Editor: Boomtini
Lục Trạch tạm thời sửa lại câu nói.
Câu nói vừa rồi vốn dĩ chính là những gì cậu muốn nói —–
“Hôn mình một chút đi.”
Nhưng rốt cuộc cũng không thể quá đáng như vậy, hơn nữa, Lục Trạch hiểu rõ hơn ai hết rằng Giang Niên sẽ không đồng ý cái yêu cầu “hôn” này bất kể như nào đi chăng nữa.
Vậy nên, khi mới nói được một nửa, nhất thời thêm vào một từ, liền trở thành —–
“Hôn tay mình một chút đi.”
Lục Trạch cảm thấy chính mình thật đúng là đủ nhân từ, đúng vậy, chủ yếu là bởi vì Niên Niên nhà cậu thôi mà, nhân từ một chút cũng là điều nên làm, đúng không?
Nhưng là …..
Hai tai Giang Niên vẫn ửng đỏ lên ngay lập tức.
Trạch ca rốt cuộc sao lại thế này!
Một ngày không chọc cô một lần thì sẽ không vui vẻ đúng không!
Giang Niên bĩu môi.
Lục Trạch lười biếng ngẩng đầu nhìn cô, nhưng ý tứ trong ánh mắt lại rất rõ ràng.
Không hôn cũng không sao, sau đó thì, cũng không có khả năng cậu ấy sẽ nói cho biết chuyện cô đang tò mò.
Giang Niên lại lần nữa bĩu môi, sau đó đột nhiên chuyển chủ đề: “Trạch ca, mình còn chưa hỏi cậu, ba mẹ cậu làm kinh doanh đúng không?”
Lục Trạch giả vờ làm bộ dáng suy tư: “Sao nào, còn chưa vào cửa mà đã tò mò chuyện này rồi sao?”
Giang Niên: “…..”
Cô đột nhiên rút tay ra khỏi bàn tay của Lục Trạch đang nắm, bộ dáng ‘Mình không để ý đến cậu đâu, đừng nói chuyện với mình’.
Lục Trạch trong lòng lập tức càng vui hơn, ý cười hiện lên rõ ràng.
Lại lần nữa đem bàn tay non mềm của cô gái nhỏ đặt vào lòng bàn tay.
Lục Trạch thoáng nghiêm túc hơn một chút: “Ừ, ba mẹ mình đều làm kinh doanh.”
Bảo sao.
Giang Niên nghĩ, Lục Trạch thật sự là một người một chút cũng không để bản thân chịu thiệt, khi nào cũng phải nói điều kiện rõ ràng, đây đích xác là bản chất của một doanh nhân mà.
Lục Trạch hạ giọng, tay còn lại huơ huơ trước mặt Giang Niên, bắt đầu dụ dỗ.
“Thật sự không muốn biết sao?”
Giang Niên vẫn luôn biết bàn tay của Lục Trạch rất đẹp.
Nhưng dường như cô rất ít khi nhìn kỹ, ở cự li gần như vậy lại càng đẹp hơn, năm ngón tay nhỏ dài hữu lực, khớp xương rõ ràng, trắng nõn, lại không hề nữ tính chút nào.
Giang Niên thậm chí còn nghĩ rằng, Lục Trạch chỉ cần lên weibo tìm chủ đề “Bạn đã thấy qua bàn tay đẹp nào” sau đó khoe ra bàn tay của mình, nhất định mức độ nổi tiếng sẽ xếp hạng nhất.
Hơn nữa, chắc chắn sẽ có rất nhiều người không ngừng khen hắn, đủ loại ‘rắm cầu vồng’ xuất hiện, những câu nói cũ kỹ ngượng ngùng cũng sẽ xuất hiện ở khu bình luận, như là “Tôi muốn hôn một chút ghê á”.
Chưa kể đến gương mặt vốn dĩ cũng là một lợi thế rất thuyết phục của Lục Trạch.
Mà hiện tại…..
