Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Edit: Foerel

Beta: Boss Sơ

“Cô làm cái gì thế?” Liễu Lan Lan còn chưa tẩy trang xong lập tức bất mãn lên tiếng, giận dữ mắng một câu: “Không nhìn thấy tôi vẫn chưa tẩy trang xong à?”

Lô Khê nhếch môi cười nhạt: “Cô không ngủ nhưng chúng tôi buồn ngủ rồi. Ai bảo cô không biết đường về sớm.”

“Cô mau bật đèn lên.”

“Dựa vào cái gì? Tất cả mọi người đều muốn đi ngủ, chỉ có mình cô không muốn ngủ, cô nghĩ mình là ai mà bắt chúng tôi phải chiều theo ý cô? Cô không biết nguyên tắc số ít phải nghe theo số đông à?”

Liễu Lan Lan tự mình đi bật đèn nhưng bị Lô Khê chặn lại ở chỗ công tắc không cho cô ta bât, thế là hai người lao vào đánh nhau.

Nhưng đến lúc Liễu Lan Lan bật được công tắc thì lại phát hiện đèn không sáng.

“Ha.” Lô Khê vuốt lại mái tóc vừa bị Liễu Lan Lan túm, hả giận cười thành tiếng: “Giờ thì hay rồi, cô có muốn bật cũng không bật được.”

“Tách, tách, tách tách…” Liễu Lan Lan thử bật công tắc mấy lần nhưng bóng đèn trên đầu vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.

Liễu Lan Lan tức giận hất Lô Khê ra, hùng hùng hổ hổ quay lại bàn, dùng điện thoại chiếu sáng, tiếp tục tẩy trang.

Hôm nay cô ta make up cả mặt nên lúc này tẩy trang thật sự rất phiền phức. Liễu Lan Lan một tay cầm gương, một tay lau mặt, trong đôi mắt ngấn lệ ẩn hiện lên sự oán giận.

Con điên Lô Khê này lúc nào cũng nhằm vào cô ta!!

Chờ có cơ hội nhất định phải cho ả ta đẹp mặt!!

Trong lòng Liễu Lan Lan còn đang thầm tìm cách dạy dỗ Lô Khê, không để ý tới trong phòng có thêm một giọng nói đang thì thầm, trước khi cô ta kịp nhận ra đã biến mất không để lại dấu vết gì.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Liễu Lan Lan phát hiện bên tai vô cùng an tĩnh không còn tiếng động, cô ta đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

Hình ảnh cô ta bị ngã từ trên cầu gỗ xuống nước cùng đôi mắt cô ta nhìn thấy trên cái cây khô héo tự động hiện lên trong đầu, các đoạn phim ma cô ta thường hay xem cũng dần hiện lên.

Dường như sau lưng cô ta có thứ gì đó, cô ta nuốt nước bọt, không nhịn được mà quay đầu lại nhìn.

Trong phòng chỉ có ánh sáng yếu ớt, sau lưng cũng chẳng có thứ gì.

Liễu Lan Lan thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt cái gương trong tay, tự cổ vũ bản thân, muốn nhanh chóng tẩy trang cho xong còn lên giường đi ngủ. Không ngờ vừa quay đầu lại, cô ta liền trông thấy một gương mặt tái nhợt trong gương.

Gương mặt đó phóng đại lên trong cái gương trên tay cô ta, cuối cùng chỉ thấy một con mắt màu xanh lục, u ám quỷ quyệt đang nhìn cô ta.

Giống như lúc này cô ta đang cầm con mắt kia vậy.

“A.”

Liễu Lan Lan hoảng sợ hét lên, vứt cái gương trong tay đi, động tác quá mạnh khiến cơ thể bị ngửa ra sau, làm cho cả cô ta và chiếc ghế đều ngã xuống đất.

Điện thoại cũng vì động tác của Liễu Lan Lan mà bay ra xa, úp ngược xuống đất khiến nguồn sáng duy nhất trong phòng cũng biến mất.

Liễu Lan Lan chỉ cảm thấy không khí lạnh lẽo âm u xung quanh đang lao về phía cô ta. Dường như cô ta thấy một cái bóng dữ tợn đang bò ra khỏi cái gương nhỏ nằm dưới chân mình, nở nụ cười kh ủng bố rồi vươn tay muốn tóm lấy cô ta.

“A!”

Liễu Lan Lan hét lên một tiếng, dùng hết sức để đứng dậy, chạy về phía giường đất: “Lô Khê! Lộ Dao! Trình Tinh! Có ma! Trong phòng có ma!!”

Đáng tiếc là không có ai trả lời cô ta.

Đến khi cô ta chạy đến bên cạnh giường, dùng tay lay Lô Khê: “Có ma, mấy người mau dậy đi!!”

Ngân Tô với Lô Khê vốn dĩ vẫn chưa ngủ nhưng đều rất ăn ý chờ đến khi Liễu Lan Lan sắp sụp đổ mới từ từ tỉnh dậy.

Trình Tinh nằm sát tường, cô ấy cũng không biết bản thân nên thức dậy hay tiếp tục giả vờ ngủ.

Lô Khê mang theo sự tức giận khi bị đánh thức bật flash điện thoại lên, chiếu thẳng vào mặt Liễu Lan Lan mắng mỏ: “Đêm hôm khuya khoắt thế này cô gào thét cái gì thế, bị điên à?”

Liễu Lan Lan khóc nức nở, trông vô cùng đáng thương: “Có ma, ở đây có ma!”

“Liễu Lan Lan, cô có phải bị thần kinh không?” Ngân Tô đưa tay ra xoa thái dương, nét mặt mang theo sự đồng tình: “Chúng tôi cũng không nhìn thấy thứ gì hết, sao lúc nào cô cũng có thể nhìn thấy vậy?”

“Đúng vậy!” Thật ra Lô Khê cũng cảm thấy nhiệt độ trong phòng hơi thấp nhưng cô ta thấy yên tâm hơn rất nhiều khi ở cạnh Ngân Tô.

“Tôi thật sự nhìn thấy mà, nó ở bên đó…” Liễu Lan Lan chỉ về phía cái bàn.

Thế nhưng bên đó chỉ có một cái ghế đổ xuống đất, một chiếc điện thoại di động tỏa ra ánh sáng yếu ớt đang nằm úp sấp trên mặt đất và một cái gương nhỏ, ngoài ra thì không còn thứ gì khác.

“…”

“…”

Nét mặt Ngân Tô chứa đầy sự phức tạp hỏi lại: “Gia đình cô có tiền sử bệnh tật gì không? Nếu không thì đợi đến lúc quay về cô thử đi kiểm tra xem thế nào. Xinh đẹp như vậy, lỡ mắc bệnh tâm thần thì sao?”

Liễu Lan Lan: “…”

Sao cô ta lại bị tâm thần được!!

Rõ ràng lúc nãy cô ta đã nhìn thấy…

“Phiền chết mất.” Lô Khê nằm xuống mắng: “Có bệnh thì mau đi khám đi, đừng có phát điên trước mặt chúng tôi.”

Thực tế thì ở trong chăn, Lô Khê đang lặng lẽ giữ chặt cổ tay Ngân Tô. Hồi nãy Liễu Lan Lan phản ứng lớn như vậy, không lẽ cô ta thật sự gặp phải thứ gì đó rồi?

Ngân Tô vỗ vào tay cô ta, dịu dàng nói với Liễu Lan Lan: “Có bệnh thì phải đi chữa, đừng kéo dài mãi. Tôi nghe nói bệnh tâm thần nếu như không được chữa trị sớm thì sẽ càng ngày càng nghiêm trọng đấy.”

Liễu Lan Lan vô thức phản bác lại: “Tôi không bị bệnh.”

“Rồi, rồi, rồi.” Ngân Tô giống như đang dỗ dành một bệnh nhân không nghe lời, giọng nói dịu dàng cũng dần chuyển sang lạnh lẽo, lộ ra vẻ âm u: “Nhưng bây giờ chúng tôi buồn ngủ rồi, cô đừng có ồn ào nữa, ồn ào là bất lịch sự đấy nhé.”

Lô Khê ở bên cạnh còn đổ thêm dầu vào lửa: “Đúng vậy, chúng tôi không phải mẹ cô cũng chẳng phải Triệu Thần, chúng tôi sẽ không dỗ dành hay chiều chuộng cô đâu.”

Triệu Thần!

Đúng vậy! Cô ta có thể đi tìm Triệu Thần!

Nhưng Liễu Lan Lan nhìn ra cửa, giường cách cửa quá xa, bây giờ cô ta không dám đi qua, sợ cái thứ hồi nãy cô ta nhìn thấy kia lại xuất hiện.

Để họ dẫn cô ta đi?

Lô Khê và Ngân Tô chắc chắn sẽ không dẫn cô ta đi, chẳng lẽ cô ta phải mở miệng cầu xin bọn họ?

Liễu Lan Lan, người vừa bị chế nhạo là bị thần kinh, không chịu nổi sự mất mặt này.

Trình Tinh… Cô ta nhìn sang bên kia, từ nãy đến giờ Trình Tinh vẫn chưa thức dậy.

“Trình Tinh… Trình Tinh.” Liễu Lan Lan thử gọi hai câu nhưng Trình Tinh vẫn ngủ say như chết, hoàn toàn không có phản ứng gì.

Liễu Lan Lan không dám một mình đi ra ngoài, xung quanh lại rơi vào sự im lặng quỷ dị hệt như hồi nãy, cô ta vội vã bò lên giường rồi tự phong ấn bản thân trong khu vực an toàn là dưới chiếc chăn bông.

Liễu Lan Lan sợ đến mức không tài nào ngủ được, chỉ cần vừa nhắm mắt lại là cô ta sẽ nhìn thấy gương mặt kinh khủng và cái bóng dữ tợn đang bò ra khỏi gương kia.

Liễu Lan Lan chìm đắm trong sự sợ hãi, mỗi giây trôi qua cô ta đều cảm thấy dài như một ngày. Cô ta cũng không phát hiện ra chiếc chăn trên người mình càng ngày càng nặng. Đến lúc cô ta phát hiện ra thì chiếc chăn trên người đã nặng tới mức khiến cô ta chẳng thể cử động nổi nữa rồi.

Có thứ gì đó ở ngoài chăn bông đang đè lên người cô ta, cảm giác lạnh lẽo từ bên ngoài thấm dần vào bên trong.

Liễu Lan Lan muốn hét lên nhưng cổ họng giống như đã bị chặn lại, không thể phát ra tiếng. Cơ thể cũng cứng đờ không thể cử động, cứ thế, cô ta đã bị nhốt trong chiếc chăn.

Dường như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt lấy cổ họng của cô ta, oxi trong lồ ng ngực dần cạn kiệt nhưng cô ta thậm chí còn không thể kêu cứu.

Cô ta sẽ chết sao?

Cô ta sẽ phải chết ở đây sao?

Ngay lúc Liễu Lan Lan đang hoảng sợ và nghĩ rằng mình sẽ phải chết thì tự nhiên cô ta cảm thấy buồn tiểu.

Liễu Lan Lan đột ngột đứng dậy, há miệng thở hổn hển, có gì đó đang quấn trên cổ, cô ta kéo xuống, là một chiếc áo khoác, đây là áo khoác của cô ta… Cô ta lấy áo khoác này qua đây từ bao giờ vậy? Rõ ràng trước đó cô ta đã để cái áo khoác này ở trên cái bàn đằng kia mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui