Tới gần trưa, nhà hàng bắt đầu đông khách.
Cả hai đang ăn cơm thì di động của Lương Tiềm vang lên.
Lương Tiềm không vội bắt máy, tay hắn cầm đũa liên tục gắp đồ ăn, nhai nuốt xong mới chậm rãi nói: “Em buông ra đi, tôi phải nghe điện thoại.”
“Không muốn”, Chu Mục Thâm ăn cơm giống như sóc gặm hạt thông, tay giấu dưới bàn nắm chặt lấy tay Lương Tiềm, cương quyết từ chối, “Cậu bắt máy bằng tay kia đi, cậu đã hứa với tớ rồi!”
Trên mặt Lương Tiềm lộ rõ vẻ phiền phức và bất đắc dĩ, trong đầu lại tự động phát lại những hình ảnh vừa rồi, khiến hắn cảm thấy xấu hổ muốn chết.
Hai mươi phút trước, hai người bọn họ đang kịch liệt hôn môi, tựa như hai đứa trẻ chưa từng trải việc đời, hôm nay có cơ hội liền thể nghiệm cho đủ.
Bạn nhỏ Lương Tiềm Khổng Dung nhường lê [*], bé Chu Mục Thâm vui vẻ đón nhận.
[*] Khổng Dung nhường lê: Là một điển tích Trung Quốc, kể về cậu bé Khổng Dung chỉ mới bốn tuổi đã biết nhường những quả lê to cho các anh trai, bản thân mình thì ăn quả nhỏ.
Đến khi các anh và người lớn trong nhà phát hiện ra thì đều muốn nhường quả lê của mình cho cậu.
Trong ngữ cảnh này ý chỉ Lương Tiềm yêu thương Chu Mục Thâm, sẵn sàng vì cậu nhường nhịn, còn Chu Mục Thâm lại luôn nhớ rõ những việc anh đã làm cho mình.
Ban đầu bọn họ chỉ là đơn thuần hôn nhau, cánh môi nhẹ nhàng chạm vào trên mặt, tìm kiếm và trao đổi sự ấm áp mềm mại.
Chu Mục Thâm lại càng hôn càng hăng hái, kéo Lương Tiềm đến gần hơn, hôn đến mặt mày đối phương đầy nước bọt.
Sự kích thích của xúc giác và tiếng hơi thở lẫn nhau khiến cổ, tai Lương Tiềm đỏ bừng, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, một tay bóp cằm Chu Mục Thâm hung ác hôn lên, hoàn toàn mặc kệ hoàn cảnh không thích hợp hiện tại.
Lương Tiềm chưa từng yêu ai, dĩ nhiên không có kinh nghiệm hôn môi.
Tuy rằng lần trước hắn say rượu hôn lưỡi với Chu Mục Thâm, nhưng khi tỉnh lại một chút ấn tượng cũng không có.
Không có kỹ thuật hôn môi cao siêu, chỉ có bản năng chinh phục nguyên thủy.
Lương Tiềm vươn ra đầu lưỡi, cạy mở khớp hàm Chu Mục Thâm, đối phương cũng nhiệt tình đáp trả, không hề chống cự, tự giác há miệng, đón lấy sự tấn công mạnh mẽ ồ ạt của hắn.
Lương Tiềm kiêu ngạo dũng mãnh, không hề gặp trở ngại càng quét khắp nơi trong khoang miệng, không buông tha bất kì ngóc ngách nào.
Chu Mục Thâm vô cùng ngoan ngoãn thuận theo động tác của hắn, để mặc hắn cướp đoạt.
Mỗi khi thật sự không chịu nổi, cậu liền nhẹ giọng hừ một tiếng xin tha, Lương Tiềm sẽ ngừng lại vài giây, sau đó lại lần nữa chiếm đoạt.
Cuối cùng, mỗi một tấc trong khoang miệng cậu đều lưu đầy dấu vết của hắn, còn kẻ cầm đầu lại vui vẻ hài lòng, gương mặt đắc ý dạt dào, hùng hồn thể hiện chủ quyền đối với người trước mặt.
Đây là người của hắn, ngoại trừ hắn, không cho phép kẻ nào mơ tưởng đến, nếu không sẽ giết không tha.
“Khụ khụ”
Nhưng rất nhanh liền có một kẻ liều mạng chen vào, chính là nhân viên phục vụ nhà hàng.
“Xin, xin lỗi, đã quấy rầy hai vị……”
Lương chuyên vả mặt Tiềm dĩ nhiên không thể giết người thật, lúc ấy hắn tức giận và xấu hổ tới mức muốn chết quách cho xong.
Chu Mục Thâm mất trí nhớ nên cảm giác xấu hổ cũng quên đi sạch sẽ, trong lúc nhân viên phục vụ bày biện thức ăn lên bàn, cậu cúi đầu không dám nhìn như rùa đen rụt cổ.
Đến khi nhân viên nọ rời đi, cậu lại lập tức ngẩng đầu, chu môi đòi hôn.
Lương Tiềm nhìn môi cậu đã bị hắn hôn đến hơi sưng đỏ, cố gắng đè nén dục vọng của bản thân, thần sắc bình tĩnh nắm lấy tay cậu, nghiêm túc ăn cơm.
—
Tiếng chuông điện thoại liên tục kéo Lương Tiềm trở về hiện thực, cảm nhận tay trái bị cậu nắm chặt, hắn liền không rút lại nữa, tay phải buông đũa liếc mắt nhìn màn hình, là Thư Việt.
Lương Tiềm nhận cuộc gọi, ánh mắt ra hiệu cho Chu Mục Thâm tiến lại gần cùng nghe.
“Các cậu đang ở đâu? Cùng nhau ăn cơm đi.” Thư Việt nói.
Lương Tiềm không vội trả lời, nghiêng đầu nhìn Chu Mục Thâm, muốn hỏi ý kiến của cậu.
Chu Mục Thâm rối rắm mất năm giây, trong lòng kịch liệt giãy giụa, cuối cùng dứt khoác lựa chọn vứt bỏ bạn bè, nắm chặt bàn tay Lương Tiềm, hướng hắn lắc đầu.
Lương Tiềm nhướng mày, rất hài lòng với lựa chọn của cậu.
“Tụi tao sắp ăn xong rồi, hai người bọn mày tự mình ăn đi.” Lương Tiềm trả lời.
“Cái gì?! Các cậu chơi xấu quá đó, vậy mà lại dám đánh lẻ, cậu ép bức Thâm Thâm có phải không!”
Lương Tiềm hừ lạnh một tiếng, trong lòng âm thầm đắc ý: Hoàn toàn ngược lại, tao bị em ấy ép bức mới đúng, bây giờ tay còn bị nắm, muốn dứt cũng dứt không ra, điện thoại của mày cũng không cho tao nhận, sợ hai cái bóng đèn bọn mày tìm tới gây phiền.
Hiện giờ Lương Tiềm có thể hoàn toàn tự tin nói, hắn ở trong lòng Chu Mục Thâm tuyệt đối là người quan trọng nhất, là người cậu thích nhất, cái tên Thư Việt kia chẳng tính là gì.
Rốt cuộc lão tử cũng trở mình làm chủ.
Thư Việt không tiếp tục truy hỏi vấn đề này nữa, nói sang chuyện khác: “Buổi chiều chúng ta đi bơi đi, công viên giải trí này rất tốt, ngoài các trò chơi tiêu chuẩn còn có thêm công viên nước, khá thú vị, chúng ta chơi chung đi.”
“Không đi”, lần này Lương Tiềm không hỏi ý Chu Mục Thâm mà trực tiếp từ chối, “Em ấy không biết bơi, hơn nữa trời nắng như vậy, da em ấy non mềm sẽ không chịu được, hai người bọn mày da dày thịt béo thì tự mình chơi đi.”
Đùa à, hắn ngay cả quần đùi cũng không cho Chu Mục Thâm mặc ra ngoài, huống hồ gì để cậu mặc quần bơi lượn tới lượn lui, cánh tay và cặp chân trắng nõn kia chính mình còn chưa được xem, làm sao có thể để cho người khác nhìn.
Lương Tiềm không muốn nhiều lời với Thư Việt nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
“Tiểu Thư hẹn chúng ta đi chơi công viên nước phải không?” Chu Mục Thâm buông đũa hỏi.
“Thế nào, em muốn đi?” Lương Tiềm liếc mắt nhìn cậu, sắc mặt không vui.
Chu Mục Thâm lắc đầu.
Cậu không biết bơi nên rất muốn học, nhưng Lương Tiềm dường như không thích, vậy nên cậu cũng từ bỏ luôn ý định này.
Hiện giờ Lương Tiềm có thể vô cùng tự tin nói rằng, không ai hiểu rõ Chu Mục Thâm hơn hắn.
Cậu chỉ cần chớp chớp lông mi hay nhúc nhích ngón tay, hắn liền có thể biết được cậu đang suy nghĩ cái gì.
“Em muốn học bơi, về nhà tôi dạy em”, Lương Tiềm nói, “Trong biệt thự có bể bơi, ở bên ngoài không sạch sẽ.”
Vẫn còn nửa câu Lương Tiềm chưa nói hết, dáng vẻ mặt quần bơi của em chỉ có thể cho một mình tôi xem.
Chu Mục Thâm cười cong mắt, cậu cúi người, lén lút hôn lên bàn tay đang bị mình nắm chặt.
—
Thật ra Lương Tiềm chọn hôm nay đến công viên giải trí chơi, ngoại trừ lý do thời tiết, còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn, đó là buổi tối sẽ có bắn pháo hoa.
Lúc trước hắn ở trong vòng bạn bè nhìn thấy vô số hình ảnh đẹp được bạn bè đăng tải, nghĩ rằng Chu Mục Thâm sẽ rất thích, liền muốn dẫn cậu đi xem.
Buổi tối xem bắn pháo hoa xong thì về nhà, cũng không đi chơi công viên nước, Lương Tiềm sợ độ cao sẽ không chơi được những trò khác, vậy phải làm gì để vượt qua hết buổi chiều trở thành một vấn đề khó khăn.
Sẽ không phải là bọn họ tìm một nơi nào kín đáo, hôn nhau cả một buổi chiều chứ, chuyện này dường như cũng không phải không thể……
Chu Mục Thâm lén lút liếc nhìn người con trai bên cạnh mình, ngẫm đi nghĩ lại vẫn là bỏ đi, người này da mặt quá mỏng!
Cậu mím môi, trong lòng âm thầm ảo não, nào phải lão đại trường cấp ba gì chứ, đây hơn nửa là dùng tiền mua danh thì có.
Cuối cùng cả hai rời khỏi công viên trò chơi, đón taxi tới nhà sách Tân Hoa bên cạnh.
Đến tận lúc xuống xe đầu óc Lương Tiềm vẫn còn mơ hồ.
Không phải bọn họ đi chơi sao? Thế nào mà bây giờ lại biến thành đi nhà sách rồi.
Lương Tiềm một phen túm chặt Chu Mục Thâm đang định bước vào, hỏi: “Chúng ta tới nhà sách làm gì?”
“Đương nhiên là tới đọc sách rồi! Không phải bọn mình sẽ học lại lớp mười hai sao, các cậu luôn bảo rằng lúc trước tớ là học bá, nhưng tớ không biết mình có còn nhớ những kiến thức trước đây hay không, nếu tớ quên mất thì phải làm sao bây giờ? Tớ còn phải giúp cậu, quên nói cho cậu biết, tớ muốn tranh thủ trong khoảng thời gian nghỉ này bù lại.” Chu Mục Thâm dáng vẻ đương nhiên trả lời, còn ngẩng đầu nhìn hắn, bày ra vẻ mặt chờ khen, “Chúng ta ở nhà sách một buổi chiều, đến tối ăn cơm xong liền tới công viên trò chơi, vừa kịp xem bắn pháo hoa, cậu thấy tớ có phải rất thông minh hay không?”
Lương Tiềm có chút đau đầu, chỉ có thể cười gượng ứng phó, theo sát cậu cùng bước vào nhà sách.
Bọn họ ở khu vực thi đại học tìm được mấy quyển sách phù hợp, Chu Mục Thâm cảm thấy ổn rồi, đang tìm chỗ ngồi xuống đọc.
Vì đang trong kì nghỉ, học sinh đến đây rất đông, chỗ ngồi càng thêm khó kiếm, cậu nhìn khắp một lượt, các vị trí đều đang có người.
Cũng may bọn họ vận khí tốt, lúc đi ngang qua một người thì người nọ cũng vừa vặn thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Lương Tiềm tay lanh mắt lẹ kéo Chu Mục Thâm ngồi xuống.
Nhà sách rất đông, nhưng mọi người đều rất có ý thức, cả một khu vực lớn như vậy không một tiếng động, chỉ có tiếng lật sách sột soạt thỉnh thoảng vang lên.
“Cậu làm sao bây giờ?” Chu Mục Thâm nhỏ giọng hỏi Lương Tiềm.
Lương Tiềm quyết định không tìm chỗ ngồi nữa, thả luôn quyển sách xuống sàn, ngồi bệt xuống, “Tôi ngồi ở đây là được rồi.”
Bởi vì chỗ ngồi trong nhà sách không nhiều lắm, phần lớn mọi người đều ngồi trực tiếp dưới sàn nhà, nhưng ngồi lâu chắc chắn sẽ không thoải mái.
Chu Mục Thâm không muốn Lương Tiềm khó chịu, “Chúng ta thay phiên nhau ngồi ghế đi, cậu ngồi mệt thì tớ đổi với cậu.”
“Em ngồi của em đi, không đổi.” Lương Tiềm trực tiếp bác bỏ.
Chu Mục Thâm không nói lời nào, giữ nguyên tư thế cúi đầu nhìn hắn, chưa đến vài giây, Lương Tiềm liền chịu không nổi, giơ tay đầu hàng, “Được được được, tôi ngồi mệt sẽ đổi với em, em xem sách trước đi.”
“Được!” Lúc này Chu Mục Thâm mới thả lỏng, lấy cuốn sách tiếng Anh kiểm tra đầu vào đại học đưa cho Lương Tiềm, “Nè, cậu cũng xem đi.”
Lương Tiềm đỡ trán, bất đắc dĩ nhận lấy, mới lật hai trang đã thấy mệt rã rời.
Hắn không tiếng động ngáp một cái, lén lút liếc nhìn Chu Mục Thâm, thấy cậu đang chuyên tâm đọc sách, không phản ứng lại.
Lương Tiềm chống tay lên đầu gối, quyết định lén tranh thủ chợp mắt một lúc.
—
Chu Mục Thâm vừa đụng vào sách liền không khống chế được, tự giác tiến vào trạng thái tập trung cao độ, nội dung trong sách lúc đầu thoạt nhìn có chút xa lạ, nhưng cậu xem tuần tự từng bước, qua một buổi chiều, những tri thức ngủ yên trong đầu cũng từng chút một thức dậy.
Trước khi khai giảng lớp mười hai, đem toàn bộ sách lớp mười và lớp mười một xem qua một lần, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn.
Chu Mục Thâm trong lòng có cách liền thả lỏng không ít, bất tri bất giác cảm thấy trên đùi có chút nặng.
Cậu vừa cúi đầu liền trông thấy gương mặt ngủ say của Lương Tiềm.
Bình thường Chu Mục Thâm sẽ không có cơ hội nhìn hắn từ trên cao, ở góc độ này cậu chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt Lương Tiềm, mày rậm như kiếm, sống mũi cao thẳng, sườn mặt góc cạnh rõ ràng, cánh môi hơi nhếch lên, ngay cả lúc ngủ cũng cực kì đẹp trai.
Xung quanh truyền đến giọng bàn tán của nữ sinh, Chu Mục Thâm tùy ý liếc qua, thoạt nhìn không có cảm xúc gì, kì thật trong lòng rất không vui vẻ.
Xem cái gì mà xem, người này là của tôi.
Ăn dấm không tới một giây, Chu Mục Thâm bỗng kinh hô một tiếng, không biết bây giờ là mấy giờ, cũng không biết Lương Tiềm đã ngồi trên sàn nhà bao lâu.
Cậu vội vàng cúi người, nhẹ giọng gọi, “Lương Tiềm, đừng ngủ nữa, dậy đi.”
Lương Tiềm bị đánh thức khi đang ngủ, chân mày cau lại, nhắm hai mắt tỏ vẻ khó chịu.
Chu Mục Thâm biết rõ tính xấu khi thức dậy của hắn, liền tốt tính giơ tay xoa tóc Lương Tiềm, tiến gần đến bên tai hắn nhỏ giọng giải thích, “Cậu ngồi ngủ lâu như vậy sẽ không thoải mái, chúng ta đi thôi, sắp đến giờ cơm chiều rồi, tìm một nhà hàng ngon ăn được không? Cơm trưa nay không ngon lắm, cậu cũng chưa ăn được nhiều, chắc chắn là đói bụng rồi, cơm chiều chúng ta tìm một nhà hàng thật ngon ăn đi.”
“Ăn xong chúng ta trở về công viên trò chơi, chờ xem bắn pháo hoa.
Cậu nói nó rất đẹp khiến tớ thật mong chờ, muốn cùng chụp ảnh với cậu, hình như chúng ta còn chưa có ảnh chung? Vậy hôm nay phải tranh thủ chụp vài tấm, này là……”
“Là ngày đầu tiên chúng ta ở bên nhau, tớ muốn giữ lại làm kỷ niệm, cậu thấy được không? Bạn trai.”
