Có thể trả lại bạn trai cho tôi không.
Tôi nhớ em ấy.
Nghe được hai câu này, Chu Mục Thâm liền cảm thấy thật an tâm, nhưng đau lòng cũng theo đó lan ra tràn ngập.
Trong lòng cậu hung hăng mắng chính mình: Mày còn không hiểu Lương Tiềm hay sao, cậu ấy chắc chắn là đang giả vờ, làm sao cậu ấy có thể thật sự giận mày được, đây rõ ràng là đang chờ mày dỗ dành.
Nước mắt vừa nuốt vào lòng đột ngột trào ra, nháy mắt rơi đầy mặt.
Cậu cuống quýt đứng lên, ghế dựa vì động tác quá mạnh mà ngã nhào trên sàn, phát ra tiếng động thật lớn.
“Tớ ở đây, vẫn luôn ở……” Chu Mục Thâm mờ mịt, vừa khóc nức nở vừa hoảng loạn giải thích, “Hôm đó tớ không phải cố ý.
Tớ chỉ là, chỉ là đột nhiên nhớ lại những việc trước kia, đầu óc lộn xộn vừa loạn vừa đau, những việc xảy ra trước khi tớ bị mất trí nhớ cứ lởn vởn trong đầu, nhất là khoảng thời gian sau khi tạm nghỉ học.
Tớ chỉ là, vừa mới có lại trí nhớ, nhất thời chưa quen thân mật với cậu……”
“Nhưng là! Tớ không có nuốt lời, thật sự không có.” Chu Mục Thâm nói rất nhanh, không hề có trật tự, lời ra khỏi miệng cũng lộn xộn giống như tâm tình của cậu, “Tớ thật sự rất cảm kích cậu ngày đó đã cứu tớ ra, nếu không có cậu, có khả năng bây giờ tớ đã không thể chịu đựng được, sớm đã chết rồi.”
“Em mẹ nó lại nói bậy cái gì!” Lương Tiềm đột ngột xoay người, hướng về cậu rống lên một câu.
“Là tớ nói bậy, nên bị đánh.” Chu Mục Thâm bị hắn rống đến giật mình, nhưng không hề sợ hãi.
Cậu giơ tay tát vài cái vào miệng mình, ngửa đầu nhìn Lương Tiềm, lấy ra một trăm hai mươi phần trăm thành ý hướng hắn nói, “Xin cậu, cho tớ một chút thời gian, tớ đảm bảo sẽ không lâu đâu, Lương Tiềm, có được không?”.
Lương Tiềm khoanh tay trước ngực, rõ ràng đã muốn mềm lòng, nhưng lại cố ra vẻ làm bộ làm tịch.
Hắn hừ lạnh một tiếng, quay mặt sang bên cạnh, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc nên trừng phạt Chu Mục Thâm thế nào mới có thể giải toả nỗi hận trong lòng.
Tâm ý của mình đều đã bày ra cho hắn xem, chẳng ngờ vẫn không được đáp lại, Chu Mục Thâm cảm thấy thật bất lực, cậu hoàn toàn không có biện pháp nào.
Ở trong phòng vắt hết óc suy nghĩ năm phút, Lương Tiềm vẫn không nhìn cậu, nhưng cũng không có xoay người bỏ đi, này hẳn là vẫn còn có cách giải quyết.
Chu Mục Thâm không biết suy nghĩ tới cái gì, da thịt lộ ra bên ngoài bỗng chốc đỏ bừng, tựa như chỉ cần véo nhẹ liền chảy máu.
Sau cùng, cậu hít sâu mấy hơi, siết chặt nắm tay chạy chậm lên lầu, dừng lại trên bậc thang cuối cùng.
Chỉ cần tiến về phía trước một centimet nữa thôi là cậu có thể chạm vào quần áo Lương Tiềm, nhưng cậu vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn.
“Ca ca, đừng tức giận nữa được không?” Chu Mục Thâm cố gắng nhịn xuống sự xấu hổ đang xông thẳng lên đầu, buồn bực giật nhẹ góc áo Lương Tiềm, tiếp tục khó khăn mở miệng, “…… Ca ca, xin cậu, tha thứ cho tiểu Chu đi.”
Sự im lặng bắt đầu lan tràn trong hành lang mờ mịt, hai câu nói vừa rồi kia dường như đã rút đi toàn bộ sức lực của Chu Mục Thâm.
Cậu cúi gằm gương mặt đỏ bừng, chán nản tiến về phía trước, áp mặt vào cơ ngực rắn chắc của Lương Tiềm.
