Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Vu Uẩn cũng hóng hớt nhìn về phía đó nhưng Lương Thiên Dậu đã nhanh chóng đi qua hòa giải nên cuối cùng không ai làm ầm ĩ nữa.

Vu Uẩn quay đầu lại nhìn Ngân Tô, cô cũng vừa thu hồi tầm mắt, lấy ra một quyển vở để trên bàn, cầm bút chuẩn bị viết gì đó.

Cậu kéo ghế, dịch dịch về phía cô. Khi Ngân Tô nhìn sang, cậu lập tức ngoan ngoãn nói: “Em đã tìm được lý do tại sao cơ thể chúng ta lại xảy ra vấn đề rồi. Năm ngày trước, chúng ta đã bị hạ độc.”

Ngân Tô cầm cây bút trong tay xoay một vòng: “Hạ độc?”

Vu Uẩn thấy cô có hứng thú, liên tục gật đầu: “Đúng vậy, chính là hạ độc, còn nguyên nhân là gì thì em cũng không biết. Nhưng em cảm thấy cái Debuff này không dễ giải quyết đâu, lại còn ảnh hưởng đến tình trạng cơ thể của chúng ta theo thời gian, đến cuối cùng tác dụng của nhân viên y tế cũng sẽ không quá lớn.”

“Cho nên… Rất có thể chúng ta phải tìm ra được thuốc giải trước, nếu không ở giai đoạn sau của trò chơi sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng hành động và năng lực phán đoán của chúng ta.”

Tình trạng cơ thể của Ngân Tô còn khá ổn, chỉ cảm thấy hơi buồn nôn nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến cô.

Nhưng bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được sự uể oải của những người chơi mới.

Cô cảm thấy mức độ gây ô nhiễm của Debuff này rất có thể có liên quan tới tố chất cơ thể của người chơi, người chơi vượt càng nhiều phó bản thì sức đề kháng sẽ càng mạnh.

Nhìn nhóm người chơi có kinh nghiệm còn có vẻ ổn, tốt hơn người chơi mới rất nhiều.

Chậc.

Cái trò chơi rách nát này không chỉ làm ô nhiễm tinh thần, mà gây ô nhiễm cả về mặt tinh thần lẫn thể chất của người chơi.

Thật sự là rất quá đáng.

Ý đồ lấy lòng của Vu Uẩn rất rõ ràng, cuối cùng Ngân Tô cũng liếc nhìn cậu một cái, Vu Uẩn đυ.ng trúng ánh mắt cô, lập tức nở một nụ cười ngoan ngoãn thẹn thùng: “Chị, chị nghĩ em nói đúng không?”

“Ừm.”

Được Ngân Tô tán thành, trong mắt Vu Uẩn tràn đầy vui mừng, tiếp tục nỗ lực nói: “Chỉ cần chúng ta tìm được người hạ độc, biết đâu lại có thể tìm được thuốc giải.”

Ngân Tô: “Có thể lắm.”

Ngân Tô nói xong câu này liền cúi xuống bắt đầu viết, phớt lờ Vu Uẩn, dường như cô cảm thấy không quá hứng thú với việc tìm ra người đã hạ độc mình.

Vu Uẩn gãi gãi đầu, tò mò không biết Ngân Tô đang viết cái gì nhưng cậu lại không dám nhìn.



[09:00]

Giáo viên đột nhiên xuất hiện trong không trung, nhìn những người chơi còn chưa trở về chỗ ngồi, sắc mặt trầm xuống: “Đến giờ học rồi mà còn chưa về chỗ ngồi, nhìn các em xem có chỗ nào giống học sinh không?”

Các người chơi cảm nhận được sự tức giận và âm trầm của giáo viên, không ai dám nói gì, nhanh chóng trở lại chỗ của mình.

Sau khi người chơi ngồi xuống mới phát hiện, hôm nay trong lớp có ba chỗ ngồi bị để trống.

Có hai chỗ là của người chơi, nhưng vị trí còn lại kia… Lớp trưởng! Hôm nay lớp trưởng không đi học sao?

Ngoại trừ Tống A Manh và những người chơi có kinh nghiệm kia thì những người chơi còn lại đều cảm thấy rất bất ngờ, không biết tại sao hôm nay lớp trưởng lại không đi học.

Thầy giáo đặt sách trong tay lên trên bàn, ánh mắt bất thiện liếc qua học sinh trong lớp: “Có vài em cơ thể không tốt nghỉ học mấy ngày, đến khi trở lại thì quên hết quy củ rồi, bây giờ đi học còn không mặc cả đồng phục! Hôm qua nể tình các em vừa mới trở lại trường, tôi không nói, thế mà hôm nay vẫn như vậy!”

Giọng của thầy giáo càng thêm nghiêm khắc, ông ta nhìn chằm chằm vào bọn họ, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người.

Những người chơi mới đều thay đổi sắc mặt.

Bọn họ thật sự phải mặc đồng phục.

Thầy giáo mắng xong thì để lại một câu: “Em nào không mặc đồng phục, đến giờ nghỉ trưa đi dọn dẹp tất cả các nhà vệ sinh trong tòa này một lượt.”

Người chơi: “!!!”

“Vào học.”

Giáo viên cũng không hỏi những học sinh không đến đã đi đâu, mở giáo án ra bắt đầu dạy học.

Giáo viên này là giáo viên dạy môn toán, cũng là chủ nhiệm lớp của bọn họ.

Giờ học toán là cơn ác mộng của không ít học sinh, bọn họ cứ nghĩ rằng lớp học này chắc hẳn sẽ không yên ổn nhưng không ngờ một tiết học cứ bình yên trôi qua như vậy.

Sau khi tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên, chủ nhiệm lớp lại nói một câu: “Kết quả bài kiểm tra ngày hôm qua sẽ được công bố sau giờ nghỉ trưa hôm nay, tôi rất mong chờ thành tích của các em.”

Chủ nhiệm lớp vừa rời khỏi phòng học, Ngân Tô lập tức đứng dậy đi theo ra ngoài.

Dưới chân chủ nhiệm lớp như được lắp thêm Phong Hỏa Luân vậy, Ngân Tô phải chạy theo tới tận bên ngoài văn phòng mới đuổi kịp ông ta: “Thưa thầy.”

“Bạn học này có chuyện gì?”

Ngân Tô đưa tờ giấy trong tay ra: “Thầy ơi, lớp trưởng của chúng em mất rồi, em muốn làm lớp trưởng.”

Đối với việc lớp trưởng biến mất, chủ nhiệm lớp cũng không hỏi nhiều, ông ta chỉ cau mày hỏi cô: “Tại sao em lại cảm thấy em có thể làm lớp trưởng?”

“Em vô cùng yêu thương và quý mến tập thể lớp mình, tốt bụng và đoàn kết, văn minh, lễ phép và thương người, bình thường khi không có việc gì em thường xuyên thích giúp đỡ các bạn cùng lớp, một học sinh hoàn hảo như em không làm lớp trưởng thì thật đáng tiếc.”

“…” Chủ nhiệm lớp dường như bị Ngân Tô làm cho không nói nên lời: “Thành tích của lớp trưởng nhất định phải nằm trong top 10 của lớp, em xem em thi được bao nhiêu điểm?”

“…” Ngân Tô hơi do dự, nhanh chóng đưa ra một phương án giải quyết khác: “Xem ra em phải giảm số lượng học sinh lớp mình xuống một chút rồi.”

“Lần này nếu thành tích của em tăng lên, thầy sẽ để em làm lớp trưởng.” Chủ nhiệm lớp đột nhiên nhận lấy tờ giấy trong tay Ngân Tô, không biết là hài lòng với cách tiến bộ của cô hay là lo lắng cô thật sự sẽ làm giảm bớt số lượng học sinh trong lớp.

Ngân Tô tươi cười xán lạn: “Thầy thật tốt, em chắc chắn sẽ không làm thầy phải thất vọng.”

“Tốt nhất là vậy.” Thầy giáo dừng lại một chút: “Nếu hiện tại không có lớp trưởng, vậy sau giờ nghỉ trưa em đến lấy phiếu điểm đi. Nếu thành tích của em giảm xuống thì đừng trách thầy giáo nhẫn tâm.”

Nói đến phần sau, đáy mắt chủ nhiệm lớp toát ra vài phần ác ý cùng với chờ mong.

“Em biết rồi thưa thầy.”

Lớp trưởng dự bị – Ngân Tô tâm trạng rất tốt trở lại lớp học.

Thời gian nghỉ giữa giờ khá ngắn nên những người chơi khác không rời khỏi phòng học, lúc này thấy cô tiến vào, bọn họ đột nhiên yên tĩnh lại.

Có một người chơi hơi to gan, thử hỏi ra tiếng lòng của mọi người: “Có phải cô nhìn thấy quy tắc gì đó ở đâu không?”

Ngân Tô liếc nhìn bọn họ một cái, lạnh lùng nói: “Không có.”

“Vậy sao cô lại mặc đồng phục?”

“Tôi cảm thấy đồng phục khá đẹp.” Ngân Tô đột nhiên cười một cái: “Làm sao vậy, muốn trách tôi không nhắc nhở mấy người sao? Vậy thì thật xin lỗi nhé, tôi không biết mấy người cũng thích bộ đồng phục này.”

“….”

Lời nói khó nghe bị cô nói ra trước, người chơi kia nghẹn họng, môi mấp máy vài lần nhưng không có tiếng nào phát ra, cuối cùng chỉ có thể hậm hực ngậm miệng lại.

Đúng lúc này ——

“A!”

Tiếng hét thảm thiết thê lương từ phía xa truyền đến, bên ngoài hành lang nhanh chóng loạn lên, tiếng các học sinh chạy vội cùng những tiếng hét vang lên liên tiếp.



La Hân Xảo nhảy lầu.

Nhảy từ trên sân thượng ký túc xá xuống, rơi xuống bãi đất trống trước cửa chính của ký túc xá, đầu cô ta gần như là hoàn toàn vỡ nát, đỏ trắng lẫn lộn.

Lương Thiên Dậu chen vào trong đám người, thừa dịp thầy cô giáo còn chưa tới, bắt đầu kiểm tra thân thể của La Hân Xảo.

Người chơi mới lần đầu tiên trực tiếp nhìn thấy người chết, đều bị dọa sợ đến đơ người, hoàn toàn không dám tiến lên.

“Cô ta… Tại sao cô ta lại nhảy lầu?”

“Sao sáng nay cô ta không đến lớp?”

“Từ tối qua đến giờ chúng ta đều không gặp cô ta, ai biết… Chỉ có bọn họ mới biết chuyện gì đã xảy ra thôi.”

Tống A Manh đang đứng cùng những người chơi có kinh nghiệm, đối mặt với ánh mắt của những người chơi đó, cô ấy chỉ hơi nhíu mày.

Ngân Tô mặc đồng phục, rất tự nhiên hòa vào trong đám NPC học sinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui