Chuyển ngữ: Lea
Chỉnh sửa: Cỏ-thơm
【 Giống như lúc theo đuổi, chàng trai sẽ tặng cho cô gái mình thích… một cái túi Birkin ấy 】
Nhân tộc đáng chết!
Cậu ta dám nói hắn, nói hắn…
Suy cho cùng vẫn là thiếu niên chưa trải sự đời.
Dù đã trưởng thành về mặt tuổi tác nhưng mở miệng nói về những chuyện này cũng thấy ngại ngần.
Vành tai đỏ rực lúc này không rõ là do tức giận hay là… ừ, chỉ có thể là tức giận mà thôi!
Kỳ Dực thu hồi thuật pháp hồi tưởng, sau đó hắn tiếp tục làm một thuật pháp cấp cao khác —— chìa khóa không gian.
Toàn bộ Học viện Quang Huy không có nơi nào hắn không thể tới trong chớp mắt, hắn phải trừng trị Nhân tộc thấp kém dám ăn nói láo xược kia!
Đương nhiên hiện giờ Tề Linh Tây không biết mình đã lầm to rồi!
Đây chính là cẩn thận mấy cũng có sơ hở trong truyền thuyết, dù đầu óc thông minh đến đâu cũng không thắng được số mệnh trêu ngươi.
Tề Linh Tây ngàn tính vạn tính cũng không thể tính được chuyện này.
Lúc này anh đang tiến hành “đại kế yêu đương” một cách cẩn thận và chắc chắn, tuần tự có hệ thống như làm nghiên cứu.
Yêu đương thì sao chứ, đại não lý tính vẫn có thể tính ra công thức tất thắng như thường.
Lúc này Giám đốc Tề hãy còn dạt dào tự tin lắm.
Tuy Tiểu Nhất đã bị cải tạo thành một AI hơi có vẻ thiểu năng, còn tăng thêm thuộc tính bé tò mò trên bản tính lảm nhảm, nhưng điều đó không thể ngăn cản việc nó vẫn là trợ lý nhỏ được Tề Linh Tây trọng dụng nhất —— mà anh cũng chẳng có lựa chọn nào khác.
Tề Linh Tây nhanh chóng lật giở tài liệu trong tay: “Rà quét phân tích.”
Tiểu Nhất: “Đã xong!”
Hễ có thời gian là “chủ tớ” hai người lại ngâm mình trong thư viện rộng lớn cao ngất của Học viện Quang Huy, dùng cách có hiệu suất thấp mà Tề Linh Tây khá coi thường để thu thập thêm thông tin về mảnh vỡ này.
Ví dụ những mảng anh đang cần gấp như dinh dưỡng học, y tế học, chỉ nam sinh tồn,…
Tiểu Nhất bản gốc vốn đã có dữ liệu về những mảng này rồi, nhưng thế giới bất đồng, nơi này không có thực phẩm giàu dinh dưỡng của Trái Đất.
Nếu muốn rèn luyện cơ thể theo cách khoa học và cẩn thận nhất thì phải nắm được tri thức của nơi này, sau đó tiến hành sắp xếp phân tích mới có thể ra được kế hoạch ăn uống hiệu quả.
Ngay từ ngày đầu tiên, Tề Linh Tây đã tìm được thực hơn phù hợp nhất với tình trạng kinh tế hiện tại của mình.
Sau đó anh lập tức nghiêm chỉnh chấp hành nó, nhiều một hạt ít một hạt cũng tuyệt đối không được.
Tiểu Nhất hỏi anh: “Chủ nhân, dựa theo phân tích số liệu, gạo dinh dưỡng Raleigh nằm trong top 3 xếp hạng thức ăn khó nuốt nhất Lục địa Quang Huy.”
Tề Linh Tây bình thản ăn một thìa gạo Raleigh to.
Tiểu Nhất: “Người không thấy khó ăn sao!”
Tề Linh Tây: “Khó ăn.”
Tiểu Nhất: “Vậy người…”
Tề Linh Tây: “Hàm lượng lòng trắng trứng trong gạo Raleigh đạt 60%, nguyên tố vi lượng[1] có chất lượng cao và toàn diện, quan trọng hơn cả là do cảm nhận vị giác[2] và mùi vị quá kém nên giá cả phải chăng.”
Chú Thích [1+2]
Tiểu Nhất: “………………………”
May mà nó không cần ăn uống, nếu không rất có thể sẽ một ngày nôn ba bận.
Thành quả “chịu khó chịu khổ” rất rõ ràng.
Chỉ sau một tháng ngắn ngủi, Tề Tây Tây vốn chưa tới năm mươi ký đã nặng thêm chừng bốn ký, thứ tăng lên không phải mỡ béo mà là cơ bắp rắn chắc khỏe mạnh.
Chế độ ăn uống hợp lý kết hợp rèn luyện nghiêm khắc và nghị lực người thường không thể tưởng tượng nổi của Tề Linh Tây, chỉ mới ba mươi ngày thôi, vậy mà cơ thể này đã thay da đổi thịt.
Chiều cao rất khó tăng lên trong một thời gian ngắn, nhưng hình thể đã đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc cảm thán.
Tề Tây Tây vốn rất ưa nhìn, có điều vẻ đẹp của cậu ta là cái đẹp gầy yếu mong manh.
Là con trai mà Tây Tây có bờ vai nhỏ hẹp, vòng eo thanh mảnh, hai chân suôn dài thẳng tắp nhưng gầy tong teo.
Nếu không nhờ trời sinh có nước da mềm mại trắng mịn như tuyết thì e là cậu ta không có gan bò lên giường ngủ trong ký túc xá nam của Huyết Viện.
Sau một tháng được Tề Linh Tây nghiêm khắc điều dưỡng, nghiễm nhiên người trong gương đã trở thành một người khác.
Màu da vẫn hoàn mỹ không tì vết, ngũ quan vẫn thanh tú tinh xảo nhưng khí chất giữa mắt mày đã hoàn toàn bất đồng.
Vẻ yếu đuối nhát gan đã biến mất, thay vào đó là sự trầm ổn nội liễm, không sắc sảo không lả lơi quyến rũ nhưng vẫn khiến người khác nhìn đến quên phải dời mắt.
Lại phối thêm chiếc kính một mắt gọng đen, vậy là Tây Tây thành vị giáo sư Lịch sử văn minh Nhân tộc chỉ nhìn một cái đã mất hồn trong miệng học sinh Thể Viện.
Chương trình học của Học viện Quang Huy luân phiên theo tháng.
Tháng này Tề Linh Tây chỉ giảng bài cho học sinh Thể Viện.
So với học sinh Huyết Viện kiêu ngạo đến tận cốt tủy, đám nhóc Thể Viện đáng yêu hơn nhiều.
Thể tộc là Thánh tộc có lòng khoan dung với các chủng tộc khác nhất.
Đây cũng là lý do lãnh đạo Học viện sắp xếp Tề Linh Tây tới Thể Viện giảng dạy đầu tiên, mục đích là cho đôi bên một thời gian giảm xóc.
Thoạt tiên Tề Linh Tây cũng gặp khó khăn, bởi dẫu không kiêu căng như Huyết tộc thì Thể tộc cũng coi thường Nhân tộc thấp hèn ốm yếu.
Chỉ sau ba tiết học ngắn ngủi đã không còn ai đặt nghi vấn với Tề Linh Tây nữa.
Yếu ớt thì sao, giáo sư Tây Tây bác học thông thái biết mấy! Sức không mạnh thì sao, giáo sư Tây Tây có thể dùng một não địch mười! Trông nhỏ nhắn thấp bé thì sao, thực đơn rèn luyện của giáo sư Tây Tây là thiên hạ vô song!
Một tháng trôi qua, Tề Linh Tây đã thu nạp được đông đảo fan hâm mộ từ nam tới nữ ở Thể Viện.
Tiểu Nhất thấy vậy thì thán phục lắm: “Không hổ là Người…”
Tề Linh Tây: “Hửm?”
Tiểu Nhất ngập tràn sùng bái: “Người đàn ông khiến thần linh cầu mà chẳng được!”
Tề Linh Tây: “……” Sớm muộn gì cũng phải nghĩ cách sửa cái “bug thiểu năng” này của Tiểu Nhất.
Đương nhiên, thời gian này Tề Linh Tây không chỉ rèn luyện bản thân mà còn không quên điều tra về Kỳ Dực.
Anh điều tra được không ít thông tin, nhưng chẳng tìm thấy bất cứ thứ gì tương tự ảnh chụp.
Thân là một trong những ứng cử viên cho chức vị thủ lĩnh đời kế tiếp của Huyết tộc, Kỳ Dực được bảo vệ vô cùng chặt chẽ, tuyệt đối không được truyền những thứ như tranh ảnh chân dung ra ngoài.
Thực ra không có ảnh cũng không sao, đến lúc Tề Linh Tây vào dạy ở Huyết Viện thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp, huống hồ Tề Linh Tây không để ý đến ngoại hình của Kỳ Dực.
Xấu hay đẹp không quan trọng, quan trọng hắn là Chủ thần Nhất.
Đừng nói là hình người, dù hắn có là một con bạch tuộc tám chân Tề Linh Tây cũng không quan tâm.
Đây là công việc, không nên trộn lẫn sở thích cá nhân.
Thông qua những thông tin mình tìm thấy, Tề Linh Tây cũng ít nhiều hiểu được bối cảnh của Kỳ Dực.
Hắn là lựa chọn thừa kế đầu tiên cho chức vị thủ lĩnh Huyết tộc, từ lúc mới sinh đã là con cưng của trời có hào quang vờn quanh, chưa cử hành Lễ thành niên đã có thể dễ dàng điều khiển thuật pháp siêu cấp, hơn nữa hắn còn có lực tương tác cao với tất cả nguyên tố, có thể sử dụng mật pháp Thần Sáng Thế để lại, tương lai không thể hạn định.
Trong kỳ sát hạch mỗi năm của Học viện Quang Huy, Kỳ Dực luôn đứng đầu, đứng đầu Huyết Viện, đứng đầu Học viện, đến cả các học sinh ưu tú của Linh Viện cũng tự thẹn không bằng.
Phóng mắt nhìn khắp Lục địa Quang Huy, dường như chỉ có vị thủ lĩnh đương nhiệm xuất quỷ nhập thần của Linh tộc mới có thể tranh cao thấp với hắn.
Nhưng Kỳ Dực là thiếu niên chính trực tuổi trẻ phơi phới, còn thủ lĩnh Linh tộc đã tới tuổi gần đất xa trời.
Vô số Huyết tộc đều giữ vững quan điểm sẽ có một ngày Kỳ Dực dẫn dắt họ giành lại quyền thống trị, để hoa hồng đỏ máu bừng nở tràn trề trên Lục địa Quang Huy!
Tề Linh Tây viết một dòng chữ vào quyển sách kế hoạch yêu đương: “Thống nhất Tam Thánh tộc.”
Tiểu Nhất khiêm tốn học hỏi: “Chủ nhân, chuyện này có liên quan gì đến yêu đương ạ?”
Tề Linh Tây nghĩ một chốc rồi lấy ví dụ: “Giống như lúc theo đuổi, chàng trai sẽ tặng cho cô gái mình thích… một cái túi Birkin[3] ấy.”
Chú Thích [3]
Yêu đương không liên quan đến vật chất, nhưng chắc chắn vật chất sẽ làm tình yêu thêm đẹp.
Ai bảo chủ nhân không biết yêu đương?
Lô-gíc rõ ràng thế cơ mà!
Tiểu Nhất yên tâm hẳn.
Trong lúc tìm hiểu về Kỳ Dực, Tề Linh Tây không thể không tiếp xúc với nguyên tố học, cũng chính là hệ thống pháp thuật đồ sộ và phức tạp nhất thế giới này.
Tề Linh Tây đọc rất nhanh, hơn nữa còn nhớ được tường tận, nhưng anh chỉ là một Nhân tộc không có duyên với nguyên tố, không thể cảm nhận được đạo tu tập ghi trong sách.
Dù tri thức lý luận tốt đến đâu cũng chẳng có ý nghĩa nếu thiếu thực tiễn.
Tề Linh Tây rất tiếc nuối vì chuyện này, anh khá tò mò về thế giới pháp thuật, tiếc là anh đã định sẵn không thể trải nghiệm được nó.
Dưới ánh mặt trời buổi chiều, Tề Linh Tây vừa lật giở quyển Kỷ nguyên Huyết tộc dày cộp vừa cùng Tiểu Nhất ghi chép những sự kiện lớn…
Tiểu Nhất: “Chủ nhân, có người tới!”
Tề Linh Tây thả chậm tốc độ giở sách: “Ừ.”
Họ đang ở trong một góc ít người qua lại, nhưng không loại trừ khả năng có người vô tình đi qua, vậy nên lúc nào Tiểu Nhất cũng cảnh giác.
Tốc độ giở sách của Tề Linh Tây quá kinh người, dù đây là thế giới pháp thuật thì người khác nhìn thấy cũng sẽ lấy làm lạ —— nhanh như vậy làm sao đọc rõ được chữ!
Một cơn gió lạnh quét qua, ánh nắng như bị rắc một lớp băng mỏng.
Gam màu ấm áp trở nên lạnh lẽo, giá rét thấu xương.
Lúc ngẩng lên, Tề Linh Tây lập tức rơi vào một đôi mắt đen sâu thẳm tràn đầy phẫn nộ.
Anh ngẩn ra vì kinh ngạc.
Thời gian một tháng đã khiến Tề Linh Tây vứt thiếu niên tóc đen mình gặp lúc mới đến ra sau đầu, dù không đến nỗi quên sạch sẽ nhưng cũng chẳng kém là bao.
Bất ngờ gặp lại vẫn là tình thế hết sức căng thẳng như lần đầu, Tề Linh Tây không hiểu.
“Cậu…” Còn chưa nói xong mấy từ “có chuyện gì”, Tề Linh Tây đã bị thiếu niên túm vạt áo, dùng thái độ không cho kháng cự xách lên.
Dù anh đã điều dưỡng cơ thể tốt lên, dù anh không còn gầy yếu mỏng manh nữa nhưng trước mặt thiếu niên cao ngoài một mét tám lăm này, chiều cao một mét bảy hai của anh thực sự không đủ dùng.
Ừm.
Anh, phải, cao, lên!
Đôi mắt thiếu niên lạnh băng, làn môi mỏng mím chặt: “Thế mà cậu dám nói ta…”
Kỳ Dực tới nơi này vì lửa giận và mong muốn trừng trị Nhân tộc này… bỗng mắc kẹt.
Hắn… không thể nói ra miệng.
Những lời như vậy, sao hắn có thể…
Hoang đường!
Không biết tại sao, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt xám nhạt của Nhân tộc là hắn sẽ bình tĩnh lại ngay.
Mọi cảm xúc đều biến mất, lửa giận vì bị sỉ nhục như sương tuyết bị ánh dương đuổi đi, chỉ còn mặt đất thấm hơi lạnh.
Kỳ Dực không kìm được mà đánh giá Nhân tộc trước mắt.
Chỉ một tháng ngắn ngủi mà cậu ta đã trở nên càng thêm… càng thêm… phóng đãng!
Sao hàng mi có thể dày rậm cong vút như thế, sao chóp mũi có thể lộ ra sắc hồng nhạt tự nhiên như thế, sao cánh môi có thể căng mọng đến độ có thể bấm ra nước như thế, sao màu da có thể trắng đến …
Cảm giác khô khốc tràn lên họng, Kỳ Dực đẩy mạnh Tề Linh Tây ra.
Tề Linh Tây không phải người hay phát cáu mà hiện giờ cũng thấy tức giận: thằng nhóc thối kiêu căng vô lễ này, được đằng chân lân đằng đầu.
“Sao vậy, thiếu gia còn nhớ mãi không quên tôi à?” Tề Linh Tây biết hắn để ý chuyện gì nên cố tình làm hắn ghê tởm.
Quả nhiên, thiếu niên lại bị chọc giận: “Một Nhân tộc thấp hèn không xứng được ta mong nhớ.”
Tề Linh Tây khẽ cong môi: “Vậy ngài tiêu tốn bảy thành pháp lực, sử dụng cấm thuật tới đây để làm gì?”
Kỳ Dực sững sờ.
Tề Linh Tây: “Chìa khóa không gian sẽ phá hủy kết cấu không gian của một nơi cố định, rõ ràng Học viện Quang Huy đã ra lệnh cấm toàn bộ thầy trò sử dụng nó.”
Kỳ Dực nheo mắt: “Cậu chỉ là một Nhân tộc mà lại biết cả chìa khóa không gian.”
Tề Linh Tây duỗi tay làm động tác như đang nắm hơi lạnh trong không khí: “Tôi biết cũng vô dụng, dù sao thì tôi đây cũng không biết đo lường hàm lượng nguyên tố trong không khí, nhưng mà…” Câu nói của anh bỗng lộ rõ vẻ đe dọa.
“Có lẽ đội giám sát của Học viện có thể làm được nhanh thôi.”
Kỳ Dực không đáp mà chỉ dùng đôi mắt đen khóa chặt anh.
Sắc mặt Tề Linh Tây hơi trầm xuống, anh không muốn lằng nhằng thêm với hắn nên nói luôn một lần: “Giống như cậu nói, tôi chỉ là một Nhân tộc thấp hèn, muốn sinh tồn ở đây không phải chuyện dễ dàng gì.
Trước kia tính kế cậu, tôi rất xin lỗi, vậy nên lần này tôi sẽ không nói cho bất cứ ai về việc cậu sử dụng cấm thuật trái luật, nhưng mà…”
Anh nói một đoạn dài như vậy mà giọng vẫn ổn định và êm tai như cũ: “Hi vọng ngài đây nói là làm, đừng nhớ mong Nhân tộc thấp kém không xứng tôi đây nữa.” Ý trên mặt chữ, làm ơn hãy tránh xa tôi ra, đến già đến chết cũng đừng dính dáng đến nhau.
- End chapter 14-
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dực: Ha ha, đến già đến chết cũng đừng dính dáng đến nhau.
Tề tổng: Em xem đi, anh không chết, em cũng không già…
Lea: Mọi người đọc sẽ thấy có lúc Lea dùng “anh” để chỉ Tề Linh Tây, cũng có lúc dùng “cậu ta”, sự thay đổi này dựa theo góc nhìn nhân vật.
Lúc góc nhìn thuộc về Tề Linh Tây hoặc người thứ 3 (kể chuyện) thì Lea sẽ dùng “anh”, còn lúc góc nhìn thuộc về Kỳ Dực thì Lea sẽ dùng “cậu ta”.
Tất nhiên Kỳ Dực kiêu căng còn có suy nghĩ “Tây Tây” mới 18-19 tuổi sẽ không thể thầm gọi Tây Tây là “anh” được rồi..