Không biết qua bao lâu, đỉnh đầu truyền đến giọng Lương Tiềm nghiến răng nghiến lợi, “Tôi thấy em quả thật nên đánh.”
Âm thanh cuối cùng rơi xuống, Lương Tiềm liền nắm tay Chu Mục Thâm kéo về phòng ngủ dành cho khách, vừa vào liền khoá trái cửa, ném Chu Mục Thâm lên ghế sofa, động tác thô lỗ khiến cậu suýt chút nữa đập vào góc bàn trà.
Lần đầu tiên Chu Mục Thâm sinh ra cảm giác sợ hãi đối với Lương Tiềm.
Không phải…… Thật sự muốn đánh cậu chứ?
Lương Tiềm tiến đến bàn làm việc cầm thứ gì đó, trầm mặc đi về phía cậu.
Chu Mục Thâm sợ hãi nuốt nuốt nước bọt, co rúm người lui lại phía sau.
Lương Tiềm cười lạnh, đem máy ảnh ném tới trong ngực Chu Mục Thâm, ngồi vào bên cạnh chống tay nhìn chằm chằm cậu, “Xem video, chắc là em quên rồi, chúng ta cùng nhau nhớ lại.”
Chu Mục Thâm lập tức cảm thấy thứ đang cầm trong tay nóng rực.
Cậu nghe lời mở video lên.
……
“Em so với pháo hoa còn đẹp hơn.”
“Chu Mục Thâm, tôi thích em.”
“Chu Mục Thâm thích Lương Tiềm, là thích của thích nhất thích nhất……”
“Nếu sau này em khoẻ lại rồi, không cần tôi nữa, nuốt lời thì làm sao bây giờ?”
“Tớ sẽ không!”
“Em nếu dám nuốt lời, lão tử có rất nhiều biện pháp thu thập em.”
“Được, nếu sau này tớ dám nuốt lời sẽ tùy ý cậu xử phạt.”
……
Sau khi đoạn video dài gần mười phút phát xong, chỉ cách mười ngày, Chu Mục Thâm lần nữa tận mắt nhìn thấy dáng vẻ làm nũng của mình, cậu vậy mà lại có chút hâm mộ.
Hiện giờ cậu còn không dám nói chuyện với Lương Tiềm.
Nỗi sợ hãi ban nãy đã biến mất một cách khó hiểu, toàn bộ trái tim trở nên sôi sục, tràn ngập tình yêu mãnh liệt đối với Lương Tiềm.
Nhưng Lương Tiềm lại hoàn toàn trái ngược, hắn càng xem thì lửa giận càng lớn.
Khi đó Chu Mục Thâm ngoan ngoãn biết bao, vô cùng mềm mại đối hắn làm nũng.
Còn mấy ngày nay, hai người bọn họ dường như đã biến thành đôi bạn cùng phòng xa lạ.
Khác biệt quá lớn khiến sự bực bội tích tụ mấy ngày của Lương Tiềm không kiềm được muốn bùng nổ.
Chu Mục Thâm vừa thả máy ảnh xuống, Lương Tiềm ở phía sau lập tức kéo cậu nằm xuống đùi mình.
Cậu còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, một cái tát thật mạnh đã giáng xuống trên mông, tiếng “bốp” giòn tan vang lên trong căn phòng ngủ nhỏ chưa đến ba mươi mét vuông.
Bởi vì quá mức kinh ngạc, Chu Mục Thâm thậm chí còn không kịp kêu ra tiếng, lại thêm một cái tát nữa rơi xuống, sức lực ngày càng lớn.
“A ——”
Trên mông truyền tới đau đớn phỏng rát, cho dù là Nhậm Lệ cũng chưa từng đánh mông cậu.
Chu Mục Thâm vừa đau đớn vừa xấu hổ, nước mắt tuông xuống như mưa, trong lòng chất đầy uất ức không nói nên lời.
Trận đánh vẫn chưa dừng lại, Chu Mục Thâm dẫm vào chân Lương Tiềm muốn ngồi dậy, mới vừa động một chút liền bị đánh thêm cái nữa, lực tay so với hai lần trước còn mạnh hơn, khiến Chu Mục Thâm đau đến mức không đứng dậy nổi.
Cậu chật vật kêu khóc, lại không dám lộn xộn, cảm thấy mông mình muốn hỏng rồi, thật sự đau quá.
“A —— Lương Tiềm…… Đau đau đau, đừng đánh nữa, tớ biết sai rồi huhuhu.”