Bàn tay tuyệt đỉnh như vậy không những xuất hiện rất chói lọi trước mặt cô, thậm chí còn lắc nhẹ, giống như bàn tay của Hồng Quả Quả (?) …..
Dụ hoặc.
Giang Niên lại còn hơi nuốt nuốt nước bọt.
Sau đó hồi phục lại lý trí, Giang Niên nhất thời có chút ảo não.
Cô hành động như thể là mình là một người háo sắc vậy.
Là nữ đó ….
Lại còn là một nữ háo sắc ngốc nghếch nữa !
Nhưng từ trước đến giờ, Giang Niên vẫn luôn là người tự an ủi chính mình.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, chỉ là, đối với những người như Lục Trạch, huống chi …..
cô lại thích người ta như vậy mà, suy nghĩ hoa si như vậy thì cũng không phải là chuyện gì ghê gớm lắm đâu nhỉ?
Giang Niên mím môi, vẫn là không thể kháng cự chính mình.
Đúng rồi, cô không phải là muốn hôn đâu, cô chỉ muốn biết người học trưởng Từ Lâm Thanh học trưởng thích là ai thôi!
Sau một hồi đấu tranh tâm lý, Giang Niên khẽ nhích lại gần, cúi đầu xuống, nhanh chóng hôn lên mu bàn tay Lục Trạch một cái.
Đúng theo nghĩa “một chút”, nó nhanh đến mức gần như là vô hình.
Thậm chí còn có khả năng, ngoài Lục Trạch và Giang Niên ra, những người khác cũng sẽ chỉ nghĩ rằng Giang Niên cúi xuống nhìn thoáng qua cái gì đó thôi.
Nhưng trong phút chốc, trong lòng Lục Trạch và giang Niên trong lòng dâng lên vô số cảm giác kỳ lạ.
Giang Niên quay mặt đi, Lục Trạch ngơ ngác nhìn bàn tay của chính mình.
Cậu vừa rồi căn bản cũng không nghĩ đến Giang Niên sẽ đột nhiên cúi xuống hôn lên tay cậu, cho nên căn bản cũng không chuẩn bị tâm lý gì cả.
Đôi môi non mềm của cô gái nhỏ vừa lướt nhanh qua tay cậu, nhưng cái chạm này lại khiến cho Lục Trạch sửng sốt vô cùng, như thể là …..
Lục Trạch ngồi nửa ngày cũng không thể nối tiếp cái “như thể” kia như thế nào, cũng so sánh không ra.
Não bộ từ trước đến nay vẫn luôn là niềm tự hào của hắn giờ đây cũng đang bế tắc, cái gì cũng phản ứng không ra, tâm trí cậu giờ đây đều là cảm giác mềm mại của cô gái nhỏ.
Lục Trạch chỉ cảm thấy tim mình đã ngâm trong kẹo bông gòn mất rồi…..
Cậu nhìn bàn tay mình, rồi lại nhìn môi hồng phấn phấn nộn nộn của Giang Niên.
…..
Chỉ là hôn tay một chút đã có cảm giác vậy rồi, nếu là …..
Hôn môi thì sao nhỉ?
Lục Trạch mím môi, cổ họng khô khốc, chỉ cảm thấy bản thân mình như mất hết lý trí mà phát điên mất rồi.
Giang Niên đỏ mặt hồi lâu, nửa ngày cũng khong nghe được động tĩnh gì của Lục Trạch bên kia, trong lòng có chút khó hiểu.
Khẽ quay sang nhìn thoáng qua Lục Trạch.
Trong phút chốc đã nhìn thẳng vào đôi mắt của Lục Trạch đang nhìn chính mình, trong ánh mắt …..
Dường như có số điều mà Giang Niên không thể hiểu được.
Hai má Giang Niên càng đỏ hơn, cô cố gắng kiềm chế bản thân để bản thân nhất thời không quay phắt đi.
Vươn tay huơ huơ trước mặt Lục Trạch vài cái, Giang Niên có chút bối rối: “…..
Trạch ca?”
Lục Trạch lúc này mới định thần lại, lý trí cũng quay về được một chút.
Cậu kiềm chế ánh mắt của mình một chút, cũng không được tự nhiên mà tránh đi ánh mắt của cô gái nhỏ, mơ hồ nói ra một câu từ cổ họng đang khô khốc: “Hả?”
Giang Niên cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ quá mức kỳ quái.
Vội chuyển chủ đề: “Cậu còn chưa nói cho mình nghe về chuyện của học trưởng Từ Lâm Thanh đâu.”
Thành thật mà nói, Lục Trạch lớn như vậy, cũng chính là sau khi gặp Giang Niên mới hiểu được câu nói “thực sắc, tình dã” (*) của Khổng Tử.
(*)“thực sắc, tình dã” chuyện ham muốn ăn uống và tình d.ụ.c là bản năng của con người.
Chẳng qua, tuy có thể dùng lời nói của Khổng Từ để an ủi chính mình, nhưng vừa rồi nhìn thấy ánh mắt trong trẻo của cô gái nhỏ khiến Lục Trạch không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Niên Niên nhà hắn cái gì cũng không biết, hắn thì hay rồi, mỗi ngày hắn đều nghĩ đến cái gì vậy!
Quá là cầm thú mà!
Sau một hồi tự phê bình chính mình, Lục Trạch mới bình tĩnh lại một chút.
Cậu vẫn là không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Niên, nhìn thẳng về phía trước, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra: “…..
Cậu còn nhớ chị Thời Thần bọn mình gặp ở đại học W không?”
Giang Niên lập tức gật đầu: “Nhớ chứ! Chị gái đó xinh đẹp lắm luôn, lại còn khí chất ngời ngời nữa!”
Nói xong, Giang Niên sửng sốt: “…..
Không phải là chị ấy đó chứ …..?”
Lục Trạch gật đầu.
Giang Niên theo bản năng che miệng lại.
Ôi trời ơi!
Cô rốt cuộc cũng đã biết được bí mật kinh thiên động địa rồi!
Thảo nào lần trước Lục Trạch nghe được tên của chị Thời Thần thì phản ứng kỳ lạ như vậy, cuối cùng đến giờ Giang Niên cũng đã hiểu hết mọi chuyện.
Giang Niên thực sự không biết phải diễn tả sự bất ngờ trong lòng mình bây giờ như thế nào nữa, nhưng là …..
Phải là đặc biệt bất ngờ luôn đó!
Lục Trạch liếc nhìn biểu cảm của cô gái nhỏ, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Bất ngờ như vậy sao?”
Giang Niên liều mạng gật đầu, lại còn nói: “Trạch ca, cậu yên tâm, mình nhất định sẽ giữ kín bí mật này, sống để bụng chết mang theo, ai mình cũng không nói đâu!”
Lục Trạch chỉ là cảm thấy cô gái nhỏ nhà mình đã đạt đến cảnh giới của đáng yêu mất rồi!
Cậu cười cười: “Nghỉ hè đến thư viện với mình, mình bổ túc cho cậu.”
Giang Niên: “…..?”
Chủ đề này hình như chuyển hơi nhanh thì phải.
/ ************************ /
Nhưng mặc kệ cái chủ đề đó có nhanh thế nào đi chăng nữa thì Giang Niên vẫn ngoan ngoãn đến thư viện cùng Lục Trạch suốt cả mùa hè.
Thành thật mà nói, Lục Trạch vẫn là Lục Trạch, Giang Niên cảm thấy so với một người như cô một mình ôn tập thì có thêm Lục Trạch vẫn hữu dụng hơn nhiều.
Mặc dù mỗi lần nghe Lục Trạch giảng đề, Giang Niên đều không khỏi cảm thán, nhưng càng nghe lại càng thêm kính nể.
Aiya, vì cái gì cô lại không có não bộ tốt như Lục Trạch kia chứ?
Cuộc sống nghỉ hè quá mức có quy luật, cho nên đến ngày 1 tháng 9, khai giảng lớp 12 trung học bắt đầu, Giang Niên có chút không quen.
Trước kia cô luôn cảm thấy “lớp 12”, “Thi đại học” là một chuyện gì đó rất xa vời với mình, cũng đặc biệt đáng sợ, nhưng sau khi thực sự bắt đầu cuộc sống của năm học cuối cấp, Giang Niên ngược lại cảm thấy …..
Cũng ổn mà nhỉ?
Khai giảng ngày đầu tiên, theo thường lệ là phân lớp.
Giống như Diêu Tử Kiệt đã nói trước đây, phân lớp 12 dựa trên điểm của toàn bộ năm 11 để xếp hạng.
Giang Niên năm 11 tổng hợp xếp hạng năm, cũng coi như là nằm trong top 5.
So với hồi lớp 10, Giang Niên cảm thấy bản thân ở năm 11 tinh thần đã ổn định hơn rất nhiều, rõ ràng đã tốt hơn không ít, thành tích đã ổn định hơn.
Chẳng qua …..
Giang Niên lại lần nữa thở dài.
Để giữ thứ hạng của mình trong lớp tự nhiên, cô lại chủ yếu dựa vào ngữ văn và tiếng anh, cô cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa …..
Khi vừa bước vào lớp, Giang Niên thấy Hạ Gia Dương đã dán sơ đồ chỗ ngồi mới trước lớp.
Chung quanh cũng có vài người tìm kiếm chỗ ngồi, Giang Niên có chút tò mò nghiêng đầu hỏi: “Đổi chỗ ngồi mới hả?”
Hạ Gia Dương gật đầu, mỉm cười: “Đúng vậy, hai tụi mình có duyên thật đó, lúc trước thì ngồi bàn trước bàn sau, lần này Diêu lão sư dứt khoát cho ngồi cùng bàn luôn.”
“Thật sao?!” Giang Niên cũng rất kinh ngạc, sau đó nhìn thoáng qua sơ đồ lớp.
Đúng thật, cô và Hạ Gia Dương đều được chuyển xuống hàng thứ hai ở giữa, thực sự ngồi cùng bàn.
Giang Niên nhìn những vị trí khác.
Lục Trạch vẫn cùng bàn với Tạ Minh, ngồi ở chỗ lúc trước của cô và Triệu Tâm Di.
Thi Vũ và Đoạn Kế Hâm được chuyển qua phía trái của phòng học, Triệu Tâm Di cùng bàn với một nam sinh khác ở trong lớp, ở bàn bốn dãy giữa.
Hàn Sơ Dạ ngồi bàn phía sau cô.
Giang Niên sờ cằm, nhìn sơ đồ lớp đăm chiêu suy nghĩ.
Hồi lâu, Giang Niên hỏi Hạ Gia Dương: “ Diêu lão sư là ném xúc xắc điều chỉnh chỗ ngồi đúng không?”
Hạ Gia Dương không khỏi buồn cười: “Ngồi cùng bàn với mình kỳ lạ lắm sao?”
Giang Niên cười cười, đến vị trí của mình lấy ra tờ khăn ướt lau qua ghế của mình và Hạ Gia Dương.
Hạ Gia Dương mím môi, cũng trở về chỗ ngồi.
“Cậu yên tâm, mình nhất định sẽ đảm nhận trách nhiệm kết nối tình cảm của cậu và A Trạch.”
Giang Niên …..
Sau khi bị trêu chọc nhiều lần, cô cũng đã quen rồi.
A, con người là một sinh vật có thói quen đáng sợ!
Trong lòng vừa nghĩ xong, liền nghe thấy một đạo thanh âm dễ nghe quen thuộc vang lên bên tai: “Không cần đâu Gia Dương.”
Trong giọng nói lại mang theo chút ý cười: “Mình cùng Giang Niên kết nối tình cảm, từ trước đến nay vẫn luôn trực tiếp, một đối một với nhau là được.”