Cháo Lạnh FULL


Lương Tiềm nhìn về Chu Mục Thâm ngoắc ngoắc ngón tay, tựa như đang ra hiệu, “Nhanh qua đây, ca muốn hôn em một cái.”
Chu Mục Thâm vui rạo rực nhào qua, đôi môi vừa chạm lại đột ngột lui về, che kín miệng rụt ra góc cuối sofa.
Lương Tiềm lần thứ ba trong ngày chết lặng.
“Không thể hôn.” Chu Mục Thâm ồm ồm từ chối.
“Lý do.” Lương Tiềm không thể hiểu nổi, tâm trạng vốn đang tốt đẹp đã biến mất sạch sẽ.
Chu Mục Thâm mở lòng bàn tay ra, hà hơi, dùng sức ngửi ngửi, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, cậu vẫn cảm thấy trong miệng mình toàn là mùi rượu.
Chu Mục Thâm cũng muốn hôn môi, nhưng hiện giờ cậu không thể, nhìn Lương Tiềm khóc lóc giải thích, “Bẩn, có mùi.”
Lương Tiềm bị cậu nói hưu nói vượn xoay một vòng, đã quên mất chuyện này.
Lúc hắn vừa thức dậy, mùi vị ngửi được quả thật có chút…… một lời khó nói.
Lương Tiềm đột nhiên cảm thấy may mắn khi vừa nãy Chu Mục Thâm né tránh.
Chuyện này khiến hắn nhớ đến đoạn video hài hước lúc trước được Tả Khuynh chia sẻ.
—— Nếu bạn rất thích người đó, đối phương rơi bị vào hố phân, lúc vớt lên phải hô hấp nhân tạo, bạn sẽ làm gì?
—— Bỗng nhiên cảm thấy tình yêu thật yếu ớt, đấu không lại phân.
Phía dưới đoạn video đó có hai bình luận vô cùng khôi hài.
“Khoảnh khắc rơi xuống đã không còn là người ta thích.”
“Bỗng nhiên cảm thấy ta vốn dĩ cũng không thích đến vậy.”
Ngay cả một giáo bá ngạo kiều như Lương Tiềm cũng nhịn không được phải bật cười.
Lúc ấy hắn còn âm thầm cảm thán một câu: Tình yêu quả nhiên là thứ không đáng tin nhất.
Tuy nhiên, hiện giờ cách nhìn của hắn đã hoàn toàn thay đổi, lại thêm Chu Mục Thâm cũng không đến mức khoa trương như thế, vẫn là tên nhóc đẹp trai, sạch sẽ lại trắng trắng mềm mềm.
Nhìn thấy đôi mắt u sầu buồn bã của Chu Mục Thâm, Lương Tiềm tức thì có chút chột dạ.
Vì vậy, giọng điệu của hắn cũng hoà hoãn lại, bình tĩnh hỏi cậu: “Vừa nãy em không đánh răng?”
“Làm sao có khả năng! Tớ đã chà rất nhiều lần, đến lợi cũng chảy máu!” Chu Mục Thâm vội vàng trả lời.
“Vậy chắc chắn không thối, em lại đây, để tôi ngửi thử xem.” Lương Tiềm thả lỏng, tựa như chưa bao giờ cảm thấy ghét bỏ.
“Không được.” Vạn nhất còn mùi thì làm sao bây giờ!
Chu Mục Thâm cũng giống như tất cả những người mới hẹn hò yêu đương, đều hy vọng bày ra dáng vẻ tốt nhất ở trước mặt người mình thích.
Cho dù Lương Tiềm vốn dĩ đã thấy được bộ dáng chật vật nhất của cậu.
Lương Tiềm tính xấu khó sửa, vừa mới dịu dàng chưa được mấy phút đã hết chịu nổi, nhích lại gần Chu Mục Thâm kéo người về phía mình, bất chấp việc cậu giãy giụa không chịu.
“Há miệng.”
“Tớ không! Cậu cách tớ xa một chút, tránh cho ngạt thở.”
Mềm mỏng khuyên nhủ không được, vậy hắn chỉ có thể mạnh bạo.
Lương Tiềm giơ tay bóp gương mặt mềm mại của Chu Mục Thâm, dùng một nửa sức lực, khiến cậu không nhịn được phải hé miệng.
“Ô Lương… Tiềm buông tớ ra ô huhu……” Chu Mục Thâm nắm lấy bàn tay đang bóp mặt mình của Lương Tiềm, dùng hết sức muốn bẻ ra, đáng tiếc vẫn không thể.
Lương Tiềm phớt lờ hành động chống trả như mèo cào của hắn, cúi người lại gần ngửi ngửi.
Ừm, mùi rượu đã hoàn toàn biến mất, tràn đầy khoang mũi chỉ còn lại hương vị bạc hà nhàn nhạt, giữa thành phố nóng bức, chút mát lạnh khó tìm này thật dễ dàng khiến người khác muốn nếm thử.
Lương Tiềm buông tay, xoa xoa vết đỏ bị hắn véo ra, khuôn mặt dịch xuống dưới vài phân, tạo nên khoảng cách mập mờ tựa như hôn môi.

Hắn cọ cọ vào chóp mũi đối phương, hai luồng hơi thở nóng rực trong không khí không ngừng đang xen hòa quyện.
“Tên nhóc lừa đảo, rõ ràng là rất thơm.”
Chu Mục Thâm bị hắn trêu chọc khiến đầu óc phát trướng, trí thông minh trước đây đã biến mất gần như không còn, giờ phút này nghiễm nhiên biến thành một tên đầu gỗ mặc Lương Tiềm xoay vòng.
Chu Mục Thâm nhìn chằm chằm đôi môi gần trong gang tấc, thất thần hỏi: “Có thật không?”
“Tôi cũng không phải Chu Mục Thâm, không lừa em.”
“Vậy… Vậy cho cậu hôn.” Đôi tay cậu gác lên vai hắn, gắt gao quấn quanh cổ Lương Tiềm.
Chưa đến vài giây, Chu Mục Thâm giống như đã chờ không kịp nữa, nâng cằm hướng lên trên, vội vàng dán lên môi Lương Tiềm, sau đó nhanh chóng bị hắn cướp đoạt quyền chủ động.
Nụ hôn mang theo hương vị bạc hà duy trì không lâu, gần mười một giờ, bữa sáng cũng chưa ăn, bụng Chu Mục Thâm liền bắt đầu kêu ùng ục.
Cuối cùng Lương Tiềm mút nhẹ lên đầu lưỡi cậu, từ trong khoang miệng ấm áp lui ra ngoài, đưa tay lau đi nước bọt trên khoé môi Chu Mục Thâm, cười nói: “Đói bụng?”
“Ừm!” Chu Mục Thâm được hôn đến thoải mái, cả người tản ra vẻ xinh đẹp mềm mại.
Đáng yêu quá, Lương Tiềm nhịn không được lại tiến lên hôn thêm cái nữa.
“Vậy đi thôi, đi xuống lầu kiếm chút gì ăn.” Lương Tiềm kéo cậu đứng dậy, tay trong tay đi về phía cửa.
Lúc tay hắn vừa mới đặt lên nắm cửa, Chu Mục Thâm đột nhiên kinh hô một tiếng.
“Xảy ra chuyện gì? Sao bỗng nhiên lại hoảng sợ.” Lương Tiềm quay đầu lại hỏi.
“Tớ ngày hôm qua như thế…… Bây giờ không có mặt mũi nào đối diện với bạn bè của cậu, tớ không dám đi ra ngoài.” Chu Mục Thâm mặt đưa đám nói.
Biết ngay sẽ là tình huống này, bởi vậy Lương Tiềm mới đuổi đám người kia đi trước.
Hiện giờ tâm trạng của Lương Tiềm vô cùng tốt, cũng không định trêu chọc cậu, liền trấn an, “Sớm đã đi rồi, bây giờ nơi này chỉ có hai người chúng ta.”
“Đi rồi?!” Chu Mục Thâm mừng rỡ hỏi, “Cậu bảo bọn họ đi sao?”
Lương Tiềm không muốn bị cậu tiếp tục càm ràm, mở cửa kéo người xuống lầu, “Tôi còn không hiểu em sao.”
Chu Mục Thâm ngây ngốc cười hai tiếng, tay còn lại ôm lấy eo Lương Tiềm, dán mặt lên lưng hắn ra sức cọ cọ, “Lương Tiềm, tớ rất thích cậu nha.”

Tùy tiện ăn xong bữa lửng giữa sáng và trưa, Lương Tiềm kéo Chu Mục Thâm trở về phòng ngủ, cả hai đồng thời nằm lại trên giường.
Buổi sáng vốn đã dậy sớm, hơn nữa tối hôm qua tâm trạng lại cực kì tệ, hắn căn bản ngủ không ngon.

Hiện giờ đã ăn uống no đủ, tâm tình vui vẻ, cơn buồn ngủ liền giống như che trời lấp đất quét đến.
“Chúng ta không về nhà sao?” Chu Mục Thâm hỏi.
“Cùng tôi ngủ một lát.” Lương Tiềm nhắm mắt lại, giọng nói đã bắt đầu mơ màng, “Ba tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng, nói muốn bù đắp sinh nhật cho tôi, buổi tối người một nhà chúng ta sẽ ra ngoài ăn cơm, muộn một chút chúng ta đến đó.”
Lúc này Chu Mục Thâm mới nhớ lại lời dì Triệu nói tối hôm qua trước khi rời đi.
“Được, cậu ngủ đi.” Chu Mục Thâm nhẹ nhàng sờ lên quầng thâm trên mắt Lương Tiềm, vừa tự trách lại đau lòng nói.
Chu Mục Thâm, xem chuyện tốt mày làm đi! Chắc chắn là đêm qua Lương Tiềm không được thoải mái, tức giận đến mất ngủ.

Đều tại mày muốn uống rượu, uống thì cũng thôi đi, lại còn say! Say thì say, say rồi còn thổ lộ khiến cho cậu ấy vui vẻ một trận.
Quan trọng nhất chính là! Chính mình thoải mái xong liền ngủ say như chết, mặc kệ bạn trai sống chết thế nào, làm gì có người yêu nào như vậy chứ!
Chu Mục Thâm âm thầm cân nhắc, không thể cứ như vậy được, cậu nhất định phải đền bù cho Lương Tiềm.

Lương Tiềm ngủ một giấc tới bốn giờ chiều, lúc thức dậy người vốn nên ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn lại không thấy bóng dáng, giường lớn hai mét chỉ còn lẻ loi một mình hắn.
Lương Tiềm thử kêu một tiếng, “Chu Mục Thâm?”
Chu Mục Thâm đang trò chuyện với Thư Việt sắp lên máy bay, trong mắt còn lưu lại một tia hâm mộ xen lẫn hụt hẫng.
Vừa nghe Lương Tiềm gọi, cậu lập tức đầy máu sống lại, cầm di động từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, chạy đến bên mép giường nhào vào lồng ngực hắn.
“Không ngủ sao?” Lương Tiềm nhéo nhéo vành tai cậu.

Vành tai Chu Mục Thâm hơi dày, mập mạp, cảm xúc khi chạm vào đặc biệt tốt.
“Ừm, hôm nay tớ không buồn ngủ.” Chu Mục Thâm nói, “Cậu ngủ ngon không? Bây giờ mới có bốn giờ, có muốn ngủ thêm một chút không?”
“Không ngủ nữa.” Lương Tiềm ôm lấy cậu ngồi dậy, duỗi tay duỗi chân, “Cũng sắp đến giờ phải đi rồi, ba bôi đặt chỗ ở nhà hàng cách đây khá xa, bây giờ chuẩn bị đón xe là vừa.”
Chu Mục Thâm chưa kịp trả lời, chuông tin nhắn trên điện thoại đã vang lên.
Chu Mục Thâm và Lương Tiềm ăn ý cùng hướng mắt vào màn hình.
Thư Việt: Sống ở đảo rất tốt, phong cảnh cũng cực kì đẹp, chắc chắn cậu sẽ thích.

Không phải còn một thời gian nữa mới khai giảng sao, bảo Lương Tiềm dẫn cậu đi chơi đi.
Thư Việt: Tớ sắp bay rồi, không thể nói chuyện tiếp với cậu, bye bye Thâm Thâm, khi nào tớ về hai chúng ta hẹn gặp nhé.
Chu Mục Thâm tắt điện thoại, ngửa đầu nhìn Lương Tiềm cười thật ngoan ngoãn, không hề nói thêm điều gì.
Khoảng thời gian này, toàn bộ ăn mặc ngủ nghỉ của cậu đều do Lương Tiềm phụ trách, hiện giờ cậu cũng không còn nhà để về, không nơi nương tựa, có khả năng trước khi tốt nghiệp cấp ba, tất cả sinh hoạt đều phải dựa vào Lương Tiềm.
Cậu đã nợ Lương Tiềm rất nhiều rồi, không thể lại đòi hỏi thêm nữa, cậu không thể tham lam như thế.
“Bọn Thư Việt sắp trở lại sao?” Lương Tiềm nhéo nhéo khối thịt mềm mại trên mặt cậu.
“Ừm.” Chu Mục Thâm gật đầu.
“Em muốn đi chơi sao?” Xem tình hình này khả năng đối phương sẽ không tự giác nói ra, vì vậy Lương Tiềm chủ động hỏi.
Chu Mục Thâm không nói muốn đi hay không, tìm một lý do tốt đáp, “Sắp khai giảng rồi, làm sao có thời gian đi chơi chứ, chúng ta nên ở nhà ôn tập.
“Ồ.” Lương Tiềm thờ ơ nói, bấm di động, click mở ứng dụng đặt vé du lịch, lắc đầu tiếc nuối nói, “Vậy tôi đành phải hủy vé bay và chỗ ở rồi.”
“Khoan đã!” Chu Mục Thâm kinh hãi, một phen cướp lấy di động của hắn, “Cái, cái gì vé bay và chỗ ở!”
“Vé máy bay là để đi du lịch đảo, nơi ở là nhà trọ Bách Xuyên.” Lương Tiềm nhìn dáng vẻ bị ngốc đến nghệch ra của cậu liền cảm thấy buồn cười, nhịn không được tiếp tục trêu chọc, “Nếu em không muốn đi, chúng ta sẽ ở nhà ôn bài, bỗng nhiên tôi cảm thấy vô cùng hứng thú đối với việc học.”
“Tớ muốn đi tớ muốn đi tớ muốn đi!” Chu Mục Thâm sợ hắn trực tiếp hủy vé, gấp đến mức nước mắt sắp tuôn ra đến nơi.
Cuối cùng Lương Tiềm cũng tìm lại được lương tâm, ném điện thoại lên giường, ôm lấy cậu trấn an nói, “Đã biết đã biết đã biết, sẽ dẫn em đi.”
“Lương Tiềm, sao cậu lại tốt như thế hả!” Chu Mục Thâm ôm lấy cổ hắn không ngừng cọ cọ, vô cùng vui vẻ, “Tớ thật sự không biết làm thế nào để báo đáp cậu.”
“Tôi không cần báo đáp.” Lương Tiềm ổn định thân thể nháo loạn của cậu, nói, “Mỗi ngày em thích tôi nhiều thêm một chút, nhanh chóng đạt đến trình độ kia đi.”
“Làm sao bây giờ, tớ hình như cảm thấy đã đạt đến rồi.” Đôi mắt Chu Mục Thâm bắt đầu nóng lên.
Lương Tiềm tim đập thình thịch, biểu cảm trên mặt vẫn là vẻ ghét bỏ như cũ, “Vậy em quá tùy tiện rồi, tôi cũng không cần tình yêu rẻ rúng như thế.”
Chu Mục Thâm trầm mặc một lát, tiến đến bên tai Lương Tiềm thì thầm một câu, nói xong liền đỏ mặt chôn ở hõm vai hắn, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Lương Tiềm sững sờ tại chỗ, một chút phản ứng cũng không có, mãi một lúc lâu sau mới cảm thán một câu trong lòng:
Chết tiệt, Chu Mục Thâm, tôi quả thật đã coi thường em!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui