Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Edit: Fang

Beta: Qing

Sau khi phó bản bắt đầu, cả phó bản đều ở trạng thái niêm phong, trò chơi cũng rất bình đẳng, người chơi và NPC đều không thể thoát được.

Nên đương nhiên là không ra được.

Nhưng cô ta vẫn muốn rời khỏi đây…

Cô gái đi mua bữa sáng, bưng bữa sáng, ngồi đối diện Ngân Tô.

“Không ra được… Tại sao lại không ra được, tại sao…” Cô gái nhìn chằm chằm bữa sáng trước mặt mà không ăn, cắn móng ngón tay cái, cơ thể loạng choạng, cảm xúc hỗn loạn không ngừng lặp đi lặp lại mấy từ đó.

Ngân Tô giơ tay vẫy vẫy trước mặt cô ấy, đối phương cũng chẳng có chút phản ứng nào.

Cô gái hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của mình, chỉ biết nói lộn xộn “Tại sao” “Không ra được”.

“Loảng xoảng!”

“Ầm ——”

Tiếng bàn ghế bị đụng đổ truyền tới từ đằng sau, Ngân Tô quay đầu thì nhìn thấy một chàng trai xách một con dao, xông vào trong tiệm ăn sáng.

Bà chủ đang bận bịu trong tiệm bị chàng trai liên tục chém hai nhát, cậu ta túm lấy tóc bà chủ, ấn bà chủ vào trong nồi nước sôi ùng ục.

“Aaa ——”

Ông chủ nghe thấy tiếng động thì chạy từ trong ra, vật lộn cùng với chàng trai.

Có lẽ những người đang ăn sáng ở đây sợ ảnh hưởng đến mình nên ai nấy đều cầm bữa sáng của mình đi qua bên cạnh, rất hiểu chuyện tránh chiến trường ra, trên mặt là vẻ lạnh nhạt vô cảm.

Dáng người của ông chủ cường tráng hơn chàng trai gầy trơ xương như thể từng chơi đồ kia nhiều nên đương nhiên chàng trai không phải đối thủ của ông chủ.

Chàng trai ngã xuống đất, bị ông chủ dùng ghế đập mấy cái liền, đập đến mức vỡ đầu chảy máu, váng đầu hoa mắt bò dậy, xông ra ngoài.

Chàng trai cần đi qua Ngân Tô mới có thể ra ngoài, ngay lúc cậu ta chạy qua bên cạnh Ngân Tô thì cổ tay đột nhiên bị túm lại, giây tiếp theo, con dao trong tay bị giật lấy.

Lúc này cậu ta cũng không rảnh tìm phiền phức, thoát khỏi đối phương tiếp tục xông ra ngoài.

Tuy nhiên không được mấy mét, cơ thể cậu ta bỗng nhiên bất động, con dao từ phía sau bay tới, tuyệt tình khảm vào sau đầu cậu ta.

“Phịch ——”

Chàng trai ngã xuống đất.

Cư dân xung quanh thấy nguy hiểm đã được giải trừ thì như chẳng có chuyện gì trở về vị trí ban đầu, không ai để ý đến chàng trai ngã trên đất.

Thậm chí nửa người bà chủ đang ngâm trong nồi nước sôi cũng bị ông chủ thô lỗ kéo ra, sau đó tiếp tục làm mì.

Ngân Tô: “…”

Cũng là văn minh quá trời rồi!!

Ngân Tô nuốt không trôi nữa rồi.

Tô – người tốt siêu cấp là chủ xí nghiệp văn minh, đứng dậy đi dọn dẹp rác, khi trở về vị trí ban đầu thì phát hiện cô gái ngồi đối diện cô đã không còn lẩm bẩm, ánh mắt cũng tỉnh táo không ít.

Đôi mắt cô gái xoay hai vòng, cứng đờ dừng trên người Ngân Tô, hiển nhiên cô ấy nhận ra đây là cô gái giúp mình giải quyết bạn trai cũ bám lấy hôm qua: “Sao tôi lại ở đây…”

“Chắc là mộng du.” Ngân Tô thuận miệng nói: “Không phải vấn đề gì lớn, không cần căng thẳng.”

“Hả…”

Không biết có phải cô gái đã chấp nhận cách giải thích này hay không, dù sao cô ấy cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Cô ấy vẫn cắn móng tay, cảm xúc không ổn định nhìn tới nhìn lui, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Cô… Cô có cảm thấy cư dân của khu chung cư này bất thường không?”

“Không phải đều rất hạnh phúc sao, bất thường ở đâu? Cô xem bọn họ yêu thương nhau biết bao…”

Cô gái nhìn theo ánh mắt của Ngân Tô, một nam một nữ đang đánh nhau, bên cạnh còn có một đứa trẻ nhảy nhót, vừa vỗ tay vừa chạy xung quanh bọn họ.

“Yêu… Yêu thương nhau sao?”

“Không yêu thương nhau sao?”

Cô gái chậm rãi lắc đầu, thế này là cái kiểu yêu thương gì vậy?

Tất cả cư dân ở đây đều cảm thấy tất cả mọi thứ đều bình thường, chỉ có cô gái này cảm thấy bất thường…

Hôm qua cô ấy nói, có lẽ bạn trai cô ấy bắt đầu trở nên bất thường từ một tháng trước.

