Editor: Boomtini
Trình Sơ …..?
Giang Niên bỗng dưng cảm thấy cái tên này có chút quen, hình như là …..
Đã nghe Kỳ Thư Nam nhắc qua rồi vậy.
Tò mò nhìn qua, là một nam sinh mảnh khảnh, mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài mặc một áo lên dệt kim màu xám nhạt.
Nhìn qua thực ấm áp, Giang Niên đoán chắc là anh ấy đã cởi áo khoác ngoài rồi.
Nam sinh cầm trên tay bình nước, chắc là ra ngoài rót nước ấm.
Nghe Kỳ Thư Nam gọi, nam sinh dừng một chút, sau đó quay lại nhìn về phía Kỳ Thư Nam.
Một nam sinh rất đẹp, giữa mày còn lộ ra vẻ cao ngạo dễ thấy.
Giang Niên tò mò đánh giá một chút cái người tên Trình Sơ này.
Kỳ Thư Nam dường như không nghĩ đến ở chỗ này lại gặp được Trình Sơ, vội vàng chào hỏi: “Chào Trình học trưởng, em là Kỳ Thư Nam , cũng học ở trung học số một Viễn Thành đây ạ …..”
Trình Sơ gật đầu, đánh gãy câu giới thiệu của Kỳ Thư Nam: “Anh nhớ em rồi, học muội trong ban truyền thông phải không?”
Kỳ Thư Nam nghẹn ngào, sau đó cười, gật đầu, lại nhìn sang bên cạnh một chút, tò mò hỏi: “Thời học tỷ không ở đây sao ạ …..?”
Trình Sơ vốn dĩ không có biểu tình trên mặt, nay lại thêm một chút hơi không kiên nhẫn: “Không ở đây.”
Nói xong lại hướng về Kỳ Thư Nam gật đầu, lập tức cầm bình nước đi về phía trước.
Kỳ Thư Nam về lại chỗ ngồi, vắn môi dưới, trông có phần buồn bã, tiếc nuối, có chút không nói nên lời.
Giang Niên có chút tò mò: “Thư Nam, đây là …..?”
Kỳ Thư Nam thoáng cười cười: “Học trưởng thời cấp ba của mình, cùng trường với cậu đó, học kinh tế.”
Giang Niên gật đầy.
Cô tuy rằng không quá nhiều đến tin tức ở trên diễn đàn trường, nhưng cũng không sao cả, bởi vì cô có đám bạn cùng phòng luôn túc trực ở trển 24/7 kia mà.
Trình Sơ ở Bắc Đại cũng rất nổi danh, vậy nên cô mới cảm thấy cái tên này quen thuộc như vậy.
“Chậc, mình vẫn thấy tiếc chuyện anh ấy với Thời Thần học tỷ …..” Kỳ Thư Nam lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối.
Thời Thần???
Giang Niên càng bất ngờ hơn.
Nếu cô nhớ không lầm, thì Từ Lâm Thanh học trưởng hẳn là thích chị Thời Thần nhỉ?
Như thế nào lại nhảy ra Trình Sơ này rồi?
“Anh ấy là bạn trai cũ của chị Thời Thần hả?” Giang Niên càng thêm tò mò
Kỳ Thư Nam lắc đầu, “Không phải, chị Thời Thần chưa từng yêu đương bao giờ.”
…..? Hmm, hơi cấn, hơi cấn.
Càng nghe càng cấn.
Nhưng mà nhìn vẻ mặt của Kỳ Thư Nam, chắc hẳn cô cũng không biết rõ chuyện này, Giang Niên cũng không hỏi thêm gì.
Cô cười: “Mà cũng hay thật, trái đất này nhỏ ghê, hồi năm 11 Minh Lễ tổ chức du xuân, mình ở đại học W gặp được chị Thời Thần, chị ấy cũng xinh quá là xinh luôn, cho người ta loại cảm giác chị ấy rất ưu tú ấy.”
Kỳ Thư Nam cũng chưa từng nghe Giang Niên kể qua chuyện này, có hơi bất ngờ, cô cũng gật đầu phụ họa, cười: “Đúng vậy, chị ấy vừa xinh lại vừa giỏi.”
Nếu không thì cô cũng không cảm thấy tiếc nuối như vậy.
/ ******************** /
Dù sao cả một học kỳ cũng không về nhà, nghỉ đông vừa đến Giang Niên lập tức về nhà, cô liền cảm giác được địa vị trong nhà của mình dường như đã tăng lên rất nhiều.
Mẹ Giang ân cần hỏi cô: “Trên đường có lạnh không con? Dạo gần đây có bị bệnh gì không đó? Trong nhà không có máy sưởi, mẹ sợ con về như này sẽ không thích ứng kịp.”
Ba Giang lại càng vui vẻ, hớn hở hơn: “Tối nay muốn ăn gì? Ba dẫn con ra ngoài ăn ngon!”
Bạn học Giang Niên bỗng dưng cảm thấy …..
Ừm, khoảng cách tạo nên những điều tốt đẹp.
Nhớ đợt nghỉ hè lần trước, ba mẹ đều hận không thể mặc kệ cô làm gì đó làm, thiếu chút nữa coi như không có đứa con gái này rồi, suốt ngày tò tí te dắt nhau đi chơi, làm cô ngày nào cũng chạy sang nhà Lục Trạch ăn ké.
Nhìn bây giờ đi, trước khi về nhà, mẹ Giang liên tục gọi điện thoại hỏi đi hỏi lại cô có muốn ăn cái gì không, như thể đã lên thực đơn hết trong năm ngày cô về nhà rồi vậy.
Hơn nữa, trước kia mỗi lần ăn cơm xong đều là Giang Niên chủ động hỗ trợ thu dọn chén đũa.
Lần này về nhà, cơm nước xong Giang Niên chuẩn bị hỗ trợ thu dọn như trước đã bị ba Giang ngăn lại: “Niên Niên, con học ở trường mệt mỏi quá rồi, nhìn con xem, qua một kỳ học đã gầy đi biết bao nhiêu, đừng dọn nữa, ba mẹ dọn là được, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
…..
Quả thực như là công chúa nhỏ trong gia đình vậy.
Ngay cả lúc nghỉ hè, Giang Niên mấy ngày liên tục đều ngủ nướng không chịu dậy, bị mẹ Giang cằn nhằn mãi: “Mau dậy đi, tận hưởng thời gian cho tốt vào chứ, đừng có suốt ngày đem thời gian lãng phí nằm ì trên giường, đi ra ngoài đi dạo đi cho nhẹ nhàng, dậy mau dậy mau.”
Hiện tại lại còn chủ động nói: “Niên Niên, mẹ biết con thi cuối kỳ vừa rồi vất vả, trong thời gian này cứ nghỉ nơi thật tốt một chút, cứ thư thả đi.”
Giang Niên vui vẻ vô cùng.
Mọi người nhìn xem, địa vị gia đình nâng lên một bậc là như thế này đó!
…..
Và đương nhiên, địa vị gia đình như vậy cũng chỉ được năm ngày thôi.
Không lâu sau, Giang Niên chợt nhận ra thái độ của mẹ mình quay lại cái thời điểm cô nghỉ hè một lần nữa.
“Đừng có nghịch điện thoại hoài vậy chứ!”
“Ai da, con nhìn con xem, không có con nhà cửa sạch sẽ biết bao nhiêu, con về một hồi trên sàn, trên thảm, trên sô pha nơi nào cũng đều là tóc con rụng ra hết đây này.”
“Cái con bé này có thể đừng nằm ì ở nhà hoài như vậy không? Ra ngoài cho thoáng không tốt hơn sao?”
“Ai da không phải nói chứ Niên Niên, mấy ngày nay con không về nhà thì thôi đi, cũng không ăn cơm nhà là thế nào?”
Giang Niên: “…..”
Hic, cô khổ quá đi.
Vì vậy, lúc cùng Giang Niên và Kỳ Thư Nam nói chuyện, Giang Niên thở ngắn than dài: “Mình thật sự cho rằng địa vị trong nhà cũng mình đã tăng lên rất nhiều rồi, ai biết đâu nó chỉ duy trì được có bốn năm ngày.
Bây giờ nhìn kiểu gì mẹ cũng không vừa mắt mình, sơ hở là mắng, sơ hở là cằn nhắn, chắc thiếu điều ném mình ra khỏi nhà thôi á.”
“Đừng nói về chuyện này,” Kỳ Thư Nam uống một ngụm nước cam nhuận giọng, sau đó nói, “Cậu tốt xấu gì cũng được bốn năm ngày, mình mới về nhà ngay hôm sau đã bị mẹ cằn nhằn mình rồi, nói về nhà không chịu làm gì, chỉ có xả rác là giỏi.”
Khương Thi Lam cũng gật đầu: “Mình còn nghi ngờ bọn mình có phải chung mẹ không ấy chứ.”
Tràn đầy đồng cảm, vậy nên Giang Niên trong khoảng thời gian này đã hiểu chuyện hơn không ít —–
Cuối tuần nếu ba mẹ ở nhà thì cố gắng không ngủ nướng, chủ động giúp ba mẹ việc nhà, xả rác thì phải lo thu dọn cho sạch.
Trừ cái này ra, chính là đi tìm Lục Trạch nhiều hơn hoặc là dẫn Lục Trạch về nhà nhiều hơn …..
Chậc, Giang Niên lần thứ một vạn nghi ngờ rốt cuộc đây là ba mẹ ruột của ai vậy!
Mới vừa về nhà có mấy ngày đã đến lúc đến trường làm báo cáo mà Diêu Tử Kiệt đã nói với Lục Trạch khi đó.
Phương bắc đều nghỉ đông sớm hơn phương nam, cho nên lúc này Minh Lễ vẫn chưa thi cuối kỳ.
Giang Niên ngồi ở hàng ghế đầu, Lục Trạch đang diễn thuyết trên sân khấu.
So với trước kia, chàng trai trên sân khấu đã kiềm chế hơn một chút, nhưng vẫn là một thiếu niên khí phách, mặc áo khoác đen, bên trong mặc áo thun nhuận màu.
Sau một vài thay đổi ở trường đại học, chàng trai từng thu hút rất nhiều sự chú ý khi còn học cấp ba, nay lại càng là tiêu điểm chú ý của vạn người.
Giang Niên trong lòng lần thứ một vạn cảm khái —–
Mọi người nói xem, sao lại có một người đẹp trai đến vậy nhỉ, lại là bạn trai của cô nữa, có phải kiếp trước cô đã giải cứu ngân hà không?
Giọng nam sinh dễ nghe truyền qua micro, có chút lười biếng, nhưng lại càng thêm mê hoặc lòng người: “…..
Không bao lâu nữa sẽ đến thi cuối kỳ, kỳ thi tuyển sinh đại học năm sau cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa, kinh nghiệm học tập của tôi đã chia sẻ rất nhiều lần rồi, lúc này chỉ có thể nói với mọi người, phải chăm chỉ học tập, phải nỗ lực thật nhiều, đừng khiến bản thân mình hối hận về bất cứ điều gì, hãy mạnh dạn tiến về phía trước.
Cảm ơn mọi người!”
Hội trường nháy mắt đã vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Giang Niên lại càng dùng hết sức bình sinh vỗ tay cho người đang đứng trên sân khấu kia.
Lục Trạch cúi gập người chào, chuẩn bị đi xuống.
Một cô gái nhanh chóng chạy lên sân khấu, trong lòng ôm bó hoa, hai má đỏ ửng: “Lục Trạch học trưởng, cảm ơn anh hôm nay đã đến đây diễn thuyết ạ.”
Lục Trạch rũ mắt, nhìn qua cô gái ôm hoa kia.
Thấy Lục Trạch không có ý định tiếp nhận bó hoa, nữ sinh vội vàng giải thích: “Học trưởng, đừng hiểu lầm ạ, em đại diện cho toàn thể học sinh tặng hoa cho học trưởng!”
Lục Trạch liền hiểu sơ sơ.
Nữ sinh kia nói cũng không sai, đối với những dịp mà cựu học sinh về diễn thuyết, Minh Lễ thường sắp xếp học sinh đại diện lên sân khấu tặng hoa.
Bản thân Lục Trạch cũng không biết đã lên sân khấu tặng hoa cho người ta bao nhiêu lần, thậm chí còn hoài nghi chính mình kiếp trước có khi là hoa đồng cũng nên.
Anh gật đầu, nhỏ giọng cảm ơn nữ sinh kia: “Cảm ơn học muội.”
Đôi mắt của nữ sinh kia dường như sáng lên ngay lập tức, cô nhanh chóng lắc đầu, vội vàng xuống sân khấu.
Chàng trai ôm hoa trong ánh mắt chú ý của mọi người từng bước một xuống sân khấu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Giang Niên.
Giang Niên thở dài cảm khái: “Học trưởng A Trạch của chúng ta coi bộ rất được yêu thích ghê nhỉ.”
Lục Trạch quay sang: “Ừm, Niên Niên, em có nghe không khí quanh đây có mùi gì không?”
Giang Niên hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nghi hoặc lắc đầu.
“Anh nghe thoáng thoáng có mùi gì hơi chua.” Lục Trạch tựa lưng vào ghế, một tay chống đầu, nhìn chằm chằm Giang Niên cười gợn đòn.
Giang Niên: “…..”
Cô liền hiểu ra Lục Trạch chính là nói mình đang ghen, Giang Niên nghẹn lời, chuẩn bị phản bác mình không có ghen, đảo mắt một vòng, sau đó cô khoanh tay trước ngực, cố ý bày ra bộ dáng lạnh lùng: “Đúng vậy, em đây đang ghen đó, sao nào?”
Lục Trạch dường như không nghĩ đến Giang Niên thế nhưng lại thoải mái thừa nhận chính mình đang ăn dấm chua, anh bật cười, sau đó đem bó hoa đặt vào lòng Giang Niên: “Bạn gái của anh đang ghen sao? Không ấy anh trả lại hoa cho người ta nhé? Về sau không bao giờ nhận hoa của người khác tặng nữa?”
…..
Học sinh xung quanh nghe hai người nói chuyện kiểu: “……”
Chậc, vốn dĩ cảm thấy được ngồi gần học trưởng ưu tú như vậy là chuyện may mắn.
Có ai mà ngờ, mẹ nó là ngồi gần để ăn cẩu lương gần hơn thì có.
Hơn nữa vị học trưởng truyền kỳ này thật là người hai mặt mà, đối với người khác thì bộ dáng không quá để ý, hơn nữa lại còn lười biếng, nhìn xem anh ấy đối xử với bạn gái như nào kìa.
Vừa nhìn thấy Giang Niên đã không kiềm chế được mà nở nụ cười, trong ánh mắt tràn ngập cưng chiều.
Sau khi cười đùa cùng Lục Trạch xong, Giang Niên bỗng dưng nhớ đến chuyện gì, tò mò hỏi: “Học muội đưa hoa vừa rồi, có phải là Đào Ứng Tuyết hôm bữa không anh?”
Lục Trạch lắc đầu: “Anh chưa từng gặp qua Đào Ứng Tuyết, mà chắc là có gặp rồi mà anh không nhớ kỹ cô ấy là ai.”
Giang Niên thở dài, cùng bạn trai nhà mình nói chuyện phiếm thật không vui gì cả mà.
Thật sự là do ý thức quản lý bản thân quá mạnh, nói chuyện với người khác phái không bao nhiêu, cũng không nhớ nổi.
Cô vô cùng khó hiểu: “Làm sao lúc ấy anh lại có thể nhớ được em hay vậy?”
Lục Trạch suy nghĩ một chút, sau đó sờ sờ cằm: “Có lẽ bởi vì bạn gái của anh quá xinh đẹp, anh nông cạn như vậy, chỉ có thể nhớ rõ người xinh đẹp như bạn gái anh thôi.”
Nhìn xem nhìn xem, Giang Niên lần thứ một vạn hoài nghi rốt cuộc Lục Trạch có phải có bách khoa toàn thư nói lời âu yếm hay một quyển bí kíp gì đó hay không?
Nếu không làm sao có thể nói ra lời đường mật trôi chảy vậy chứ?
Cô quay lại, tìm kiếm học muội vừa rồi tặng hoa cho Lục Trạch một chút.
Nữ sinh bước rất chậm, nhìn chằm chằm vào cánh hoa cầm trong tay, nhìn đến ngẩn ngơ.
Sau khi nhìn một lúc lâu, cô gái thỏa mãn nở nụ cười, sau đó đem cánh hoa cất vào túi áo đồng phục, lại quay sang nhìn thoáng qua Lục Trạch.
Vừa lúc dời tầm mắt đi chỗ khác, chính là vừa lúc chạm phải ánh mắt của Giang Niên.
Cô gái nhỏ thần sắc hoảng hốt, vội vàng cúi đầu đi nhanh hơn về chỗ ngồi của mình.
Giang Niên không khỏi cảm thấy buồn cười, lắc đầu.
Cô cũng không rõ chính mình đối với học muội tên Đào Ứng Tuyết này có cảm tưởng như thế nào, tình cảm của cô ấy đối với Lục Trạch rõ như ban ngày, nhưng Giang Niên lại không cảm thấy Đào Ứng Tuyết khiến người khác khó chịu.
Mặc dù cô cũng chưa từng giao thoa với vị học muội này, nhưng ở đâu cô cũng có thể cảm nhận được sự cẩn thận của cô gái nhỏ, mặc dù rất thích Lục Trạch, nhưng dường như rất cố gắng không đến quấy rầy anh.
Lục Trạch có chút kỳ quái nhìn thoáng qua Giang Niên: “Niên Niên, em cười cái gì?”
Giang Niên nghịch nghịch bàn tay của Lục Trạch, sau đó nắm lấy: “ Cười việc anh có thể đã làm chuyện tốt.”
Nói không chừng …..
Năm sau có khi nào cô sẽ gặp Đào Ứng Tuyết ở Thanh Hoa không?
Giang Niên nghĩ, cô cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa, vì sao đối với tình địch không có chút xíu địch ý nào hết vậy?
Lại nhìn sang Lục Trạch, cô cong mắt bật cười.
Cũng là, dù sao mấy chuyện như tình địch này kia cũng không đến lượt cô giải quyết, bạn trai của cô đã giải quyết thay phần cô rồi.
Thật tốt!