Thật ra Lương Tiềm đã sớm tỉnh, Chu Mục Thâm vừa rồi cúi đầu nói vài câu, sự khó chịu của hắn khi bị đánh thức cũng không phải ít, vậy mà thần kì chính là, giọng điệu nhẹ nhàng ôn nhu ấy lại khiến cơn tức giận của hắn bay đi sạch sẽ.
“Em muốn chụp thì chụp.” Lương Tiềm đứng dậy, trong lòng vui vẻ không thôi, ngoài miệng vẫn là tật xấu ngạo kiều không sửa.
“Vậy chúng ta mau đi đi!” Chu Mục Thâm thật cao hứng, tay chân nhanh nhẹn thu dọn tập sách trên bàn, chuẩn bị trả về chỗ cũ.
Bỗng nhiên cậu vỗ trán, nhớ đến một chuyện cực kì quan trọng, “Đúng rồi, tớ không có sách! Đến lúc khai giảng tớ có thể mua ở trường được không?”
“Ai nói em không có”, Lương Tiềm nhận lấy sách, cất bước hướng về khu đại học, xoay lưng lại với cậu, gương mặt hiện rõ sự đắc ý không chút nào che giấu, “Tất cả đều ở nhà, một quyển cũng không thiếu.”
“Hả? Sách của tớ? Toàn bộ sách trước đây của tớ đều được cậu lấy về? Thật không có thật không?!” Chuyện này có ý nghĩa như thế nào, Chu Mục Thâm thông minh như vậy liền dễ dàng đoán được nguyên nhân, nhìn về phía Lương Tiềm, đôi mắt to tròn long lanh như ngọc.
“Tôi lừa em có thể giàu được sao? Là thật.” Lúc đó nhìn thấy Thư Việt dọn sách của Chu Mục Thâm, Lương Tiềm cũng không nghĩ nhiều, không biết vì sao trong lòng chỉ có một suy nghĩ, muốn đem sách của Chu Mục Thâm lấy về, làm thành của mình.
Nếu Chu Mục Thâm trở về, theo thói quen yêu sách như mạng của người kia, có lẽ sẽ tìm đến hắn muốn lấy lại, vậy bọn họ liền có thể một lần nữa ngắn ngủi gặp nhau.
Bây giờ nhớ lại, Lương Tiềm cảm thấy bản thân mình có chút buồn cười, thông suốt quá muộn.
Nếu không phải hắn trùng hợp đưa mẹ đến thăm bệnh viện tâm thần kia, phát hiện ra Chu Mục Thâm, có khả năng cả đời này hai người bọn họ đều sẽ bỏ lỡ.
Lương Tiềm nghĩ đến có chút sợ hãi, đồng thời cũng có chút cảm thán, sau khi đem tập sách trên tay thả lại vào chỗ liền kéo Chu Mục Thâm đến một góc không ai chú ý, tâm tình khó nén liên tục hôn lên.
Người trước mặt hắn này, không biết từ khi nào đã khiến hắn thương nhớ.
Có lẽ sớm nhất là lần gặp gỡ vào buổi chiều kia, khi đó hắn tựa cửa nhìn thấy Chu Mục Thâm đứng dưới ánh nắng chiều rực rỡ nơi cửa sổ phòng học.
Ánh mặt trời đẹp đẽ chiếu sáng cả người cậu, từ giây phút đó liền không dấu vết hấp dẫn hắn.
Chờ đến khi Lương Tiềm phát hiện ra, thì bản thân đã sớm hãm sâu vào.
Chu Mục Thâm bị hành động đột ngột của Lương Tiềm làm sững sờ mất một lúc, cánh tay quàng lấy cổ hắn, nhón mũi chân, hé miệng ra nghênh đón hắn đi vào, nhiệt tình đáp lại.
Thật ngoan, ngoan ngoãn đến mức khiến trái tim hắn tê dại, sự yêu thích của hắn đối với cậu lại lần nữa vượt quá giới hạn, đạt đến một đỉnh cao mới.
Một tay Lương Tiềm ôm chặt lấy eo cậu, một tay nâng lên mặt Chu Mục Thâm làm sâu hơn nụ hôn.
Thật may đây không phải là diễn kịch, bọn họ không phải là diễn viên, hắn thích người này, người này cũng thích hắn, bọn họ lưỡng tình tương duyệt, cùng yêu nhau, sẽ ở bên nhau rất lâu rất lâu..