Nghe thấy Chu Mục Thâm kêu khóc, Lương Tiềm cũng đau lòng.
Hắn ngừng động tác, thở hồng hộc, bàn tay bởi vì dùng sức mà không ngừng run rẩy, lòng bàn tay đỏ lựng, do lực tác động lẫn nhau, Lương Tiềm cũng đau muốn khóc.
Hắn tựa như si ngốc nhìn chằm chằm mông Chu Mục Thâm.
Mông nhỏ đáng thương vừa bị ngược đãi, cách một lớp vải cũng có thể thấy rõ đang run bần bật, đáng thương lại đáng giận giống y như chủ nhân của nó.
Lương Tiềm đặt tay lên chỗ bị đánh, Chu Mục Thâm tức thì run rẩy cả người, tiếng khóc ủy khuất vẫn không hề dừng lại.
“Là ai nói thích tôi trước? Là ai nói chỉ thích tôi?”
Có lẽ đã khóc đến phát ngốc rồi, Chu Mục Thâm không hề đáp lại.
Lương Tiềm liền tát xuống một cái thật mạnh.
“Nói chuyện.”
“A —— là tớ, là tớ.” Chu Mục Thâm khóc lóc nói.
“Là ai nói sẽ không nuốt lời? Ai mấy ngày nay chiến tranh lạnh với tôi? Tôi chờ em đến dỗ, vì sao em lại không tới, em chính là muốn nuốt lời, em muốn vứt bỏ tôi có phải không?” Lương Tiềm càng nghĩ càng nổi giận, lần này hắn không đánh nữa, chuyển thành nhéo nhéo, bất quá không dùng bao nhiêu sức lực.
“Tớ không có…… Tớ không có nuốt lời, không có chiến tranh lạnh với cậu, là do cậu, cậu không để ý đến tớ……”
Dù sao cũng đã bị đánh tàn nhẫn như vậy, mông Chu Mục Thâm đau đến không còn cảm giác, cậu liền không sợ chết liệt kê chứng cứ phạm tội của Lương Tiềm, đem sợ hãi cùng uất ức chôn giấu dưới đáy lòng mình mấy ngày nay toàn bộ nói ra.
“Vừa rồi tớ nói cậu không nghe thấy sao? Cậu có đặt mình vào vị trí của tớ suy nghĩ không? Tớ nói, tớ vừa mới khôi phục trí nhớ, đầu óc hỗn loạn, cậu có biết tớ đã buồn và sợ hãi như thế nào khi đối diện với những chuyện thống khổ trong quá khứ không? Cậu có quan tâm tớ không? Cậu không thể kiên nhẫn thêm một chút, trò chuyện với tớ nhiều một chút, ở bên cạnh tớ lâu một chút sao……” Chu Mục Thâm vùi mặt vào sofa, vừa nói vừa tức giận, không thèm khống chế mà cọ cọ lên ghế, khiến gương mặt bị ma sát đau đớn.
“Cậu không có, cậu chỉ nghĩ đến chuyện tớ có bội ước hay không, tớ có cần cậu hay không, không đợi tớ trả lời liền chạy mất, còn…… Còn hung dữ đe doạ không muốn nói chuyện với tớ, lúc xuất viện tớ thiếu chút nữa ngã từ trên giường xuống, cậu nhìn thấy cũng coi như không, lúc ở nhà mấy ngày liền đều xem tớ như rác rưởi không thèm liếc mắt một cái, một câu cũng không chịu nói, bây giờ…… Bây giờ còn đánh tớ, cậu nói đi, rốt cuộc là ai quá đáng! Là ai không nói đạo lý!”
Lương Tiềm bị cậu thao thao bất tuyệt tẩy não hoàn toàn, nhớ lại những gì Chu Mục Thâm vừa nói, Lương đại thẳng nam lúc này mới kinh ngạc phát hiện thì ra bản thân ích kỷ như vậy, từ đầu tới cuối cũng chưa hề nghĩ tới cảm giác của Chu Mục Thâm.
Chính mình mới là tên cặn bã, còn dám ở đó oán giận trách móc, cảm thấy hối hận không thôi.
Chu Mục Thâm càng khóc càng hăng, tựa như muốn đem hết thảy ấm ức tích tụ mấy ngày liền toàn bộ phát tiết.
Lương Tiềm luống cuống tay chân đem cậu ôm vào trong ngực, không cần nghĩ cũng biết mông cậu đã bị mình đánh đến sưng rồi.
Hắn tách chân cậu ra, để cậu ngồi trên đùi mình dễ chịu một chút.
Chu Mục Thâm vẫn còn giận, không muốn để hắn ôm, giãy giụa muốn thoát ra liền đụng vào cặp đùi rắn chắc của Lương Tiềm, đau đến mức co rúm người lại.
Đây là lần cậu khóc nhiều nhất, mắt sưng đến mức không thể nhìn rõ, nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt, trông vô cùng chật vật.
“Ngoan, đừng lộn xộn, tôi sai rồi, đều là lỗi của tôi.
Tôi là một tên ngốc, bảo bối, em đừng so đo với tên ngốc được không.” Lương Tiềm đau lòng muốn chết, hắn rút hai tờ khăn giấy trên bàn trà lau nước mũi cho cậu, không quan tâm cậu có đồng ý hay không, tay chuyển lên trên tiếp tục lau nước mắt, chột dạ hỏi, “Mông…… Rất đau sao?”
Hắn nói như vậy, xem ra Lương giáo bá đối với lực tay của mình không hề có khái niệm.
“Tớ mất cảm giác rồi! Cậu nói xem có đau không!” Chu Mục Thâm hai mắt đẫm lệ trừng hắn, mơ hồ trông thấy mắt Lương Tiềm dường như ươn ướt, khoé mi còn vươn một giọt nước khả nghi.
Cậu vốn định làm ngơ, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi, “Cậu khóc cái gì?”
“Đau lòng.” Lương Tiềm dõng dạc nói.
Chu Mục Thâm thấy tay hắn ôm bên hông mình đang run rẩy, cậu nghi ngờ kéo lấy, đặt trước mặt nhìn, lòng bàn tay hơi sưng đỏ, có chút nóng lên.
Bởi vì cậu đã khôi phục trí nhớ nên cảnh tượng năm trước Lương Tiềm bị Thư Việt đánh đau đến khóc ra hiện rõ lên trong đầu.
“Kẻ lừa đảo.” Chu Mục Thâm không chút lưu tình ném tay Lương Tiềm.
Xong, hắn hao hết tâm tư giữ lại chút mặt mũi trước mặt người trong lòng, lần này lại hỏng bét lộ ra nhược điểm trí mạng, tình huống này khiến Lương Tiềm nghĩ muốn chết quách cho xong.
“Tôi thật sự đau lòng, nếu tôi gạt em sẽ cô độc cả đời.” Lương Tiềm hôn lên đôi mắt sưng đỏ của cậu, “Bảo bối, đừng giận nữa, tôi sai rồi.”
Đây rốt cuộc là đang trừng phạt ai a?
Một tiếng bảo bối khiến trái tim Chu Mục Thâm mềm nhũn, nhưng nếu dễ dàng tha thứ cho hắn, vậy thì hôm nay cậu bị đánh chẳng phải sẽ vô ích lắm sao, không được.
Chu Mục Thâm hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không cho hắn hôn, bĩu môi nói, “Cậu không thương tớ, đánh thật tàn nhẫn…… Tớ đau muốn chết.”
Lương Tiềm vô cùng tự trách, thậm chí muốn chặt đứt luôn bàn tay vừa đánh cậu, “Vậy làm sao bây giờ, nếu không, cho em đánh lại nhé.”
Nói xong liền bế ngang Chu Mục Thâm lên, đặt cậu nằm sấp trên giường, chính mình đứng bên cạnh đưa mông về phía cậu.
Chu Mục Thâm gương mặt đỏ bừng, chịu đựng cái mông đau nhức, giơ chân cho hắn một đạp, “Ai muốn đánh cậu! Biến thái!”
“Vậy tôi tự mình đánh?” Lương Tiềm thật sự không nghĩ ra được cách nào khiến Chu Mục Thâm nhanh chóng hết giận, ma xui quỷ khiến nói.
Vừa dứt câu cả hai liền sửng sốt.
Lương Tiềm phản ứng kịp, đang định rút lại những lời vừa nói, chẳng ngờ Chu Mục Thâm thế mà lại cười, “Được, cậu dùng cái tay vừa đánh tớ đánh đi, dùng sức đánh! Đánh chết cậu!”
Nhìn thấy nụ cười đã lâu không xuất hiện trên mặt Chu Mục Thâm, Lương Tiềm khẽ cắn môi, mất mặt thì mất mặt, mất mặt tính là gì, nếu mất bà xã hắn biết tìm ở đâu ra người khác tốt như vậy nữa.
Vì vậy Lương Tiềm liều mạng, nhắm mắt lại nghiến răng nghiến lợi vỗ thật mạnh lên mông mình..