổi sáng và chúc ngủ ngon buổi tối của Khương Thi Lam.
Anh lúc ấy ngày nào cũng trông ngóng Khương Thi Lam sớm ngày suy nghĩ thông suốt, sau đó từ bỏ chính mình, bởi vì anh luôn cảm thấy mình không có khả năng thích Khương Thi Lam, cô gái ngốc ngếch kia chỉ lãng phí thời gian và tinh lực trên người anh mà thôi.
Bị cuốn lấy thật chặt, đột nhiên có một ngày được thả lỏng, thậm chí có thể khiến người ta cảm thấy có chút …..
Mất mát.
Hạ Gia Dương cũng không nghĩ đến vấn đề này nhiều
Mãi đến khi anh gặp lại Khương Thi Lam một lần nữa.