Về sau cô ấy trực tiếp chuyển ra khỏi khu chung cư, đến ở nhà bạn, hôm qua trở về là để lấy đồ của mình.

Nên là vì có một khoảng thời gian cô ấy không sống trong khu chung cư nên không nghiêm trọng như những cư dân vẫn luôn cư trú trong khu chung cư, vẫn còn nhận thức đúng đắn.

Nhưng cũng chỉ là có một chút nhận thức đúng đắn thôi, dù sao cô ấy hoàn toàn không để tâm đến chuyện bạn trai mình chết.

“Ở đây không bình thường, tôi phải rời khỏi đây.”

“Không phải trước đó cô đã từng thử rồi sao, không ra được.” Ngân Tô nhắc nhở cô ấy.

Dường như cô gái đã quên chuyện này nhưng Ngân Tô vừa nhắc tới, cô ấy lại nhớ lại, sắc mặt càng khó coi hơn.

“Thế phải làm sao bây giờ…”

“Đừng sợ, trong khu chung cư còn nhiều người như vậy cơ mà.” Ngân Tô an ủi cô ấy hai câu: “Cô tên là gì?”

“…Diêu Dao.”

“Cô biết chủ tiệm này không?”

Diêu Dao gật đầu: “Lúc tôi chuyển tới, tiệm này đã ở đây, nghe những người khác nói, tiệm này đã mở rất nhiều năm.”

Có lẽ do có người nói chuyện, thay đổi sự chú ý nên Diêu Dao dần dần bình tĩnh lại.

Tiệm ăn sáng là tiệm gia đình, vì giá cả hợp lý, chất lượng đồ ăn tốt, hai vợ chồng lại thân thiện với người khác nên làm ăn cũng phát đạt.

Bọn họ còn có một đứa con trai, nghe nói thành tích học tập rất tốt, là niềm kiêu hãnh của hai vợ chồng.

Lúc Diêu Dao ăn sáng ở đây đã từng gặp con trai của hai vợ chồng, là một chàng trai rất hay thẹn thùng, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, lúc bận rộn sẽ tiếp khách giúp hai vợ chồng.

Lúc không bận, cậu ta thường ngồi một mình ở bên cạnh đọc sách.

Trong khu chung cư có không ít người ngưỡng mộ hai vợ chồng, mở tiệm ăn sáng kiếm được tiền, còn có đứa con trai không thua kém ai.

“Chàng trai vừa nãy là con trai của bọn họ sao?”

“Ừm…”

“Thế sao lại biến thành dáng vẻ này rồi?”

Diêu Dao lắc đầu: “Tôi không biết, có một khoảng thời gian tôi không tới đây ăn sáng. Lần trước tôi nhìn thấy cậu ta… Trong tiệm rất bận nhưng cậu ta ngồi một bên chơi điện thoại, không giống dáng vẻ hay làm lúc trước, người khác nói chuyện với cậu ta, cậu ta cũng phớt lờ.”

“Một nhà ba người đánh nhau ở bên kia thì sao? Trước đây có như vậy không?”

“Tôi không biết bọn họ, không biết trước đây bọn họ như thế nào.”

“Bây giờ khu chung cư này nguy hiểm lắm, hay là cô ở cùng với tôi trước đi?” Ngân Tô mời Diêu Dao ở chung với mình.

Có lẽ Diêu Dao cảm thấy Ngân Tô còn có thể nói chuyện bình thường, có cảm giác an toàn hơn những cư dân kì quái trong khu chung cư nên gật đầu đồng ý.

Bọn họ rời khỏi tiệm ăn sáng, chưa đi được bao xa thì Ngân Tô nhìn thấy hai cha con nhà bên cạnh.

Hai người đứng trước một hiệu bán vé xổ số, người đàn ông đang mua vé số, cậu con trai cúi đầu đứng đằng sau.

“Biết bọn họ không?”

“… Cũng có, cậu con trai đó đáng thương lắm.” Trên mặt Diêu Dao.

“Đáng thương?”

“Hồi trước mẹ cậu ta qua đời vì tai nạn xe, một mình bố cậu ta nuôi cậu ta ăn học nhưng trên người cậu ta lúc nào cũng có vết thương, nghe nói còn bị bắt nạt ở trường…”

Ngân Tô: “…”

Tình cha nặng như núi.

Ngân Tô không nhìn thêm, dẫn Diêu Dao đi nơi khác.

***

***

Hôm nay nhìn thấy một vài người chơi, những người chơi này cũng đang bắt chuyện với cư dân, định tìm ra được nhiều manh mối hơn, đoán chừng cũng chưa hiểu rõ tình hình của phó bản này.

Cũng có người chơi đang giết cư dân tích điểm… Hơn nữa người chơi như vậy cũng không ít.

Ngân Tô đụng phải mấy lần liền.

Thậm chí còn có người chơi mắt không tốt lắm, nhắm vào cô.

Có lẽ là thấy hai cô gái như cô và Diêu Dao khá dễ bắt nạt…

“Mọi người đều là người chơi, không cần thiết nhỉ.” Ngân Tô trực tiếp lộ rõ thân phận, không muốn tàn sát với đồng loại: “Thân thiện một chút.”

Người đối diện sững sờ, cảnh giác quan sát cô: “Cô là người chơi?”

“Không giống sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui